XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI - Chương 13
***
Sau khi Mặc Tùy An khuất bóng, trong phòng học có người trêu chọc: “Chị gái của thiên tài ơi, tỉnh ngộ đi, trong mắt Mẫn giáo thảo của chúng tôi chỉ có tiền, không có yêu đương nam nữ gì đâu.”
Mặc Khuynh làm lơ.
Cô quét mắt một vòng trong phòng học, không thấy Mẫn Sưởng đâu, xoay người vừa định quay về thì gặp được cậu ta.
“Tìm Mặc Tùy An?”
Mẫn Sưởng trong mắt không có tình yêu nam nữ vừa thấy cô lập tức như gặp phải đại địch.
Quả là không nhìn thấy tình yêu nam nữ gì.
“Tìm nhóc.”
Sống lưng Mẫn Sưởng thoáng lạnh toát, bình ổn lại tâm tình: “Chuyện gì?”
Mặc Khuynh liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt nói: “Theo tôi ra đây.”
“Ồ.”
Mẫn Sưởng nghe lời đi theo sau.
Thật ra ngoài hành lang cũng không có ai, nhưng Mặc Khuynh vẫn tìm một góc vắng mới dừng lại, sau đó lấy ra mấy tờ giấy gấp bốn ném cho Mẫn Sưởng.
“Trong vòng nửa tháng, làm xong cái này.”
Mẫn Sưởng bắt lấy, ném cho cô một ánh mắt kỳ quặc rồi mới mở ra xem, phát hiện trên đó là thiết kế chi tiết của bộ châm cứu, từ thiết kế, chất liệu đến đường nét hoa văn, đầy đủ chi tiết, y hệt với bộ châm cứu từng được cất giữ trong nhà cậu ta.
Một bộ châm cứu có chín châm, tức chín loại kiểu dáng, mỗi một loại là cho những căn bệnh khác nhau, cận hiện đại đã có vài thay đổi, gọi là tân cửu châm.
Nhưng bộ này của Mặc Khuynh dựa theo cửu châm được ghi chép trong mà chính xác tạo ra.
Chế tác cực kỳ tinh xảo, không khác gì hàng mỹ nghệ.
Nhưng mà, Mặc Khuynh cứ thế nhẹ như không ném cho cậu ta bản thiết kế rồi bảo cậu ta làm, giống như kỹ thuật làm ra món đồ này chỉ dễ như ăn cỏ.
Mẫn Sưởng xem một lượt bản thiết kế xong: “Tôi làm?”
“Không thì ai?”
“Sao cô biết tôi có thể làm?”
Mặc Khuynh nhàn nhã đáp: “Chỉ dựa vào việc cậu có thể làm ra thương tự chế.”
“…”
Nhìn thấu cũng đừng có nói, để lại một đường sau này còn nhìn mặt nhau đi.
Thình lình, trong mắt Mẫn Sưởng có ánh sáng lóe lên, giống như từ kỳ hạn nửa tháng của bản thiết kế này liên tưởng đến cái gì đó, nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là cô định…”
Thay xà đổi cột.
“Ừm.” Mặc Khuynh thản nhiên thừa nhận.
Mẫn Sưởng sững sờ.
Nhưng cậu ta cũng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, khó tin lên tiếng: “Cô có biết cái khách sạn Collins kia được bảo vệ nghiêm ngặt thế nào không?”
Mặc Khuynh thản nhiên hỏi lại: “Cậu có biết vì sao phải gọi tôi một tiếng bà cố tổ không?”
“…”
Mẫn Sưởng nhớ ra cô là sinh vật thần bí từ một trăm năm trước, nhất thời ngậm miệng.
*
Trước khi khai giảng trong trường không thiếu người vênh mặt chỉ trỏ trước mặt Mặc Khuynh, từ sau khi Mặc Khuynh tẩn cho Giang Tề Ngật một trận, dù vẫn có bàn tán, nhưng đều là lén lút bàn tán sau lưng.
Nhờ thế mà bên tai Mặc Khuynh yên tĩnh hẳn.
Chiều thứ sáu có tiết thể dục, lớp ba và lớp bảy được xếp cùng tiết.
Tiết thể dục của lớp ba diễn ra được một nửa, chủ nhiệm lớp của họ bỗng từ đâu chạy đến nói mấy câu với thầy giáo thể dục, sau đó dẫn theo Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Tùy An rời đi.
“Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Tùy An sao? Làm gì thế nhỉ?”
“Nghe nói nhà của Mặc Tùy An xảy ra chuyện rồi.”
“Thế thì cũng phải gọi Mặc Tùy An và Mặc Khuynh chứ, Ôn Nghênh Tuyết thì liên quan gì?”
“Không biết à? Ôn Nghênh Tuyết là bác sĩ đó, sở trường cả về Trung y và Tây y, hình như đã được bình xét cấp bậc gì đó, có thể xem như là chuyên gia cấp quốc tế.”
“Trâu bò thế?”
“Còn không à. Nhưng cũng rất khiêm tốn, không để cho người ta thổi phồng mình lên.”
“Có cho bạn học như chúng ta sống không thế trời?”
“Mấy ông có cảm thấy không, Ôn Nghênh Tuyết và Mặc Tùy An khá giống nhau, càng giống như là chị em hơn. Hơn nữa thành tích hai người đó ngang ngửa nhau. Không giống với Mặc Tùy An và Mặc Khuynh…”
Đang xì xào tám chuyện thì bỗng có người nhắc đến Mặc Khuynh, người kia lập tức bị kéo tay áo, giọng nói bàn tán cũng dần nhỏ lại.
Mặc Khuynh nghe thấy rồi, nhưng cũng không mấy bận tâm.
Vốn dĩ đã không phải chị em ruột.
“Tuýt –” để cho học sinh chạy tám trăm mét xong, thầy giáo thể dục tập hợp cả lớp lại, “Biết mấy đứa cần thời gian ôn đại học, tiếp theo tự sắp xếp đi, muốn vận động thì vận động, muốn học thì học.”
Thầy giáo thể dục vừa nói một câu “giải tán”, nhóm học sinh lập tức như ngựa mất dây cương chạy ù đi.
Mặc Khuynh không muốn vận động, cũng không muốn học, bèn đi dạo trong vườn trường.
Cô đi qua một cái bức tượng bên đài phun nước, nhưng vừa đi được mấy bước thì bỗng có cảm giác bức tượng này khá quen mắt, bèn hơi nghiêng đầu, chân lùi về mấy bước.
Cô nghiêng đầu quan sát khuôn mặt của bức tượng.
Đúng là rất quen mắt.
Bức tượng là một người trung niên, đầu đội mũ nồi, cặp kính gác trên sống mũi, trong tay cầm một cuốn sách, một mặt là “Thượng thiện nhược thủy(*)”, một mặt in “Hậu đức tải vật(**)”, ngay ngắn như thật.
(*) Nước là thiện nhất; bậc trí giả xưa nay cũng thường được so sánh với nước, nhu hòa khéo léo mà lại có thể bao dung được vạn vật
(**) Đức dày nâng đỡ vạn vật, người có đức tất có phúc về sau
Chó má.
Mặc Khuynh ngứa ngáy tay chân.
“Mặc Khuynh.” Trong lúc Mặc Khuynh đang đi gần đến bức tượng, Tống Nhất Nguyên đi ngang qua đã kịp thời lên tiếng, “Em ở đây làm cái gì?”
Mặc Khuynh nhấc mắt, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: “Tôi có thể đập nó không?”
“Em muốn làm cái gì cơ?” Trong đầu Tống Nhất Nguyên lập tức có một hồi chuông cảnh báo, ba bước thành hai xông lên, chắn trước bức tượng, “Đây là hiệu trưởng đầu tiên đó, Trung học Quân Đức – tiền thân của Trung học trực thuộc số một chính là ông ấy sáng lập ra, là một nhân vật rất lợi hại.”
“A.”
Mặc Khuynh cười lạnh, ý trào phúng nồng đậm trong ánh mắt.
Tống Nhất Nguyên lanh trí lĩnh hội ra: “Ông ấy từng đắc tội em?”
Mặc Khuynh lách qua anh ta.
“Người cũng đã chết rồi, em bỏ qua cho người ta được không?”
Mặc Khuynh không đáp.
Cô xắn tay áo lên, xoay cổ tay, nhìn thì là một động tác rất thong dong, nhưng lại mang theo nguy hiểm.
Nghĩ đến miêu tả của Hoắc Tư về sức chiến đấu của cô, da đầu của Tống Nhất Nguyên căng muốn nứt ra, mắt trừng lớn, trái tim cũng căng chặt, rốt cuộc móc ra được chiêu sát thủ: “Chúng tôi có nhật ký người quan sát!”
“Hửm?” Mặc Khuynh nghiêng đầu.
Tống Nhất Nguyên chần chừ đứng thẳng người: “Chính là…”
Trong giọng nói của Mặc Khuynh lộ ra uy hiếp: “Ba giây.”
“Một khi chúng tôi đã được giao nhiệm vụ người quan sát thì chỉ cần có tiếp xúc với em sẽ phải ghi chép lại hành vi của em!” Chuyện đã đến nước này, Tống Nhất Nguyên chỉ đành khai ra chi tiết, “Nếu như đánh giá kém về em quá nhiều, thì em có thể sẽ bị…”
Tống Nhất Nguyên không nói hết.
Tiêu hủy.
Anh ta nhìn Mặc Khuynh sống sờ sờ đứng trước mắt, không khác gì với một người bình thường, anh ta làm thế nào cũng không nói ra được hai chữ này.
Mặc Khuynh hờ hững không quan tâm, chỉ hỏi: “Đánh giá của anh với tôi là?”
“Thầy bận viết giấy khen nên chưa kịp viết nhật ký.” Tống Nhất Nguyên oan muốn chết, vội giơ ba ngón tay làm động tác thề, “Chỉ cần em không đập hiệu trưởng thì muốn một bài khen ngợi nghìn chữ cũng được.”
“Được.”
Mặc Khuynh sảng khoái đồng ý.
Trong lúc Tống Nhất Nguyên vui mừng vì tránh được một kiếp, thì suy nghĩ trong đầu của Mặc Khuynh là: Một năm sau rồi đến đập.
“Suýt thì quên mất,” Tống Nhất Nguyên vỗ cái gáy của mình, “Hoắc Tư nói ba em Mặc Đạt Mậu trên đường quay về gặp tai nạn xe, đang được cấp cứu ở Bệnh viện số ba. Mặc Tùy An và Ôn Nghênh Tuyết đã chạy qua đó rồi, một là con trai ruột, một là bác sĩ nào đó. Em cũng mau qua đó đi.”
“Gặp mặt lần cuối?”
“Không đến mức đó. Ôn Nghênh Tuyết vẫn có chút bản lĩnh, nếu chịu ra tay thì chắc chắn sẽ cứu được.”
“Vậy thì tan học rồi nói.”
Tống Nhất Nguyên cực kỳ kinh ngạc: “Không phải em không thích học hả?”
Mặc Khuynh hơi nhấc tay, có thứ gì đó từ ngón tay cô lóe lên, bay về phía bức tượng.
Ngay sau đó, cô xoay người tiếp tục cuộc dạo bộ của mình, ung dung nói: “Tự nhiên tôi lại yêu cái trường này rồi.”
Đừng có nói đùa kiểu đấy được không hả!
Quá khủng bố rồi!
Tống Nhất Nguyên thầm nhủ trong lòng, nheo mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, nghĩ đến động tác nhấc tay của cô, đột nhiên như nhớ ra cái gì, vội vã tiến đến bức tượng của vị hiệu trưởng đầu tiên kiểm tra tỉ mỉ.
Chỉ thấy một chiếc châm nhỏ như sợi chỉ đâm ngay giữa mi tâm của “Hiệu trưởng”, cây châm còn chưa vào hết nửa.
Thế nhưng từ nơi bị cắm trúng đã có mấy vết nứt ngoằn nghèo.
Tống Nhất Nguyên: “…”
Rốt cuộc Mặc Khuynh này là cái thứ gì thế?
*
Tan học, Mặc Khuynh đến Bệnh viện số ba.
Sau khi hỏi thăm qua dưới quầy lễ tân, biết Mặc Đạt Mậu vừa nhặt được cái mạng về, đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Cô hỏi số phòng cụ thể, sau đó thong thả đi về phía đó.
Ngoài cửa phòng bệnh có ba người đang đứng, chính là Ôn Nghênh Tuyết, Mặc phu nhân và Mặc Tùy An.
“Bác sĩ Ôn, thật sự không biết phải cảm tạ bác sĩ thế nào, bác sĩ Ôn đúng là thần y tái thế mà…” Mặc phu nhân rưng rưng nước mắt, cảm xúc trong mắt hoàn toàn không phải giả vờ.
“Không có gì.” Ôn Nghênh Tuyết mặc blouse trắng, trên đó còn dính mấy vệt máu, nhưng trên người lại vẫn toát ra phong thái không nhiễm bụi trần, “Con và Mặc Tùy An là bạn học, Giang tiên sinh còn đích thân cho người đến mời, dĩ nhiên không thể trơ mắt không cứu.”
Cô ấy lấy một tờ giấy từ trong túi ra: “Đây là phương thuốc Đông y, dựa theo đó sắc thuốc sẽ giúp chú Mặc có thể khôi phục nhanh hơn.”
“Bác sĩ Ôn còn biết cả Đông y?” Mặc phu nhân ngạc nhiên nhận lấy phương thuốc, ánh mắt sáng rực, còn có mấy phần sùng kính.
Mặc Tùy An đứng một bên không nói chuyện, nhưng kiêu ngạo không coi ai ra gì trên người đã bị thu về, lẳng lặng nhìn Ôn Nghênh Tuyết.
“Con xin phép đi trước.”
Ôn Nghênh Tuyết khẽ gật đầu với hai người rồi rời đi.
Cô ấy đi lướt qua Mặc Khuynh, mắt cũng không động lấy một cái.
Mặc Khuynh quay đầu lại, nhìn theo vạt áo đung đưa theo từng chuyển động.
Đúng lúc này, có một người nhà bệnh nhân gấp gáp chạy qua, quệt phải bả vai của Mặc phu nhân khiến tờ giấy trên tay bà ấy rơi xuống, lượn lờ mấy vòng trên không trung rồi rơi xuống bên chân Mặc Khuynh.àng>