XIN LÃO TỔ TÔNG HÃY CỐ GẮNG LÀM NGƯỜI - Chương 1
***
Cuối tháng tám, một trận mưa xối xả như trút nước đổ xuống, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi trên mặt đất, mang theo bụi cuốn lên.
Trong chiếc xe màu đen, Mặc Khuynh hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, mi mắt khẽ rũ, đem khung cảnh chạy bên ngoài cửa sổ thu hết vào tầm mắt. Ngẫu nhiên có những cảnh quan với những kiến trúc và khu phố mới mẻ sẽ khiến cô nhìn lâu hơn đôi chút.
“… Cô có đang nghe không đấy?”
Người bên cạnh lên tiếng, giọng nói lãnh đạm.
Đó là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, anh tuấn nhưng đáng tiếc hơi cứng nhắc, mặt mũi lạnh lùng, trên người toát ra thần thái cẩn trọng, quần áo không thấy một vết nhăn.
Mặc Khuynh hơi nghiêng đầu, một lọn tóc xoăn theo đó rơi xuống.
Ngón tay thon dài của cô đặt bên má, giọng nói lười biếng mà lạnh nhạt: “Mặc Khuynh, 18 tuổi, thất lạc từ nhỏ, ba ngày trước được tìm về — chính là tôi. Ngoài ra, Mặc gia còn một cậu con trai là thiên tài, ba yêu mẹ thương, gia đình hạnh phúc mỹ mãn.”
“Kỳ hạn quan sát của cô là một năm.” Người đàn ông nói, “Nhớ lấy, bản thân nên làm gì và không nên làm gì. Một khi cô bị phát hiện làm ra hành vi nguy hiểm, chúng tôi sẽ lập tức tiến hành can thiệp đối với cô.”
“Dùng quả bom mấy người cài trong người tôi?”
“Đúng.”
Người đàn ông lãnh đạm đáp, một lời thừa cũng không có.
“Chà, sợ ghê.”
Tuy là nói thế, nhưng ngữ khí và biểu tình trên mặt cô đều không thấy được một chút sợ hãi nào, thái độ vô cùng qua loa.
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lẽo không có hơi ấm, giống như đang nhìn một “vật phẩm”.
Mà cô đúng là một “vật phẩm”.
Cô sinh ra trong chiến tranh từ cả trăm năm trước, được một nhà khoa học điên bí mật cải tạo, theo ghi chép, cơ thể của cô khác với người bình thường, nhưng cụ thể khác thế nào thì không ai biết. Sau khi chiến tranh kết thúc, cô bị niêm phong trong một nhà kho của căn cứ bí mật số tám, ngoài ra thì toàn bộ tài liệu liên quan đến cô đều đã bị thiêu hủy.
Một tháng trước cô thình lình thức tỉnh, suýt thì hủy cả căn cứ.
Kỹ thuật niêm phong đã sớm không còn, muốn niêm phong lại cô là điều không thể.
Sau một tháng họp bàn của hội đồng cấp cao, căn cứ đã đưa ra một quyết định đầy tính nhân văn, là trước tiên sẽ cho cô một thân phận “học sinh trung học bình thường”, tiếp tục quan sát một thời gian để đánh giá mức độ nguy hiểm của cô.
Nếu như cô có thể thích nghi với cuộc sống của xã hội hiện đại, không làm việc nguy hại đến xã hội, trở thành một công dân tốt tuân thủ kỷ cương pháp luật thì họ sẽ cho cô một cơ hội “làm lại cuộc đời”.
Nếu không, chính là một con đường chết.
*
Chiếc xe đen dừng lại trước cổng một tòa biệt thự độc lập.
Mặc Khuynh đưa mắt đánh giá, hỏi: “Giàu lắm ha?”
“Gia đình giàu có bình thường.” Ngữ điệu của người đàn ông bằng phẳng đến mức không nghe ra được lên xuống trầm bổng nào, “Cô có thể gặp rất nhiều sự vật và sự việc không thể giải thích, nhưng xin cô hãy cư xử như một người bình thường — đừng trợn mắt há mồm kinh ngạc.”
…
Mưa như trút nước, vết nứt dưới mặt đất có nhánh hoa dại kiên cường bám trụ, dưới cơn mưa lớn rung rinh lay động nhưng từ đầu đến cuối vẫn không một lần rạp xuống.
Người đàn ông mở ô, đứng cạnh Mặc Khuynh chờ trước cổng biệt thự.
Không quá lâu, một người giúp việc bước ra mở cổng.
“Hoắc tiên sinh, Mặc tiểu thư.” Mẹ Dương lên tiếng chào, “Phu nhân đã chờ hai người từ sớm.”
Sau đó dẫn hai người vào biệt thự.
Vào đến đại sảnh, Mặc phu nhân khoác trên mình bộ quần áo sang trọng đắt tiền khoan thai bước đến, tươi cười chào hỏi: “Hoắc Tư tiên sinh, vất vả rồi. Mọi người làm việc vất vả như vậy, còn phiền anh đưa con bé đến đây.”
“Con bé chính là –“
Mặc phu nhân chuyển tầm mắt lên người Mặc Khuynh.
Hoắc Tư mặt không đổi sắc tiếp lời bà ta: “Mặc Khuynh, con gái của bà.”
“Khuynh nhi.”
Mặc phu nhân không biết lấy nước mắt từ đâu loáng cái đã đong đầy trong mắt, nghẹn ngào gọi.
Bà ta thân mật muốn cầm tay Mặc Khuynh, nhưng còn chưa chạm đến nơi thì cô đã tránh được rồi.
Bàn tay bà ta khựng lại giữa không trung.
“Tôi sợ người lạ.” Mặc Khuynh như chẳng nhận ra có gì bất thường, dửng dưng đáp. Cho đến khi bị Hoắc Tư liếc qua một cái, cô mới chậm rì rì bổ sung thêm một câu, “Dẫu sao vẫn là lần đầu gặp nhau.”
Mặc phu nhân: “…”
Hoắc Tư: “…”
“Mẹ hiểu mà.” Mặc phu nhân gật đầu, rút về cánh tay đã đưa ra được một nửa, quay sang nói với Hoắc Tư: “Tiên sinh nhà tôi đi công tác rồi, vẫn chưa quay về. Hoắc Tư tiên sinh có thời gian ở lại ăn với chúng tôi một bữa chứ?”
Hoắc Tư khách sáo nói: “Tôi còn có công việc, không tiện lưu lại.”
Mặc phu nhân cũng không kiên trì: “Vậy không làm mất thời gian của anh nữa.”
“…”
Hoắc Tư cảm thấy có chỗ nào đó quái lạ, nhưng lại không thể nói ra là lạ ở đâu.
Chủ nhà cũng đã nói thế rồi, Hoắc Tư không tiện tiếp tục ở lại, dù sao nhiệm vụ đưa Mặc Khuynh đến đây đã hoàn tất, bèn nhanh chóng rời khỏi.
Mặc phu nhân mang theo khuôn mặt tươi cười tiễn anh ta ra đến tận xe.
Chờ cho chiếc xe của Hoắc Tư hoàn toàn khuất dạng, Mặc phu nhân quay về đứng trước mặt Mặc Khuynh, tươi cười trên mặt biến mất không còn vết tích.
“Có ba chuyện chúng ta cần làm rõ trước với nhau.”
Mặc phu nhân trong một nháy mắt tháo xuống khuôn mặt hiền từ của người mẹ, lạnh lùng nói.
“Một, bị bắt cóc là vì mày không nghe lời, đừng tưởng cái nhà này sẽ phải bù đắp lại cho mày cái gì mà “thế giới đã nợ con những gì chúng ta sẽ thay thế giới trả hết”; hai, mày có một em trai, tên là Mặc Tùy An, ở cái nhà này thằng bé chính là ưu tiên số một; ba, ngoan ngoãn mà sống, đừng có gây chuyện bên ngoài làm mất mặt Mặc gia, hiểu chưa?”
Mặc Khuynh nhìn một vòng xung quanh, thuận miệng hỏi: “Đang nói chuyện với tôi?”
“Trừ mày ra thì còn–“
Nói được một nửa, Đào phu nhân đứng chết sững.
Mặc Khuynh vốn đang đứng cách bà ta hơn hai mét bỗng trong một chớp mắt đã áp sát tới gần, cảm giác áp bách cực lớn như gió lốc cuốn đến, tựa một bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng bà ta, khiến vị Mặc phu nhân này sợ hãi run rẩy.
“Vậy thì dễ rồi.”
Mặc Khuynh khoác vai Mặc phu nhân, tay cầm một con dao gọt trái cây vừa sượt qua cổ bà ta, ngón tay đặt trên đó còn khẽ nghịch ngợm. Một chiêu vừa rồi, gọn gàng mạnh mẽ, lưỡi dao mang theo gió lóe lên thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ.
Mặc phu nhân sợ đến mức hai chân mềm nhũn.
Mẹ Dương đứng ở phòng khách giương lớn hai mắt không thể tin mà nhìn về phía này.
“Tôi không có ý đồ gì với gia sản, không cầu danh lợi. Đợi thời cơ chín muồi chúng ta đường ai nấy đi, không ai nợ ai.” Mặc Khuynh khẽ híp mắt, “Tôi đánh giá rất cao kỹ năng diễn xuất vừa rồi của bà, sau này ở trước mặt người ngoài cố gắng tiếp tục duy trì, mẹ con hòa thuận, cả nhà hạnh phúc, okay?”
Mặc phu nhân há miệng, nói không ra lời.
Đợi hồi lâu không thấy bà ta trả lời, trên mặt Mặc Khuynh thoáng qua mất kiên nhẫn, cầm dao vỗ nhẹ hai cái lên má bà ta, thật chậm nhả từng chữ: “Tôi đang nói chuyện với bà đấy.”
“… Được.”
Mặc phu nhân dùng hết sức bình sinh để bật ra một chữ này.
“Tốt.” Mặc Khuynh hài lòng, thu lại con dao gọt trái cây, sau đó đưa tay ra, “Mong là chúng ta sẽ có một quãng thời gian sống chung vui vẻ.”
Mặc phu nhân vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, hoang mang nắm lấy tay cô.
Hợp tác thành công.
Mặc Khuynh xoay người lên tầng.
Mẹ Dương vội chạy đến đỡ Mặc phu nhân sắp ngã khuỵu ngồi xuống ghế sô pha, thế nhưng vừa đặt mông xuống, tiếng bước chân trên cầu thang lại hướng xuống đây, trái tim của Mặc phu nhân và mẹ Dương không hẹn mà cùng run rẩy.
Giây tiếp theo, chỉ thấy Mặc Khuynh động nhẹ cổ tay, con dao trái cây vẽ một đường trên không trung, chuẩn xác cắm trúng quả táo đặt trên bàn trà.
Mặc phu nhân: “…”
Mẹ Dương: “…”
Đây là chuyện một con người bình thường có thể làm hay sao?
Trả dao về chỗ cũ xong xuôi, Mặc Khuynh đút tay vào túi, không nhanh không chậm hỏi: “Phòng của tôi đâu?”
***