XIN CHO PHÉP ANH ĐƯỢC THÍCH EM - Chương 22
“Muốn làm người tuyết không?” âm thanh thản nhiên của anh ngụy trang hoàn mỹ như vậy, phảng phất hết thảy vừa rồi đều không phát sinh.
Mà Sưởng Húc lại không nhìn thấu được, nhìn chằm chằm chìa khóa trong lòng bàn tay ma xui quỷ khiến gật gật đầu.
Đại khái đó là một buổi chiều vui vẻ nhất từ mấy ngày nay cô đến Lâm An, đủ loại hình người tuyết chất đống, không hề cố kỵ đem bông tuyết trong tay ném về phía Tịch Đan, dưới ánh mắt của anh mỉm cười, sau đó một quả cầu tuyết đáp lại phía cô, làm càn như đứa trẻ, thuần khiết, ngây thơ
Nếu đó là một giấc mơ, cô tình nguyện trầm luân.
Khoảnh khắc mở mắt ra, dư âm lại là tình cảnh cùng Tịch Đan đánh trận tuyết, mọi nụ cười đều rõ ràng như thế, phảng phất hết thảy vừa mới bắt đầu.
Cô quyết định hôm nay cùng Tịch Đan đại chiến một lần nữa.
Chỉ tiếc
Khi cô vui vẻ khoác xong áo lông vũ, quấn khăn quàng cổ lung tung, phấn khởi đẩy cửa phòng Tịch Đan, nụ cười đột nhiên cứng đờ.
Khi một vật thể mất đi trọng lực, sẽ ở trạng thái hoàn toàn hư vô. Ví dụ như giờ phút này, đấy là trái tim cô.
Ngoại trừ mùa đông Lâm An dính vào ồn ào náo nhiệt cùng sử tích lại trở nên vô vị tĩnh lặng như băng. Căn phòng trống rỗng.
Đó là lần đầu tiên cô cảm giác được hàm nghĩa của cái tên Tịch Đan, hình ảnh đơn chiếc hóa ra chỉ loại tâm tình này.
Nhận được điện thoại của Sưởng Húc, Tịch Đan vừa mới đến Munich
“Tịch Đan. “
So với lá phong tàn vàng cuối thu, âm thanh của cô càng thêm bén nhọn.
Có đôi khi anh thật sự rất bội phục cô, vì sao lại có thể dùng thanh âm đả thương người như vậy nói ra hai chữ ôn nhu như vậy
“Tịch Đan”
Suýt nữa làm cho anh lập tức bay về Lâm An.
Nhưng cô nói thêm: “Anh không hiểu những người em đã dành tất cả tuổi xuân để yêu thương có ý nghĩa gì đối với em, giống như anh vẫn chỉ là Tịch Đan mà thôi.”
“Anh ấy có gia đình, em phải lặng lẽ chấm dứt mối tình thầm lặng này. Bởi vì đó là một gia đình, em yêu từ này hơn bất cứ ai khác, nên em sẽ sắp xếp cảm xúc để nó trở thành quá khứ, trở thành bí mật. “
Cô quyết tâm hơn ngày hôm qua.
Cho nên “Chỉ cần thời gian thôi “
Cô hứa rằng trong dòng chảy của thời gian, cô sẽ pha loãng tất cả mọi thứ về Bùi Hằng, bao gồm cả nỗi nhớ.
“Em thích Lâm An không?” Cầm điện thoại di động, anh không hiểu sao lại hỏi.
Nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ vẫn còn phiêu đãng, Sưởng Húc gật đầu, xác định: “Thích. “
“Nhưng em chưa từng ra ngoài Lâm An đi dạo.”
“Ừm, đại khái là em thích tuyết ở Lâm An”
“Munich cũng có tuyết.”
“Anh đang ở Munich?”
“Vừa đến.”
“Tuyết nơi đó nhất định không đẹp bằng Lâm An.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em chỉ thích tuyết ở Lâm An.”
Giống như chỉ có trận tuyết này mới có thể chôn vùi đoạn thầm mến dùng hết thanh xuân của cô.
“Giống như em chỉ thích Bùi Hằng sao?”
“Không, không giống.”
“Chỗ nào không giống?”
“Chỗ nào cũng không giống.”
=
Sau đó Tịch Đan phát hiện vô luận anh nói cái gì cô đều sẽ phản bác, phản bác không có đạo lý, thậm chí không thể lý giải.
Thế cho nên anh nói ra câu kia “Sưởng Húc, không bằng chúng ta kết hôn đi.”
Lại bị cô vô tình phản đối “Tịch Đan, anh điên rồi sao?”
Có lẽ vậy.
Luôn cho rằng nếu không có Bùi Hằng, Sưởng Húc sẽ là của anh, nhưng sau đó phát hiện
Thì ra không có Bùi Hằng, còn sẽ có Giang Sách.
Sau khi đóng đống tài liệu mà Nhậm Hàm sắp xếp xong, Tịch Đan dặn dò: “Để đó đi.”
Nhậm Hàm vô cùng kinh ngạc: “Không phải cho Sưởng tiểu thư sao?”
Tịch Đan mím chặt môi mỏng, hiển nhiên không nói lời nào cũng không nhìn cô, nhưng lại để cho Nhậm Hàm cúi đầu nhận lỗi, cô mới là người làm quá.
Giống như năm ngoái, vẫn là cái sân này, vẫn là đêm đông tuyết rơi, nhưng không có Sưởng Húc.
Anh tạo người tuyết giống như năm ngoái, nghĩ đến việc cô cùng anh đánh tuyết với nhau vào năm ngoái, khóe môi không khỏi nhếch lên một đường vòng cung đẹp đẽ.
Giống như lần chia tay trước ở Lâm An, họ đã không gặp nhau nửa năm.
Vì Giang Sách.
“Ai?”
“Giang Sách, bạn trai em” Trên điện thoại, giọng nói của cô thoải mái và ngọt ngào, thậm chí có vài phần vui vẻ không thể bỏ qua, “Em sẽ cho anh xem khi nào anh trở về Nam Thành”.
Thật lâu sau, anh chật vật mới nặn ra được một âm tiết: “Được.”
Sau đó anh ấy hỏi, “Sưởng Húc, em có yêu anh ấy không?”
“Yêu”
Cô trả lời rất chắc chắn.
“Mấy ngày nay ở Lâm An tuyết rơi, anh không tới sao?”
“không đi.”
“tại sao?”
Em không phải thích tuyết ở Lâm An nhất sao
“Bởi vì em tìm thấy rồi.”
“Tìm thấy cái gì?”
“Giang Sách.”
Lúc tắt máy, Tịch Đan nhìn lên trời, tuyết vẫn rơi không ngừng.
Nhưng cô không còn đến nữa.
Tuyết ở Lâm An mà cô hằng mong ước đã thay đổi theo thời gian.
“Nhậm Hàm.” Như mọi khi, bằng một giọng lạnh lùng, anh ra lệnh, “Sắp xếp chuyến đi đến Thánh Dương, tôi sẽ đích thân thảo luận về dự án.”
Nhậm Hàm nhìn anh hờ hững vỗ về bông tuyết trên người mình, ngoại trừ ngón tay cứng đờ và đôi mắt đông cứng, mọi thứ vẫn bình thường. Nhưng Nhậm Hàm biết rằng anh đang cô đơn hơn bao giờ hết. Bởi vì cô nhìn thấy bức ảnh trong sách của anh.
Bức ảnh tràn ngập nắng ấm, chứa đựng nụ cười, được anh giữ kín lại, lại là bức ảnh khiến anh đau lòng hết lần này đến lần khác.
Gió lại thổi bay trang tiêu đề của cuốn sách.
Khuôn mặt tươi sáng của Sưởng Húc vẫn không bị che lấp bởi ánh sáng mặt trời.
Anh vì một cô gái không bao giờ hối hận.
Lại thêm mười năm nữa.
Vậy thì sao?
Vào sâu trong sân, tuyết sẽ vẫn rơi, bàn cờ vẫn như cũ.
Và anh vẫn vậy.
Chờ trận tuyết này, chờ đợi người kia