XIN CHÀO THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN - Chương 98: Cái gì là yêu?
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XIN CHÀO THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN
- Chương 98: Cái gì là yêu?
Gương mặt Cố Niệm Chi rất thản nhiên, khẽ lắc đầu, “Bạn học này, chúng ta thật sự không quen thân gì cả, cô đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi được không? Tôi là người chưa từng va chạm xã hội, không chịu đựng nổi cái kiểu tự làm thân đó của cô đâu.”
Mặt Ngải Duy Nam càng đỏ hơn, may là vì cô ta vừa vội vàng chạy đuổi theo Cố Niệm Chi nên đã đỏ mặt sẵn rồi, có đỏ hơn nữa thì cũng không bị nhận ra.
“Em đừng giận nữa, được không?” Ngải Duy Nam dùng giọng điệu nhún nhường nói với Cố Niệm Chi, nghe vô cùng thành khẩn, “Em đừng hiểu lầm mà. Quả thật trong lòng Hạ Văn có một người, nhưng cũng không phải là chị. Chị và em đều giống nhau thôi nên chị mới nhắc nhở em một chút. Em đừng có thành kiến với chị nhé, trước nay chị chưa từng là đối thủ của em, đối thủ của em là một người hoàn toàn khác.”
Cố Niệm Chi ngước mắt nhìn Ngải Duy Nam, đột nhiên cảm thấy cô ta rất đáng thương, vì một người con trai không yêu mình mà khiến cho bản thân hoàn toàn thay đổi như vậy.
Nghe cô ta nói xong những lời này, rõ ràng cô ta muốn châm ngòi ly gián, muốn gieo một cây gai vào trong lòng của Cố Niệm Chi, chờ thời cơ tới, góp gió thành bão, sớm muộn gì Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn cũng sẽ cãi nhau ầm ĩ một trận, cô ta chỉ việc đứng bên cạnh cười khẩy mà thôi.
Nhưng mà, chỉ vì một chàng trai thôi mà, đáng để cô ta phải hao tâm tổn sức thế này sao?
Cố Niệm Chi cảm thấy mình không hiểu nổi.
Cái gì là tình yêu chứ?
Là liều lĩnh như Ngải Duy Nam thế này sao? Là thấy khó vẫn lao đầu vào, không có điều kiện thì sáng tạo ra điều kiện để mà tiến lên, mới gọi là tình yêu sao?
Dường như giữa cô và Mai Hạ Văn không có lòng ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như thế…
Cố Niệm Chi hơi bối rối nhìn Ngải Duy Nam. Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang hết khép lại mở kia, suy nghĩ bắt đầu bay xa.
“Niệm Chi, chị nói thật với em nhé. Chị học cùng với Hạ Văn sáu năm cấp hai và cấp ba, ba năm ngồi cùng bàn với cậu ấy. Cậu ấy là lớp trưởng của lớp chị, đẹp trai cao ráo, thành tích tốt, gia thế cũng tốt, có rất nhiều cô gái thích cậu ấy. Chị nói thật là chị cũng đã từng động lòng với cậu ấy, nhưng khi cậu ấy yêu bạn thân nhất của chị đến chết đi sống lại, thì chị đành yên lặng rút lui.” Ngải Duy Nam vừa nói vừa đỏ hết cả vành mắt.
Lời cô ta nói có bảy phần thật, ba phần giả, bất tri bất giác lại khiến chính mình cũng phải cảm động.
“Hai người bọn họ là mối tình đầu của nhau. Em biết không, cho dù là con trai hay con gái, mối tình đầu luôn luôn là một điều khác biệt. Hạ Văn lại là một người con trai nặng tình nặng nghĩa, kiểu người như cậu ấy, vĩnh viễn không thể nào quên được mối tình đầu của mình.”
Cố Niệm Chi không còn biết nói gì.
Ngải Duy Nam dùng mu bàn tay lau nước mắt ở khóe mắt, “Chị hiểu rõ tình cảm của bọn họ. Chị còn biết được bọn họ có một tài khoản Weibo chung nữa, tên là ‘Bầu trời của Hồng Trà’. Chị nghĩ, nếu em có rảnh thì nên xem qua một chút, xem xem hai người họ yêu nhau nồng nhiệt, si mê đến mức nào. Không cần chị phải kể lể gì, em xem là sẽ rõ.”
Cố Niệm Chi lấy lại tinh thần, chỉ hỏi Ngải Duy Nam một câu, “Bọn họ chia tay rồi sao?”
Ngải Duy Nam rất ngoài ý muốn: “Đúng là đã chia tay rồi, nhưng trong lòng Hạ Văn…”
“Làm sao cô biết trong lòng lớp trưởng nghĩ thế nào? Chẳng lẽ cô là con giun trong bụng anh ấy sao?” Cố Niệm Chi hơi nhíu mày, không muốn lại bị Ngải Duy Nam dắt mũi nữa, “Tôi lại hỏi cô thêm một câu, bọn họ chia tay từ bao giờ?”
“Từ bốn năm trước, lúc tốt nghiệp trung học là họ đã chia tay rồi. Sau đó, Khương Hồng Trà, bạn thân của chị ra nước ngoài học âm nhạc, Hạ Văn ở lại học luật.” Ngải Duy Nam kinh ngạc nhìn Cố Niệm Chi, nói, “Em thật sự không ngại sao?”
“Vậy là được rồi. Người ta chia tay từ bốn năm trước, thế mà hôm nay cô còn ở đây nhiều chuyện, thổi phồng lên rằng bọn họ tình cảm thế nào, cô có cảm thấy buồn cười không? Nếu như bọn họ thật sự yêu sâu đậm như vậy, vì sao năm đó lại chia tay? Dù sao cũng chỉ là đi du học nước ngoài mà thôi, tôi không nghĩ là với tình cảm sâu đậm như thế mà lại không vượt qua được khó khăn đó.”
Nói xong, Cố Niệm Chi dò xét nhìn từ trên xuống dưới Ngải Duy Nam một chút, “Theo tôi thấy, rõ ràng là cô không chịu đựng nổi khi nhìn thấy người khác và lớp trưởng có quan hệ với nhau thì có?”
“Em hiểu lầm rồi, chị không…” Ngải Duy Nam phát hiện ra mình nói không lại Cố Niệm Chi, vội vã muốn giải thích.
Cố Niệm Chi không khách sáo nữa, giọng nói mang theo sự châm chọc, “Được rồi, được rồi, cô thật sự chỉ dốc hết tấm lòng vì đời sống tình cảm của lớp trưởng thôi. Người không biết còn tưởng cô là mẹ anh ấy, chứ không phải là bạn học cũ đâu.”
Ngải Duy Nam nghe ra được sự trào phúng nồng đậm trong lời nói của Cố Niệm Chi. Cô ta mấp máy môi, đưa tay vuốt mái tóc dài của mình rồi lạnh nhạt nói, “Em đánh giá chị thế nào, chị không quan tâm. Căn bản là em không hiểu, chị yêu cậu ấy như vậy, chỉ cần cậu ấy sống tốt là chị thấy vui vẻ hơn tất cả mọi người rồi. Yêu không phải là chiếm hữu…”
“Cô nói với tôi những điều này làm gì? Truyền giáo sao? Cô cũng học luật, cô có biết truyền giáo cho người không phải tông giáo đó cũng là phạm pháp hay không?” Cố Niệm Chi cắt ngang Ngải Duy Nam, ngẩng đầu nhìn về con đường nhiều cây phía trước rồi lạnh nhạt nói, “Tôi không rõ tình cảm của cô như thế nào. Đối với tôi mà nói, nếu như tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi, vậy thì bất kể là ai cũng không tách chúng tôi ra được. Nhưng nếu như anh ấy căn bản không hề yêu tôi, thì tôi sẽ rời xa anh ấy, tuyệt đối sẽ không quấn chặt lấy, càng sẽ không lấy danh nghĩa bạn bè mà ở cạnh anh ấy, sau đó lại còn dùng mọi cách để phá hỏng cuộc sống của anh ấy như vậy.”
Lúc này, Ngải Duy Nam đã hơi hiểu ra rồi. Ánh mắt cô ta nhìn Cố Niệm Chi đột nhiên trở nên sắc bén hơn: “Em không yêu Hạ Văn. Nếu như em yêu cậu ấy, em sẽ không thoải mái như thế này.”
“Cô không phải là tôi, sao cô biết tôi sẽ làm thế nào?” Cuối cùng Cố Niệm Chi cũng không nhịn được, lườm Ngải Duy Nam một cái, rồi nói với vẻ khinh thường, “Vẫn là câu nói kia thôi, chuyện của người khác, không phiền cô phải nhọc lòng quan tâm. Cô không cảm thấy cô lo quá rộng sao?” Nói xong, cô cất bước đi thẳng.
Ngải Duy Nam đứng trên con đường nhiều cây trong trường đại học C, nhìn theo bóng lưng Cố Niệm Chi đang dần khuất nơi cuối con đường.
Ánh nắng giữa trưa xuyên thấu qua kẽ hở của tán lá, tạo thành từng đốm sáng ánh trên con đường mòn, giống như tâm trạng hỗn loạn của cô ta lúc này vậy.
Ngải Duy Nam khẽ mỉm cười, cầm điện thoại lên, gọi tới một số điện thoại.
“Hồng Trà à? Tớ là Duy Nam đây, chừng nào thì cậu xuống máy bay? Tớ tới sân bay đón cậu.”
…
Trở lại phòng ký túc xá, ngẫm lại chuyện vừa mới xảy ra, Cố Niệm Chi thật sự cảm thấy quá buồn nôn.
Sau lúc đó, Mai Hạ Văn liên tục gọi tới hai cuộc điện thoại, cô đều không nghe, một mình đi thư viện để sửa chữa những chỗ cuối cùng trong luận văn của mình.
Bận rộn tới tận lúc chạng vạng, cô mới chính thức hoàn thành được bản thảo luận văn lần thứ nhất.
Hà Chi Sơ đã giục cô mấy lần rồi. Anh ta muốn xem luận văn tốt nghiệp của cô.
Cô tìm email của Hà Chi Sơ, sau đó gửi bản thảo luận văn tốt nghiệp lần thứ nhất của mình đi.
Email vừa được gửi không bao lâu, điện thoại của cô liền nhận được tin nhắn của Hà Chi Sơ.
Cô không vội về phòng, đeo túi laptop đi ra bãi cỏ bên ngoài thư viện rồi ngồi xếp bằng xuống, đắm mình trong ánh nắng chiều tà, nhắn tin với Hà Chi Sơ.
[Giáo sư Hà]: “Giờ mới viết xong luận văn à?”
[Cố Niệm Chi]: “Vâng ạ, bản thảo đầu tiên vừa ra lò, mời Giáo sư Hà thẩm định ạ. O(∩_∩)O~”
[Giáo sư Hà]: “… Bao giờ thì bảo vệ?”
[Cố Niệm Chi]: “Trung tuần tháng Sáu, đại khái là khoảng ngày mười lăm ạ.”
[Giáo sư Hà]: “Không còn mấy ngày nữa, tôi sẽ cố gắng nhanh chóng sửa kỹ càng rồi gửi lại cho em.”
[Cố Niệm Chi]: “Cảm ơn Giáo sư! Khom mình kính cẩn! Giáo sư Hà đúng là đại ân nhân của em!”
[Giáo sư Hà]: “…”
[Cố Niệm Chi]: “Em chỉ đùa một chút thôi, Giáo sư Hà sẽ không để bụng chứ?”
[Giáo sư Hà]: “Đừng có nói xàm nữa, có hộ chiếu chưa? Mau chuẩn bị xin visa đi Mỹ đi. Tôi xin được cho em một cơ hội đi Quốc hội Mỹ làm thực tập sinh. Sau khi tốt nghiệp em sẽ rảnh nửa năm đúng không, vừa khéo để đi thực tập ở Quốc hội Mỹ.”