XIN CHÀO THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN - Chương 119: Không được phép thất bại
- Trang chủ
- Truyện tranh
- XIN CHÀO THIẾU TƯỚNG ĐẠI NHÂN
- Chương 119: Không được phép thất bại
Hai tay của anh ta vần vò mái tóc rối như tổ quạ của mình, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào những vạch đỏ lên lên xuống xuống trên màn hình laptop của Cố Niệm Chi.
“… Phần mềm này có đáng tin không?” Anh ta đi tới, cầm lấy con chuột, ấn mấy cái trên laptop của Cố Niệm Chi, xem kỹ phần mềm này của cô.
Mặc dù trên phương diện máy tính thì Âm Thế Hùng không bằng Triệu Lương Trạch, cũng không bằng Cố Niệm Chi, nhưng anh ta không phải không hiểu gì, vẫn có được trình độ thạc sĩ máy tính.
Xem xét từng hàng mã code, Âm Thế Hùng không khỏi thở dài cảm thán, “Học sinh giỏi, quả nhiên là học sinh giỏi. Nếu như anh nhớ không lầm, năm đó em chỉ theo Triệu Lương Trạch học có nửa năm ngôn ngữ lập trình thôi đúng không?”
Cố Niệm Chi nghiêng nghiêng đầu, hai tay chắp sau lưng, nháy mắt với anh ta, “Thực ra ngôn ngữ lập trình cực kỳ dễ, hiểu được cái này thì cũng sẽ hiểu được cái khác, chỉ cần chính mình có suy nghĩ logic và mạch lạc là được. Hơn nữa ngôn ngữ lập trình ngày nay thay đổi từng ngày, kinh nghiệm phong phú cũng chưa chắc đã đấu thắng được người mới đâu!”
“Em không cần phải chế giễu anh già nhé.” Âm Thế Hùng cố ý trừng mắt nhìn cô một cái, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Anh ta có trực giác rằng, có lẽ lần đánh bậy đánh bạ này Cố Niệm Chi lại giải quyết được một vấn đề khó cho nhóm của Hoắc Thiệu Hằng ấy chứ.
“Em muốn anh làm thế nào?” Âm Thế Hùng ngồi xuống chiếc ghế dựa ở bàn máy tính của Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi chỉ vào màn hình rồi nói, “Anh Đại Hùng liên hệ với mấy người chú Hoắc, đừng dùng phần mềm thông tin trực tiếp, dùng email, cài đặt mã hóa, dùng wifi ở nơi này là được. Anh nói với bọn họ rằng, bọn họ nên ngắt kết nối với Hệ thống định vị toàn cầu của vệ tinh Nam Đẩu đi.”
Nếu như Hệ thống của Nam Đẩu đã bị người ngoài xâm nhập, vậy thì dùng mạng địa phương thực ra còn an toàn hơn một chút.
Cũng giống như chuyện mặc dù có nhà, nhưng nóc nhà đã bị thủng, thủng đến trăm nghìn lỗ, vậy thì thà sang nhà bên cạnh tránh mưa còn hơn ấy.
Âm Thế Hùng khẽ gật đầu, “Anh sẽ gửi mail ngay lập tức.”
Anh ta dùng luôn máy tính của Cố Niệm Chi để gửi email cho Triệu Lương Trạch.
Khi email tới nơi, ở Vienne nước Áo đang là bảy giờ sáng.
Nhóm của Hoắc Thiệu Hằng đã quen dậy sớm, giờ mọi người đều dậy hết rồi, không còn ai ngủ nữa.
Triệu Lương Trạch đứng dậy đi vào bếp pha cà phê, rồi gọi phục vụ phòng đưa bữa sáng tới.
Hoắc Thiệu Hằng đứng một mình bên cửa sổ hút thuốc.
Lúc này máy tính của Triệu Lương Trạch phát ra một tiếng thông báo, là tiếng thông báo có email đặc biệt cần lưu ý.
Hoắc Thiệu Hằng gạt tàn điếu thuốc, cầm trong tay, rồi đi tới trước máy tính của Triệu Lương Trạch nhìn lướt qua một cái.
Thấy là email của Âm Thế Hùng, anh ngẫm nghĩ một chút rồi thuận tay ấn mở email ra xem.
Vừa đọc mail, anh lập tức ném mẩu thuốc trong tay đi, trầm giọng nói, “Tiểu Trạch, cậu vẫn đang kết nối với hệ thống của Nam Đẩu à?”
Triệu Lương Trạch thò đầu từ trong phòng bếp ra, “Vẫn đang kết nối, nhưng chưa từng mở ra.”
Như là vẫn cắm điện vào ổ nhưng máy tính thì chưa bật vậy.
Hoắc Thiệu Hằng khẽ thở dài một hơi, những ngón tay thoăn thoắt gõ trên bàn phím, ngắt hết kết nối của bọn họ với Hệ thống định vị toàn cầu của vệ tinh Nam Đẩu.
“Liên lạc với Âm Thế Hùng đi, dùng wifi của khách sạn.” Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi chỗ ngồi, gọi Triệu Lương Trạch tới, “Hỏi bọn họ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.”
Triệu Lương Trạch vội vàng chạy tới, vừa đọc email của Âm Thế Hùng, sắc mặt anh ta lập tức trắng bệch, “Sao có thể có chuyện này được?! Nam Đẩu mà cũng xảy ra chuyện sao?!”
Hầu như ai đã tham gia thiết kế và hiểu rõ hệ thống Nam Đẩu cũng đều sẽ không tin được kết luận này.
Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng cũng rất giật mình, nhưng từ trước đến nay anh đều rất bình tĩnh, kiệm lời, người ngoài không thể nhìn ra được tâm trạng của anh đã thay đổi. Anh chỉ thản nhiên gật nhẹ đầu, “Nếu như ngay cả cậu cũng không nghĩ được tới việc Nam Đẩu sẽ xảy ra chuyện, vậy thì chắc chắn Nam Đẩu đã xảy ra chuyện.”
Chỉ có thế này, mới có thể nói rõ được vì sao nhiều ngày nay bọn họ đều không nghĩ ra được rốt cuộc nguyên nhân ở đâu.
Bộ Quốc phòng Đế Quốc đã khởi động chương trình sắp xếp và kiểm tra tuyệt mật, tìm kiếm nội gián có khả năng tiết lộ bí mật.
Nhưng đã một tuần trôi qua, vẫn không hề có chút đầu mối gì.
Nếu như bọn họ không thể giải quyết bốn tên lính đánh thuê còn lại trong hai tuần, thì coi như giao hẹn giữa bọn họ và Cố Yên Nhiên sẽ trôi sông bỏ biển. Và như thế, nhiệm vụ của Quân khu sáu cũng sẽ thất bại.
Mà Hoắc Thiệu Hằng, thì tuyệt đối không cho phép thất bại như vậy xuất hiện khi Quân khu sáu vừa mới thành lập.
Triệu Lương Trạch tra xét lại toàn bộ hệ thống và máy móc một lần nữa. Sau khi xác định chắc chắn rằng đã không còn bất cứ kết nối nào với Nam Đẩu, anh ta mới bật máy tính lên, kết nối vào mạng wifi của khách sạn.
Máy tính của Âm Thế Hùng cũng lập tức phát ra tiếng tít tít, đây là thông báo nhóm của Triệu Lương Trạch đang gọi tới.
Nghe thấy âm thanh đó, Âm Thế Hùng vội rời khỏi máy tính của Cố Niệm Chi quay về lại phòng mình.
Cố Niệm Chi cũng đi vào theo.
Âm Thế Hùng để laptop của Cố Niệm Chi sang một bên rồi ngồi vào trước bàn, mở máy tính của mình ra, ấn mở phần mềm liên lạc trực tuyến đang thông báo.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Lương Trạch xuất hiện trên màn hình máy tính.
“Đại Hùng, tôi vừa mới nhận được email của bọn cậu. À, Niệm Chi cũng chưa ngủ à em?” Triệu Lương Trạch thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi trong video.
Trong phòng tối om, ánh sáng từ màn hình máy tính chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của cô, khiến cho khuôn mặt nhỏ cỡ bàn tay kia sáng óng ánh như tranh vẽ vậy.
“Anh Tiểu Trạch, là em có chuyện muốn nói với các anh.” Sắc mặt của Cố Niệm Chi vô cùng nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ căng thẳng, “Chú Hoắc có ở đó không ạ?”
“Ừm, nói đi.” Hình ảnh Hoắc Thiệu Hằng khoanh tay xuất hiện phía sau Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi lấy lại bình tĩnh, kể lại chuyện mình làm phần mềm và thí nghiệm, sau đó giơ laptop của mình lên trước camera, “Mọi người xem này, những tín hiệu phản xạ trở lại bị máy nhận tín hiệu của cháu thu được, mạnh hơn nhiều so với tín hiệu cháu phát đi.”
Triệu Lương Trạch là người trong nghề chân chính, anh ta chỉ nhìn mấy lần đã lập tức vỗ bàn máy tính, “Quả nhiên là có vấn đề! Ai mà dám to gan thế này! Ai lại lợi hại như vậy?!”
“Nói như vậy thì nơi mà phát ra những tín hiệu kia tới Hệ thống Nam Đẩu có lẽ cách chỗ hai người không quá xa đúng không? Có thể điều tra được không?” Hoắc Thiệu Hằng chỉ nhìn một chút đã nhìn ra được cốt lõi vấn đề, hỏi một câu trúng ngay chỗ quan trọng.
Cố Niệm Chi gật đầu lia lịa, “Cháu cũng nghĩ thế, nhưng mà vị trí cụ thể thế nào thì cháu và anh Đại Hùng còn phải…”
“Tôi biết ở nơi nào…” Âm Thế Hùng đột nhiên chợt nghĩ đến một nơi.
Trước đó không lâu anh ta giả vờ như du khách đi dạo một chỗ.
“Chỗ nào?” Triệu Lương Trạch và Cố Niệm Chi đồng thời hỏi.
“Trường Kỹ thuật Điện tử của Viện đại học Harvard.” Âm Thế Hùng nói rõ từng chữ một, “Nếu như gần đây có nơi nào đang tiến hành hoạt động thăm dò dạng như vậy, thì chỉ có thể là nơi đó. Ở đó mới có được đầy đủ máy móc và nhân tài.”
“Rất có thể!” Cố Niệm Chi khẽ nói tiếp, “Trường Kỹ thuật Điện tử của Viện đại học Harvard ở ngay đối diện Đại học Luật, để sáng mai em đi loanh quanh qua đó xem chuyện này là thế nào.”
Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng đều không đồng ý, “Không được, mấy chuyện này em không hiểu đâu, để Đại Hùng đi thôi.”
Hoắc Thiệu Hằng lại cầm con chuột, ấn mở mấy chương trình xem một chút, rồi nói với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, cháu đi tới trường Kỹ thuật Điện tử một chuyến đi. Không cần phải đem theo bất kỳ dụng cụ máy móc gì cả, đi xem nơi đó có ai, hỏi thăm một chút xem có hạng mục gì thôi. Nhớ là không được gây sự chú ý nhé.”
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Chi được Hoắc Thiệu Hằng ủy thác chuyện chính sự thế này, nhất thời vô cùng kích động, vội vàng gật đầu không ngừng, “Vâng vâng, vâng ạ, ngày mai nhất định cháu sẽ đi.”
“Nhớ phải cẩn thận. Phải nhanh.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ đeo tay của mình, “Chú chỉ cho cháu hai mươi bốn tiếng, đến giờ này ngày mai phải điều tra được kết quả, có thể chứ?”
Cố Niệm Chi cắn răng, “Không thành vấn đề ạ!”
Sau khi kết thúc gọi video, Triệu Lương Trạch hơi bất mãn nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Hoắc thiếu, Niệm Chi không phải là thành viên của Cục tác chiến đặc biệt. Để cô ấy đi làm mấy chuyện này, quá nguy hiểm.”
Hoắc Thiệu Hằng vuốt một điếu thuốc lá thật dài trong tay, mặt không thay đổi nói, “Không sao hết, Đại Hùng đi còn nguy hiểm hơn.”
Bản thân Cố Niệm Chi là sinh viên diện trao đổi học sinh ở Viện đại học Harvard, lại là một cô gái trẻ. Nếu như trường Kỹ thuật Điện tử kia có vấn đề, Cố Niệm Chi sẽ càng dễ phát hiện ra hơn là Âm Thế Hùng.