VƯỢT MỆNH (NAM BIẾN NỮ) - Chương 38
Quân Nam thản nhiên, vừa khuấy nồi thịt lớn vừa ăn:
– Đây là Trịnh Phủ của ta! Còn thịt này là chó do nhị phu nhân Hồ Hy Mẫn nàng mang cho ta kia mà!
Y nói xong, đưa miếng thịt chó lên cắn ăn rồi ngước mặt lên thổi hơi nóng ra, hành động cực kì khiếm nhã.
Hồ Hy Mẫn tức đến lộn ruột. Nàng dậm chân, quát đám gia nô cũng đang ăn theo Quân Nam:
– Đám các ngươi, còn không mau dọn dẹp? Các ngươi xông thịt hôi thối hết cả phòng của ta. Các ngươi muốn chết hay sao?
– Mặc kệ nàng ta! Hôm nay cả phủ không nấu cơm. Tất cả đều ăn thịt chó mà nhị phu nhân ban cho. Các ngươi mà dẹp thì xem như nhịn đói đó! Ăn đi! – Quân Nam lạnh lùng đe dọa.
– Ngươi…Trịnh Quân Nam, ngươi dám không cho ta ăn cơm? Phụ thân ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi? – Hồ Hy Mẫn giận quá, không biết nói gì liền đem phụ thân ra dọa.
Quân Nam khì cười, lại gắp một miếng thịt đưa đến trước mặt Hy Mẫn bảo:
– Phu nhân ở trên, Trịnh Quân Nam hai tay mời nàng ăn cơm! Đấy là nàng không ăn chứ không phải ta không cho đó? Hơn nữa, cả phủ chúng ta phải ăn thịt chó, còn không phải nhờ nàng? Nếu lần sau trong phủ lại có những chuyện như thế này, ta cũng không ngại cho nàng biết, thịt rùa, thịt rắn, thịt chuột, kể cả thịt người. Nàng đưa đến thứ gì, ta sẽ cho nàng ăn thứ đó! – Quân Nam nói xong, thản nhiên quay lại bàn ngồi ăn.
Hồ Hy Mẫn tức đến phát điên, nhưng thật sự vô phương đối phó với kẻ này. Một tên tàn bạo, ác nhân! Còn ác hơn cả nàng nữa! Hy Mẫn trở về phòng uất ức ôm mặt khóc. Trịnh Quân Nam, hôm nay ngươi ức hiếp ta, ngày sau ta sẽ trả lại mười lần!
Quân Nam trở về phòng, vừa bước vào Thiện Nhã liền che mũi nói:
– Chàng hôi quá! Tại sao lại ăn thứ thịt hôi thối ấy chứ? Thật sự là không chịu nổi mà!
Thiện Nhã ghét bỏ dùng tay phủi phủi cho bay mùi hôi. Quân Nam mỉm cười, cởi y phục nhảy vào thùng tắm. Gút mắc với Thiện Nhã được giải tỏa rồi thật sự thoải mái vô cùng, không còn phải ngại ngùng gì với nàng nữa, có thể hả hê hưởng thụ sự chăm sóc của nàng.
Thiện Nhã đứng phía sau, vén lên búi tóc của Quân Nam khỏi thùng tắm, lại đưa đôi tay thon dài của mình cẩn thận cọ lưng cho Quân Nam. Quân Nam suиɠ sướиɠ nhắm mắt hưởng thụ. Bàn tay của Thiện Nhã vừa mềm mịn lại tỉ mỉ mân mê trên da thịt y. Chỉ là cọ lưng thôi Quân Nam cũng có cảm tưởng mình như đang được nàng đưa đến chín tầng mây ấm áp. Thiện Nhã nhìn dáng điệu nhắm mắt của Quân Nam, tướng mạo này, thần thái này, động tác này có chỗ nào để người khác nghi ngờ được chứ? Nàng khẽ cười, rỉ vào tai y:
– Phu quân, chàng quả thật nên là một nam nhân mới phải. Nếu không phải thân thể chàng….thật sự thiếp đều không nghi ngờ gì. Ngay cả tật xấu của nam nhân chàng cũng có. Còn ăn cả thịt chó tanh hôi! Thật sự không hiểu lúc nhỏ chàng lớn lên như thế nào?
Quân Nam quay nhìn nàng, khẽ cười đáp lời:
– Dường như nàng không cam lòng việc ta không thể là một nam nhân còn hơn cả ta? Nhã Nhã, nàng là hối hận cùng ta, hay là…
Thiện Nhã che miệng Quân Nam, không cho y nói hết:
– Không hối hận. Nhã Nhã mãi mãi không hối hận. Chàng là ai cũng được, chàng đều là phu quân của Nhã Nhã. Chỉ là…Thiếp tiếc cho chàng. Nếu chàng thật sự là một nam nhân, với bản lĩnh của chàng, trong thiên hạ này không có việc gì mà chàng không thể. Ngay cả…sự nghiệp bá vương cũng không hẳn là không thể với chàng.
Quân Nam khẽ chau mày. Lời này của Thiện Nhã là thật tâm thật ý, vô tình lại gợi cho y những lời của người khác trước đây:
– Vạn nhất lo lắng, sau khi có được thiên thư, y lại trở thành Lý Công Uẩn thứ hai.
Quân Nam trầm ngâm. Thiên thư sao? Ấy là vật gì? Thật sự quan trọng với sự tồn vong của Đại Việt đến như vậy sao?
Mặc vào y phục mới, Quân Nam bước đến bên bàn, vừa ngồi uống trà, vừa nhìn Thiện Nhã bên cạnh. Nàng đang lau thanh bảo kiếm cùng trường kích lần trước Chế Ma Nô Nan Đà đã tặng cho Quân Nam. Quân Nam nhìn nàng, một nữ nhân ôn nhu hiền thục, một người vợ đảm đang hết lòng vì chồng đang tỉ mỉ lau bóng cho vũ khí tùy thân của y. Y không nhịn được, kéo nàng ôm vào lòng. Đang lúc tình ý sắp dâng trào, lại nghe bên ngoài phòng có tiếng gõ cửa. Từ khi y dọn đến hậu viện mới này, đây là lần đầu tiên ban đêm lại có tiếng gõ cửa. Y không cam lòng nhưng vẫn buông tay để Thiện Nhã đứng lên ra mở cửa.
Người đến là Vương Ngọc Yên, trên tay nàng còn bưng một khay canh nóng. Nhìn thấy Thiện Nhã mở cửa, nàng thoáng đỏ mặt, ngại ngùng hỏi:
– Thì ra Nhã muội cũng ở đây.
Thiện Nhã nhìn Ngọc Yên, rồi lại nhìn sang Quân Nam, nàng khẽ cười, kéo Ngọc Yên đi vào phòng:
– Ngọc Yên tỉ chắc là mang canh ngon cho phu quân phải không? Thơm quá! Phu quân, chàng sao lại hồng phúc lớn như vậy?
Quân Nam cười cười, kéo ghế cho Ngọc Yên ngồi. Nàng ngồi xuống, múc chén canh trong bình ra chén nhỏ, đưa đến trước mặt Quân Nam. Thiện Nhã thì ngồi cạnh bên nàng, chăm chú nhìn các nàng.
– Hôm nay chàng vì cứu công chúa, cũng đã nhảy xuống hồ nước lạnh ngắt. Dù chàng thân thể tốt, cũng không thể ỷ lại vào sức mạnh được. Chén canh này, thiếp dùng mười ba loại dược liệu tốt, nấu cùng lộc nhung, đuôi nai, cùng cao hổ cốt. Chàng mau uống hết rồi nghỉ sớm đi!
Quân Nam vừa múc một muỗng canh, nghe Ngọc Yên nói tên nguyên liệu xong, chưa uống vào mà thiếu điều muốn chảy cả máu mũi. Ôi mẹ ơi, cũng may thân này là thân xác nữ, nếu như là thân nam thật sự, chỉ dựa vào chén canh này, y chắc mình cả đêm sẽ bị…chào cờ đến sáng mất!
Thấy Quân Nam còn chần chừ chưa chịu uống, Thiện Nhã lại bồi thêm một câu:
– Sư phụ cũng có căn dặn chàng sau này không được tùy tiện dùng nội lực truyền chân khí cho người khác nữa. Nội lực của chàng tuy thâm sâu, nhưng lại không tự mình điều tiết. Lại nữa, sư phụ cũng không biết nội lực của chàng xuất nguồn từ môn phái nào, tâm pháp ra sao, không thể giúp chàng bồi tụ thêm được. Chàng có nội lực căn cơ tốt mà không tu cũng không dưỡng, cứ tùy tiện xuất tiết như vậy, sớm muộn gì cũng bị tán công. Đến lúc nội lực mất hết, xem chàng lúc đó còn yếu đuối hơn cả Ngọc Yên tỉ nữa đó!
Quân Nam thấy hai nữ nhân này dường như đang bắt tay nhau chỉnh mình. Y thở dài, nín mũi, một hơi uống hết chén canh. Vị đắng của thảo dược cùng vị ngọt nhẹ, thơm lừng trong canh khiến Quân Nam hưng phấn cả người. Cùng hai kiều thê chi bảo nói chuyện được một lúc, y bắt đầu thấy trong bụng nhộn nhạo. Hay là chân khí chạy loạn? Hay là như Thiện Nhã nói, y bị tán công rồi….? Tất cả đều không đúng. Sao y lại quên chén canh vừa rồi được chứ? Vừa có nhung hươu, vừa có đuôi nai, còn thêm cao hổ…Không xong rồi! Đâu phải chỉ có thân thể nam mới chịu tác dụng của thuốc này. E rằng cổ thân thể này cũng bắt đầu muốn phản ứng. Quân Nam đứng dậy, một tay kéo Thiện Nhã, một tay kéo Ngọc Yên ôm vào lòng, môi kề bên tai các nàng, giọng nói cũng bắt đầu khàn đi:
– Hai nương tử xinh đẹp của ta! Đêm nay hay là cả ba chúng ta cùng ngủ đi?
Thiện Nhã cùng Ngọc Yên đều đỏ mặt, cuống quýt muốn thoát khỏi y:
– Làm sao được chứ? – Thiện Nhã ngượng ngùng.
– Chàng vẫn là nên tự mình ngủ sớm đi! – Ngọc Yên cũng che mặt, thật sự là muốn tìm chỗ chui vào mất. Y là đang nghĩ mình là nam nhân thực rồi chắc? Còn muốn hai nàng cùng hầu một chồng, được sao? Ba người như thế này mà lên cùng một giường….làm sao mà được?
Quân Nam là đồ mặt dày, không biết ngượng nhưng Ngọc Yên và Thiện Nhã người ta là thiếu nữ độ xuân thì. Nếu một mình lõa thân ở bên người mình yêu còn không nói, bây giờ lại có thêm một người khác nữa…có thể xem như….chị em ngủ cùng được hay sao?
Quân Nam thấy hai mỹ nữ ngượng ngùng tránh né, y không nói nhiều, hai tay hai bên, ôm gọn các nàng như nhấc hai chiếc gối đi đến bên giường. Nhìn y từng lớp từng lớp bóc sạch y phục của mình, Ngọc Yên và Thiện Nhã vừa ngượng ngùng, vừa buồn bực, lại không thể phản kháng y, đành chui rúc vào tấm chăn, hi vọng che được phần nào…xấu hổ. Quân Nam không để các nàng như ý, liền chui vào chăn, giữa hai nàng, trái ôm phải ấp, âu yếm vô cùng:
– Hai nương tử của ta, đều là người của mình còn ngượng đến vậy sao? Ở trong đại biệt viện Trịnh phủ này, cũng chỉ có ba chúng ta là người một nhà thật sự. Nếu ta chỉ ở cùng Thiện Nhã, thì Ngọc Yên nàng phải một mình. Hoặc là ngược lại. Cho nên tốt nhất là như vậy, hai nàng đều có thể bên cạnh ta, chẳng phải tốt hơn sao?
Ngọc Yên và Thiện Nhã đều ngượng quá quay đầu tránh đi. Người này là không biết là người gì, tự cao tự đại tự mãn mà còn không biết xấu hổ nữa. Xem ra các nàng thật là nhầm to rồi, còn tưởng y không có háo sắc, còn dùng nữ sắc tấn công dụ dỗ y. Bây giờ thế này….quả là đưa thân vào lửa mà!
Bên ngoài hậu viện, Hồ Hy Mẫn không ngủ được. Căn phòng của nàng vậy mà bị tên chết tiệt Trịnh Quân Nam hun cho ám đầy mùi thịt chó. Bây giờ khắp nơi, từ trên bàn dưới đất, chăn màn ga đệm đều nồng nặc mùi hôi, nàng làm sao mà chịu được.
– Trịnh Quân Nam! Đồ con giun độc ác, đồ con rệp vô nhân tính….Hồ Hy Mẫn xin thề, nhất định phải có ngày phanh thây ngươi ra trả mối thù ngày hôm nay!
Nàng vừa mắng, vừa tức đến khóc. Trong đời nàng trước giờ chưa từng bị uất ức. Nàng có khóc cũng chỉ là khóc để làm nũng với phụ thân tướng quốc và mẫu thân mà thôi. Nhưng mà từ lúc gả cho tên họ Trịnh này, nàng đều phải tức đến khóc, giận đến khóc, hận hắn mà cũng phải khóc. Nàng càng lúc cũng cảm thấy mình không giống với Hy Mẫn quận chúa trong tương truyền rồi. Một tiểu ma đầu bá vương kinh thành, làm sao lại có ngày trở thành khuê phụ khóc lóc suốt như thế này?
Vừa lúc đi ngang đến cuối đường, nhìn thấy gian hậu viện mới ở phía sau phần gian viện của Vương Ngọc Yên. Trước giờ Hy Mẫn không để ý việc trong Trịnh phủ này. Lúc nàng đến, quản gia an trí nàng ở gian hữu viện. Lại nói Trịnh Quân Nam cũng ở gian hữu viện vì đây là phần đất nhà mà trước kia Hồ Nguyên Trừng tặng cho y, nên y đã ở sẵn nơi đây. Sau đó có thêm hai gian do hoàng thượng và thượng thư tặng, y bố trí cho Nguyệt Hoa và Ngọc Yên, bản thân thì vẫn ở lại gian viện ban đầu, tức là ở cùng gian với Hy Mẫn. Mấy hôm trước nàng lại nghe quản gia nói Quân Nam dọn ra hậu viện mới cất ở phía sau gian trung viện. Nói như vậy, tiểu hậu viện kia chính là nơi mà Trịnh Quân Nam ở đó sao? Hy Mẫn chắp tay sau lưng nhìn về phía chái viện trước mắt mình. Bên ngoài Trịnh phủ bệ vệ như thế, ba gian đại viện của ba phu nhân Trịnh gia cũng hơn hẳn những căn nhà lớn của phú hộ ở kinh thành vậy mà thân gia chủ Trịnh gia, Đô Ty đại nhân kiêm phò mã, kiêm quận mã, kiêm luôn hiền tế bảo bối của thượng thư binh bộ lại ở căn viện nhỏ bé, thấp kém thế này, còn thua cả gian nhà của gia nô nữa. Hồ Hy Mẫn buồn cười, nhìn gian tiểu viện trước mắt, chợt nảy sinh ác ý: Nếu ta cho đốt cháy gian viện của ngươi, dù không cháy chết được ngươi, ta cũng không cho ngươi có nhà để ở!
Nàng nghĩ xong, liền xách đuốc, hướng tới tiểu viện muốn châm lửa. Khi ánh đuốc đưa đến gần, nàng sực nghĩ lại: “Không đúng, hắn vẫn là chủ Trịnh gia, cả phủ này thật ra là của hắn. Nếu đốt mà hắn không chết, hắn nhất định sẽ tìm ta tính chuyện. Đến lúc đó….nếu hắn nói ta không để cho hắn có chỗ ở, hắn….có khi nào sẽ đòi đến ở chỗ ta? Không được….Hắn….phụ thân nói hắn phải là con cờ của họ Hồ ta, không thể cho hắn lợi ích gì hết! Nhưng nếu hắn….hắn dùng sức mạnh cưỡng bách ta….Ây da, phụ thân của ta sao lại không nghĩ sớm cho ta. Đặt ta ở chung với một kẻ nguy hiểm như vậy!”.
Nàng dằn vặt, suy nghĩ, muốn làm rồi lại thôi, cuối cùng thì quyết định không đốt nữa. Hắn bản lĩnh như vậy, đốt cháy hết cả Trịnh phủ cũng không đốt chết được hắn đâu. Thôi thì nghĩ cách khác. Phụ thân Hồ Quí Ly muốn thăm dò hắn, nàng cũng nên nhân theo vào chỗ của hắn tìm xem có điều gì khả nghi không. Trong bóng trăng mờ ảo, Hy Mẫn lần mò đi vào nội viện của Quân Nam, tìm đến phòng của y. Căn phòng to nhất hậu viện, còn không phải là phòng hắn thì còn ở đâu. Nàng đắc y, rón rén đi đến trước cửa phòng của Quân Nam. Bên trong không có ánh đèn. Nếu hắn đã ngủ, đây là lúc tốt nhất để nàng vào phòng. “Nếu không tìm được manh mối gì, tiện tay bỏ vào cho hắn vài thứ ngụy tạo cho hắn có lòng mưu phản để phụ thân bẩm với hoàng thượng chém đầu hắn. Ha ha, lúc đó thì thù gì cũng trả được!” Hồ Hy Mẫn vừa tưởng tượng vừa cười. Bàn tay lần chạm đến cửa phòng của y. Còn đưa kịp đẩy vào, lại nghe bên trong dường như có âm thanh….những âm thanh kì quái! Vừa như tiếng rêи ɾỉ, vừa như tiếng khóc, lại còn tiếng thở dồn dập….tiếng động tác rất kì quái….
Hồ Hy Mẫn rùng mình: Xem ra phụ thân nghĩ đúng, tên này thật sự không đơn giản. Hắn ban đêm không ngủ, ở trong phòng luyện tà công ma pháp gì thế này? Không được, phải tìm cách bẩm chuyện này cho phụ thân. Nàng vừa nghĩ xong, lại nghe tiếng Ngọc Yên nhỏ nhẹ ngân lên:
– Phu quân, chàng nhẹ một chút,…á…
Là Vương Ngọc Yên? Nàng ta lại chạy đến phòng của họ Trịnh thối kia hay sao? Không lẽ…nàng ta thật sự…thật sự thành nương tử của hắn rồi?. Hy Mẫn còn chưa hình dung ra nổi suy nghĩ của nhà họ Vương thì lại nghe:
– Phu quân, thiếp cầu xin chàng đó. Ngày mai thiếp còn muốn luyện công…chàng dừng tay có được… không?
Là tiếng của Thiện Nhã. Thật là kinh khủng, hắn là một tên thối vậy mà hai nữ nhân kia….cả hai người cùng với hắn…..
Hồ Hy Mẫn không dám tưởng tượng tiếp liền hoảng hồn bỏ chạy. Đây gọi là gì, làm trộm không thành còn bị đỏ mặt.