VƯỢT MỆNH (NAM BIẾN NỮ) - Chương 30
Hai nữ nhân quay lại nhìn y. Y có cảm giác mình hình như đã nói sai. Khẽ gãi gãi đầu, chắp tay nói:
– Hai vị….nương tử, đêm qua….ngủ có ngon không?
– Chàng nghĩ xem? – Cả hai nàng cùng lúc thốt ra.
Quân Nam tròn mắt, nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải. Nguyệt Hoa cũng nhìn sang Vương Ngọc Yên. Nhất thời cả ba đều không ai nói gì.
– Lão gia đã đến, chúng ta dâng trà cho chàng! – Nguyệt Hoa nói trước.
Quân Nam đi như tượng gỗ đến ngồi vào ghế ở tiền sãnh. Quản gia đưa trà đến, Nguyệt Hoa và Vương Ngọc Yên đều lễ độ nhún người làm lễ hai tay dâng trà cho Quân Nam. Quân Nam nhấp ngụm trà, cũng lịch sự đỡ hai nàng đứng dậy, mời vào ghế ngồi. Giây phút y đỡ tay Vương Ngọc Yên, nàng vẫn kiên quyết níu lấy ngón tay y không buông. Quân Nam có chút khó xử, khẽ gượng cười với nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay nàng, nàng mới chịu buông ra.
Cả ba người khách sáo nói chuyện được một lúc thì Hồ Hy Mẫn quận chúa đi ra, nghênh ngang, hung tợn đi đến trước mặt Quân Nam:
– Tên thối tha! Hôm nay ta phải tính sổ với ngươi!
Quân Nam nhìn đôi mắt nàng sưng vù, đủ biết đêm qua nàng có chuyện gì rồi. Y nhịn cười, làm ra vẻ đại lão gia, hắng giọng nói:
– Nhị phu nhân của ta thật có lễ nhỉ? Không hiểu phủ thừa tướng dạy dỗ thế nào mà đến việc dâng trà sớm cho phu quân cũng không nhớ?
Hồ Hy Mẫn như nghĩ ra được ý gì đó, hếch mũi một cái nói:
– Dâng trà thôi chứ gì, ngươi muốn uống ta cho ngươi uống!
Nàng bưng chén trà chỗ quản gia, một tay đưa đến trước mặt Quân Nam, cố ý canh ngay khi đưa đến chân y liền buông tay. Quân Nam thân thủ tốt, dùng chân bắt được chén trà. Đúng là một cô nàng hiểm ác, chỉ có việc dâng trà thôi, nàng lại muốn làm phỏng chết ta! Quân Nam không thèm chấp, dùng chân nâng chung trà lên cầm trên tay. Hồ Hy Mẫn thấy ý đồ không thực hiện được, vẫn chưa từ bỏ, nhân đó liền giơ tay quơ lấy, cố ý gạt đổ chén trà, bằng mọi cách nhất định bắt Quân Nam phải chịu phỏng. Nàng không sao ngờ được tay chân y quá nhanh nhẹn, hết đưa lên tay lại thả xuống đến chân. Một chén trà nóng như thế, y lại xoay thành một vòng, nàng không sao bắt được. Đang lúc nóng giận, nàng giơ tay thành nắm đấm, muốn đấm vào mặt y, Quân Nam liền buông chén trà, dùng chân bắt lấy tay nàng. Chén trà trên chân y rơi xuống, vỡ ra, nước văng đến chân Hy Mẫn phỏng rát. Nàng giậm chân, vừa khóc vừa la:
– Cái tên khốn kiếp, ngươi làm tổn thương ta! Ta muốn gϊếŧ chết ngươi! Người đâu, vào đây gϊếŧ tên thối họ Trịnh này cho ta!
Đám gia nô ngây ngốc nhìn nhau, lại cúi đầu. Bình thường bọn họ nghe lời quận chúa lắm. Chỉ là hôm nay quận chúa là thê tử của người ta, lại ra lệnh cho bọn họ gϊếŧ phu quân của nàng. Nói đi nói lại nói thế nào cũng không ổn cho nên bọn họ chọn cách giả ngu giả dốt, đồng thời giả câm giả điếc luôn cho lành.
Hy Mẫn thấy không ai ra mặt cho nàng, giận quá bỏ chạy về phòng. Nguyệt Hoa cùng Vương tiểu thư cùng lúc nhìn Quân Nam mỉm cười. Lúc ánh mắt hai nàng chạm nhau, đồng thời cũng thoáng một tia ngượng ngùng. Cùng tâm trạng với nhau, chỉ thoáng qua ánh mắt là đủ hiểu. Chỉ có tên ngu ngốc này, tình ý người ta đã dâng đến tận nơi lại không hiểu gì hết. Người gì mà trơ như gỗ đá, đúng là làm buồn lòng chết người ta!
Sau tiết mục dâng trà, Quân Nam chờ mãi cũng không thấy Thiện Nhã đi ra. Nghĩ rằng đêm qua thức khuya nên nàng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Y cũng không có việc gì, liền cùng Nguyệt Hoa và Ngọc Yên tản bộ quanh nhà. Lúc đi ra hậu viện, mới phát hiện phía sau khuôn viên nhà mà Vương thượng thư mua cho còn dư một khoảng đất trống. Y liền lệnh cho gia nô tìm người đến cất lên một gian nhỏ nữa. Như vậy thì tốt quá, ít ra y và Nhã Nhã sẽ có một gian riêng, không phải ở chung chỗ với công chúa hay ở với họ Vương hay họ Hồ gì cả.
Nguyệt Hoa thấy y muốn cất thêm gian mới, nàng cũng không hỏi gì. Nhưng Vương Ngọc Yên thì biết. Vậy cũng tốt, y cất ở phía sau gian viện của mình, mỗi khi y đi qua lại, mình cũng sễ dàng nhìn thấy y hơn. Một ý nghĩ về y cũng khiến nàng dâng lên một cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi. Người kia ngay trước mặt mà với nàng xa vời vợi. Nếu thật có thể đổi lấy được tình yêu của, nàng dù có chịu cảnh mù lòa giống như Thiện Nhã, nàng cũng cam lòng.
Đi đến mỏi chân, y lại tiễn công chúa cùng Vương tiểu thư về phòng sau đó lẽo đẽo đi đến phòng Thiện Nhã. Y không gõ cửa mà rón rén đẩy cửa đi vào. Bên trong phòng, Thiện Nhã không ngủ mà ngồi bên cửa sổ thêu khăn tay. Quân Nam đi thật nhẹ đến phía sau nàng, bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng, kéo nàng vào lòng âu yếm:
– Nương tử yêu dấu của ta! Ta còn tưởng nàng đã ngủ. Không ngờ nàng trốn ở đây thêu khăn tay à? Để ta xem, đúng là nhìn thấy rồi tay nghề khá hơn lúc trước rồi đó!
Quân Nam vừa nói, vừa tiện thể mơn trớn trên mặt nàng. Thiện Nhã hạnh phúc vô cùng, để mặc cho Quân Nam càn rỡ. Đến khi y hôn xong, lại giơ khăn tay nàng lên, tò mò hỏi:
– Lúc trước sư phụ đưa khăn tay cho ta nói rằng nàng thêu. Ta cũng không dám tin. Nàng không nhìn thấy, làm thế nào mà thêu hoa đẹp như vậy. Đâu, bây giờ nàng thử nhắm mắt lại, thêu cho ta một đóa hoa khác có được không?
Thiện Nhã khẽ lắc đầu, giành lại cái khăn trên tay Quân Nam:
– Lúc trước là người ta bị mù, bắt buộc phải tập thói quen dùng tay cảm nhận mà thêu lấy. Bây giờ thiếp đã nhìn thấy rồi, chàng lại muốn thiếp làm người mù hay sao?
Quân Nam phì cười, vuốt ve tóc nàng:
– Dù nàng là ai, ta cũng yêu thương nàng hết.
Thiện Nhã vẻ mặt trêu ngươi:
– Tại sao yêu thiếp?
– Bởi vì….nàng đã câu mất hồn phách của ta rồi!