VƯƠNG PHI XIN ĐỪNG CHẠY - Chương 40: Chương 40
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 40 )
Dưới đại lao liên tục vang lên những tiếng roi da vụt vào thân thể, Trịnh Uyển bị xích trên tường.
Roi da vùn vụt quật tới, y phục trên người nàng ta rách tả tơi, lộ ra những mảng da thịt ứa máu đến sợ.
Nàng ta không thể hét lên đau đớn, nước mắt thống khổ tràn hết trên khuôn mặt sưng vù, chỉ biết giãy giụa né tránh nhưng những cú đánh vẫn dính vào người nàng ta.
-” Dừng.”
Khải Lâm ung dung ngồi trên ghế, tay nhẹ nhàng nâng niu Nhược Khê trong lòng ra lệnh cho tên lính đang đến.
Trịnh Uyển tưởng rằng hắn thương tình cho mình, ngẩng đôi mắt ngập nước mắt đen tội nghiệp, trong đó có ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Khải Lâm.
Khải Lâm chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta, tay nhẹ nhàng vuốt tóc Nhược Khê.
Cô ở trong lòng hắn ta vẫn cứ mê man, lúc tỉnh lúc mê, luôn miệng thì thào.
-” Con ngoan….!Đừng bỏ ….mẫu thân.
Hách Phong….!Hách Phong….!Cứu ta.”
Khải Lâm đau lòng nhìn cô một cái, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Uyển đang bị xích trên tường, cất giọng lạnh nhạt.
-” Đau không?”
Trịnh Uyển không nói được, chỉ biết gật đầu lia lịa, trong lòng thầm mong hắn tha cho mình, Khải Lâm lại lên tiếng.
-” Ha, sao đau bằng lúc mất đi máu mủ ruột thịt của mình được chứ?”
Trịnh Uyển trợn mắt lên nhìn, một lúc mới biết hắn ta nói đến ai, liếc mắt xuống Nhược Khê đang cuộn người trong lòng hắn, liên tục lắc đầu, miệng ê a cố gắng phát ra tiếng.
-” Thái…tử, ta…sai…!rồi.
Tha…!mạng.”
-” Tha? Ngươi bảo ta tha thế nào? Chính ngươi đã giết đứa bé, chính ngươi đã khiến nàng ấy trở thành như vậy, chính ngươi khiến nàng ấy hận ta.”
Khải Lâm gào lên, sau đó mới sợ kinh động đến người trong lòng, vội vàng cúi xuống, thấy mắt cô vẫn nhắm chặt mới thở phào.
-” Đưa Vận Lai đến đây.”
Một lúc sau một con sư tử cực lớn, khiến người ta sợ hãi đi đến, nó cúi đầu dụi dụi vào tay Khải Lâm.
Đây là thú cưng của hắn, được hắn nuôi từ nhỏ nên rất trung thành, hắn bảo làm cái gì thì nó sẽ làm cái đó.
-” Xát muối lên, càng nhiều càng tốt.”
-” Vận Lai, ả đàn bà đang bị xích trên kia, chính là kẻ thù của ta, một chút nữa ngươi cắn ả, biến ả thành nhân côn cho ta.”
Con sư tử gật gù cái đầu lớn như đã hiểu.
Trịnh Uyển bị xát muối vào vết thương đau đến chết đi sống lại, cứ tưởng thoát khỏi kiếp nạn thì bỗng cảm thấy phần dưới mát lạnh, một cơn đau nổ não phát ra khiến nàng ta hét lớn.
-” Aaaaaaaaaaaaa.”
Thì ra Vận Lai đã đi đến, cắn đứt chân của nàng ta ném qua một bên.
Máu túa ra ngập tràn khắp sàn của đại lao.
Vận Lai tiếp tục cắn đứt một chân nữa, nàng ta đau đến ngất xỉu.
-” Tạt nước cho nàng ta tỉnh.”
Một xô nước lạnh buốt dội xuống đầu Trịnh Uyển khiến nàng ta run rẩy tỉnh lại, cảm giác hai chân của mình đã bị cắn đứt, nỗi sợ hãi dâng lên, nàng ta liên tục ấp úng cầu xin.
-” Thái…tử, tha mạng…tha mạng.
Ta…không…!muốn…!chết.”
-” Vận Lai, cắn đứt tay chân nàng ta thôi.
Người đâu, giữ cho nàng ta sống, chừng này chưa có gọi là đủ.”
Cảm giác từng bộ phận trên cơ thể của mình bị một hàm răng lớn cắn đứt, nàng ta liên tục gào thét, máu đỏ tràn ngập trên sàn, trong ánh mắt của Khải Lâm toàn thấy sự tàn nhẫn tột cùng.
Hách Phong phi ngựa ba ngày ba đêm mới về được Nam Dực, hắn không hề nghỉ ngơi mà chạy thẳng đến Hách Vương phủ triệu tập hết tất cả những người tinh nhuệ nhất đến.
Thừa tướng và phu nhân nghe tin thừa tướng trở về liền nhanh chóng đến Hách Vương phủ, không trông thấy hình bóng đứa con gái của mình, thừa tướng liền lo lắng hỏi.
-” Hách Vương gia, con gái ta, Nhược Khê đâu?”
-” Nhạc phụ, là ta vô dụng, không thể bảo vệ nàng ấy.”
Phu nhân nghe thấy vậy liền đưa tay che mặt khóc lên.
-” Con gái ta làm gì nên tội để phải chịu những đau khổ thế này?”
Hách Phong đau khổ cúi đầu, nước mắt từ trong hốc mắt rơi ra.
Đây là lần đầu tiên hắn khóc vì một người khác ngoài mẫu thân hắn.
Hắn lo lắng rằng nàng sẽ có mệnh hệ gì.
-” Khóc cái gì? Nam nhi đại trượng phu, khóc lóc cái gì? Còn không mau đi cứu nó về.”
– Con nhất định sẽ không khiến nhạc phụ nhạc mẫu thất vọng.”
Sáng hôm sau, Hách Phong dẫn theo hơn trăm nghìn quân lính.
Hắn mặc giáp sát, cưỡi ngựa lên đầu hàng, nâng kiếm trong tay lên cao, hét lớn.
-” Giải cứu Vương phi.”
Đám lính đằng sau đồng thanh hét lên.
Hách Phong phi ngựa, trong lòng thầm cầu nguyện.
-” Nhược Khê, chờ ta, ta đến cứu nàng ngay đây.”
Mọi người theo dõi truyện xem Hách Phong cứu Nhược Khê được không nhé.
Truyện sắp đi vào hồi kết rồi.
Mọi người nhớ ủng hộ mình có động lực nhiệt tình để mình viết truyện hay hơn nhé.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ truyện của mình.
Yêu mọi người nhiều lắm.
Yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu yêu .