VƯƠNG PHI XIN ĐỪNG CHẠY - Chương 33: Chương 33
VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY ( 33 )
-” Nàng…!Nàng có thai ?”
-” Bẩm thái tử, vị cô nương này đã mang thai được gần một tháng rồi.”
Thân thể Khải Lâm run rẩy, đưa tay chống vào chiếc bàn bên cạnh mới không khụy xuống.
Bàn tay siết chặt lại, nổi đầy gân xanh, gằn giọng nói.
-” Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta.
Chuyện này nhất định không được cho nàng ấy biết, hiểu chưa?”
-” Tuân lệnh.”
Đám người từng tốp bước ra ngoài, Khải Lâm bước đến bên giường ngồi xuống, đưa tay đặt lên bụng Nhược Khê.
-” Ta vẫn không thể tin nàng đã có con với Hách Phong.
Ta muốn bóp chết đứa nhỏ này, khiến hắn đau khổ đến chết nhưng….!Nếu ta giết nó nàng cũng sẽ rất đau.
Vả lại nó cũng không có tội tình gì, ta làm không được.
Hắn nắm lấy tay cô, đặt trán lên đó mà thều thào.
Không hề biết rằng Nhược Khê đã tỉnh lại từ bao giờ, tuy khuôn mặt vẫn nhợt nhạt nhưng trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng :” Ta có con rồi, đứa trẻ này là của Hách Phong.”
Đợi đến khi Khải Lâm bước ra ngoài, Nhược Khê từ trên giường mới từ từ ngồi dậy.
Đưa tay đặt lên cái bụng bằng phẳng của mình, vẫn có một cảm giác xúc động.
Nơi bằng phẳng này đã có một sinh linh được tạo thành.
-” Hách Phong, chàng sắp được làm cha rồi.”
Nước mắt bỗng dưng rơi xuống, cô nghĩ đến cảnh Hách Phong bị hành hạ, sống chết không rõ ở dưới nhà giam lại không kìm được mà ôm chặt lấy thân thể mình.
-” Con ngoan, mẹ sẽ bảo vệ con, cứu cha con rồi chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
Khải Lâm bước đi trong tâm trạng buồn phiền, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một thân ảnh yểu điệu bước đến.
-” Thần thiếp tham kiến thái tử điện hạ.”
Nữ nhân này là một trong số những nàng thiếp của hắn, Trịnh Uyển.
Nàng ta là một nữ nhân có tham vọng rất cao, ỷ vào bản thân được Khải Lâm sủng ái mà đã nhiều lần cầu hắn cho bản thân được làm thái tử phi nhưng lần nào cũng bị từ chối.
-” Thái tử điện hạ, chàng hứa với thiếp rằng hôm nay sẽ cùng thiếp đi dạo phố.”
-” Ta không có tâm trạng, nàng đi một mình đi, muốn mua gì thì mua.”
-” Thái tử, sao người lại buồn phiền như vậy?”
-” Không có gì.”
Trịnh Uyển vẫn không bỏ cuộc, dường như nàng ta nhớ ra chuyện gì đó, chạy đến trước mặt Khải Lâm mà nói.
-” Thái tử, có phải là vì nữ nhân mới vào kia?”
Khải Lâm không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng nhìn nàng ta.
Thấy mình nói đúng, Trịnh Uyển tiếp tục lên tiếng.
-” Ta nghe nói mấy ngày trước có một nữ nhân được đưa vào Đông cung, nhưng nàng ta thường xuyên chống lại chàng, còn đả thương chàng.
Thái tử, nữ nhân này không xứng với chàng.”
-” Nàng ấy có xứng hay không thì do bản thân ta quyết định, một người thiếp như ngươi có quyền gì mà lên tiếng?”
-” Ta….!Ta chỉ muốn tốt cho chàng.”
-” Nếu ngươi đã hứng thú như vậy, ta nói cho ngươi biết, nàng ấy sẽ sớm trở thành thái tử phi của ta.
Ngươi dám đụng vào nàng ấy, ta liền bằm ngươi cho cá ăn.”
Khải Lâm bước qua nàng ta, bước đi để lại Trịnh Uyển với gương mặt tái mét.
Nàng ta nắm tay thành nắm đấm, nói với thị nữ bên cạnh mình.
-” Đi tìm hiểu người này cho ta.
Ta phải biết nàng ta sử dụng yêu thuật gì mà quyến rũ được thái tử.”
-” Vâng.”
Khải Lâm đi đến nhà giam, bước đến phòng giam của Hách Phong.
Hách Phong trong thấy hắn, gân xanh trên trán nổi lên, tức giận gà lên với hắn
-” Tên đê tiện, ngươi làm gì nàng ấy rồi?”
Khải Lâm im lặng nghe hắn chửi, một lúc sau mới lên tiếng.
-” Ta đê tiện sao? Vậy ngươi nghĩ xem, một kẻ đê tiện như ta sẽ làm gì nàng ấy.”
Mấy người lính ở phòng giam kế bên nghe Khải Lâm nói vậy, máu nóng dồn lên não không sợ hãi mà nói.
-” Tên chết dẫm, ngươi làm gì vương phi của bọn ta?”
-” Ha ha ha, không phải là vương phi của bọn ngươi, mà là thái tử phi của ta.”
Hách Phong tức đến mức hít thở dồn dập, cảm giác trong lòng nóng như lửa.
Hắn cố gắng tiến đến trước mặt Khải Lâm, lạnh lùng nói với hắn.
-” Ta nguyền rủa ngươi, đến lúc ta thoát ra được, kẻ ta chặt ra từng khúc đầu tiên chính là ngươi.”
-” Vậy xin chúc Hách Vương gia thành công.
Ta sắp thành thân với Nhược Khê rồi, cho ngươi vinh dự được ngắm nhìn.”
Khải Lâm cất bước ra khỏi nhà giam, chân vô thức lại bước đến phòng của Nhược Khê.
-” Thôi thì vô nhìn một chút vậy.”
Hắn đẩy cửa bước vào, không thấy cô nằm trên giường liền hốt hoảng nhìn xung quanh thì thấy cô đang ngồi tựa đầu bên cửa sổ mới thở phào nhẹ nhõm.
-” Nhược Khê, nàng tỉnh rồi .”
Nhược Khê không hề biết hắn bước vào, nghe tiếng của hắn, gương mặt thoáng chốc biến sắc, tay gắt gao ôm chặt lấy bụng nhỏ, thân thể run lên.
Khải Lâm thấy cô run lên, bước đến hỏi.
-” Nhược Khê, nàng sao vậy?”
-” Đừng, đừng đụng vào ta.”
Nhược Khê hất tay của hắn ra khỏi người mình, cơ thể cành run rẩy dữ dội, sợ hãi lùi lại.
Khải Lâm không đụng vào cô nữa, ngồi xuống đối diện với cô.
-” Nàng không muốn ra đụng vào?”
Nhược Khê không nói gì, chỉ ôm lấy thân thể, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn.
Khải Lâm trong lòng nhói đau, tay muốn đưa ra lại rụt về.
-” Oẹ.”
Nhược Khê che miệng nôn khan một tiếng, ánh mắt sợ hãi nhìn qua Khải Lâm, tay run lên ôm chặt lấy bụng.
Khải Lâm nhìn hành động của cô liền nhận ra.
-” Nàng biết rồi?”
Cô không trả lời, chỉ cố gắng ôm lấy bụng, nép mình vào góc.
Đáy mắt Khải Lâm loé lên, hắn nở nụ cười mà nói.
-” Nhược Khê, nàng đồng ý trở thành thái tử phi của ta, ta sẽ để cho đứa trẻ trong bụng nàng sống.”
Tym Tym .