VỤNG DẠI TUỔI 17 - Chương 31: Chương 31
4.
Ngày chị cưới, Thái ôm một bó dây hoa tigôn đến từ sáng sớm, tỉ mẩn cuốn quanh cổng vu quy. Tôi ở trong nhà mải loay hoay với đám trẻ con, hết dỗ dành đứa này lại nựng nịu đứa kia. Đến khi nhìn ra, Thái đã bỏ về mất. Các chị lớn mỗi người xách tay một đứa trẻ, kéo ra sau tắm rửa. Thấy tôi đứng thơ thẩn, chị Cả hỏi:
– Thế chú Út đâu?
Tôi di di gót giày dưới nền nhà, ngượng ngùng đáp:
– Em chưa có!
– Thế chú tóc quăn, da trắng hay tới nhà thì sao?
– Chúng em chỉ là bạn học chung chị ạ!
Tôi nói nhanh và vội vã bỏ đi, sợ đứng đó lâu tôi sẽ không kềm chế được nỗi ấm ức trong lòng. Nhưng nếu như tôi kể cho chị nghe thằng đó chỉ biết khô ở đâu ngon, hay trị mụn bằng cách nào để có được hiệu quả, thì chắc một điều chị chẳng dám để cho nó “bồ” với tôi đâu! Ai lại đi kết bồ với một kẻ thiếu lãng mạn như thế bao giờ.
5.
Tan học, Thái chặn tôi trước cổng trường, giọng hơi buồn:
– Sao Hoa cứ tránh mặt Thái thế!
Tôi nghĩ bụng: đúng là người thiếu tế nhị. Chẳng lẽ người ta đã cố ý tránh mình, lại phải la lên ình biết tại sao ư? Không biết xấu hổ chút nào.
– Hay là tối nay…
– Xin lỗi, Hoa không còn thích ăn khô nữa!
Nhỏ Vân biết chuyện, kéo tôi ra hiên lớp, thản nhiên lên giọng:
– Mày bắt đầu học cái tính kênh kiệu ở đâu thế! Thằng Thái có lỗi gì với mày, hả?
– Chẳng có lỗi gì cả, không thích thì nghỉ chơi, thế thôi!
Vẻ mặt của tôi khiến nó giận nhiều hơn lời nói. Nó bỏ đi sau khi để lại lời hăm dọa:
– Rồi mày sẽ hối hận. Nó học giỏi, đẹp trai, là thần tượng của khối đứa con gái đấy!
Quả đúng như lời nhỏ Vân nói, chỉ vài ngày sau đã thấy Thái hăng hái dắt xe giùm một đứa con gái. Chẳng biết nhỏ từ lớp nào, chỉ thấy nó có nước da trắng nõn và nụ cười cực duyên. Giờ ra chơi không rời nhau nửa bước, ấy vậy mà buổi tối còn thấy chúng đèo nhau ngoài phố. Cũng vui vẻ, lãng mạn như bao cặp tình nhân tôi từng ngưỡng mộ. Khó hiểu quá! Chẳng lẽ Thái chỉ nói về khô bò, khô mực mà làm cho con nhỏ kia cười hớn hở như thế?
6.
Sinh nhật tôi rơi vào một ngày không trăng, không sao, lại còn mưa tầm tã. Tôi đi ra đi vào, hâm nóng thức ăn mấy lần vẫn chưa thấy đứa nào tới. Hay là tụi nó giận chuyện tôi với Thái? Không lý nào như thế! Đã viết tờ cam kết với nhau không được giận dai kia mà! Mãi chín giờ, trời ngớt mưa, tụi nó mới xuất hiện. Không những chẳng thiếu mà còn dư hẳn một đứa: Thái. Thấy tôi đăm đăm nhìn, Thái cười:
– Nhỏ em Thái không đến được, nó gởi quà nhờ Thái chuyển cho chị Hoa. Còn đây là quà của Thái tặng Hoa.
Thái chìa ra phía tôi chùm bong bóng có hình ngôi sao làm bằng giấy bạc sáng lấp lánh. Tôi xúc động thì ít mà ngạc nhiên thì nhiều. Tại sao Thái lại biết tôi từng ước ao có được món quà ấy trong đêm sinh nhật: những ngôi sao bằng giấy bạc?
Chiếc bánh kem vơi dần trong bầu không khí tràn ngập tiếng cười. Thái ở lại giúp tôi dọn dẹp. Xong việc, Thái hỏi tôi:
– Hoa thích món quà ấy lắm phải không, thực ra…
Tôi hồi hộp nhìn Thái:
– Thực ra chính Vân đưa cho Thái món quà ấy, bảo đem tặng cho Hoa.
Tôi giận run người. Hóa ra chỉ là một sự sắp đặt. Mọi người đem tôi ra làm trò đùa. Ý nghĩ ấy thúc đẩy tôi quăng hết những thứ đang có trong tay. Nhưng sao thế? Lời nói của Thái vang lên mạnh mẽ và chân tình hơn bao giờ hết:
– Hoa có hiểu tại sao Thái nói ra sự thật này với Hoa? Nếu Thái không nói, chắc gì Hoa biết, đúng không? Thái muốn Hoa hiểu rằng, mặc dù Thái không thực hiện hết được những gì Hoa mong muốn, nhưng tình cảm của Thái dành cho Hoa bao giờ cũng rất thật. Đó chẳng phải là sự cần thiết ột tình bạn vững bền hay sao? Thêm một tuổi, Thái tin Hoa nhìn nhận mọi việc một cách đúng đắn hơn. Bởi vì Hoa là một cô gái rất thông minh và đáng yêu mà, phải không?
Thái đi rồi, tôi ngồi lại với chùm sao trên tay. Chỉ qua đêm nay thôi, tôi đã bước qua tuổi mười bảy ngây ngô, khờ dại. Tuổi mười tám giúp tôi giữ lại khoảng trời hạnh phúc trong tay.
Trên cao, những vì sao nhấp nháy như đang cùng tôi hát Happy birthday.
L.T.A.H
— Hết —
* * *
[1] Nhạc và lời: Nguyễn Ngọc Thiện
[2] Ca khúc “Lời buồn thánh” của Trịnh Công Sơn
[3] Lời một ca khúc
[4] Thực phẩm phơi (sấy) khô.
THE END