VỤNG DẠI TUỔI 17 - Chương 20: Chương 20
Tôi muốn nói với Minh thật nhiều, nhưng còn có ích gì trong lúc này? Chồng tôi là một người tốt, anh ấy yêu thương và tin tưởng tôi đến độ không nghĩ rằng tôi với Minh đã có một thời yêu nhau. Trong khi đó, thật phũ phàng, tôi đã từng xem anh chỉ như một cái phao cứu nạn giúp tôi lấp đi hình ảnh Minh trong đầu. Tôi dõi mắt về chiếc nôi xinh xắn, nơi bé My đang cuộn tròn trong giấc ngủ say sưa.
– Còn anh, tất cả đều tốt đẹp chứ?
– Sẽ tốt đẹp nếu đừng xảy ra cái điều điên rồ là để mất em.
– Đừng nói với em những điều như thế! Minh, tất cả đã quá muộn rồi!
Tôi nói như van lơn và sợ hãi khi nhận ra mình rơi tõm vào cái nhìn có lửa của Minh, cái nhìn mà năm năm về trước, tôi đã chờ đợi đến mỏi mòn để rồi cuối cùng dành phải quên đi trong đau khổ và hụt hẫng. Thời gian có phải là liều thuốc nhiệm màu? Cớ sao không cuốn trôi đi những kỷ niệm, để giờ đây, cơn sóng trong lòng nổi dậy, kéo tôi về với chuỗi ngày xa xưa.
Chiều, tiếng chuông nhà thờ dồn vang, ngân nga như bản thánh ca trầm buồn quen thuộc. Phố xá bỗng trở nên xa lạ, co ro trong một vẻ màu nhiệm huyền bí khác thường. Tôi nói: “Em sẽ viết truyện ngắn về mùa đông”. Minh gật đầu. Một cơn gió lạnh đi qua khiến tôi rùng mình. Minh vòng tay kéo tôi lại gần, hỏi: “Mùa đông đẹp như thế nào hả em?”. Tôi cúi nhặt cánh hoa dầu vừa mới chao nghiêng xuống ngay trước mặt, bỏ lên lòng bàn tay ngắm nghía. Chúng đẹp đến lạ. Mà dường như, mùa đông thứ gì cũng trở nên lạ hơn. Cả anh cũng vậy. Đâu rồi một ông sếp trẻ đầy uy quyền? Mùa đông khiến con người ta bỗng mềm lòng lại, yếu đuối hơn, nét yếu đuối rất thánh thiện, đáng yêu. Tôi rướn người, thì thầm vào tai Minh: “Em không trả lời anh đâu” – “Sao thế?” – “Vì… yêu quá không thốt lên thành lời được đấy mà. Hơn nữa, chẳng có vẻ đẹp nào tương tự để em miêu tả lại với anh, giống như…” – “Giống như em vậy. Không có gì thay thế được vị trí của em trong anh”. Minh nói và nhìn thẳng vào mắt tôi, cái nhìn đủ để sưởi ấm cả một mùa đông trong tôi. Giờ thì tôi cảm thấy hạnh phúc, quá hạnh phúc đến nỗi luôn phập phồng một bất trắc nào đó. Tôi nhận ra mình đã yêu Minh quá rồi, yêu cả mùa đông giữa lòng thành phố đầy nắng này. Nhưng tôi biết một điều, mùa đông không thể ở lại mãi với tôi, mùa đông sẽ bỏ tôi mà đi. Còn Minh…
– Anh chẳng đi đâu cả. Đừng nghĩ ngợi nhiều, ngủ ngon đi nhé! Anh yêu em!
Tôi đứng nhìn theo cho tới khi bóng Minh hòa vào màn đêm của con phố.
Mùa thi đến cùng với những đêm thức trắng. Mẹ gọi điện, giọng ôn tồn: “Nhà thằng Minh chê con học thức kém, con phải cố gắng thi vào trường danh tiếng cho họ khỏi khinh”. Thương mẹ, tôi chỉ biết vùi đầu vào học. Có những đêm mệt mỏi, ngủ gục luôn trên bàn, vừa chợp mắt nắng đã chiếu vào mặt. Minh nhìn vẻ mặt bơ phờ của tôi, xót xa bảo: “Em đừng thức khuya quá, học thì học nhưng cũng phải quan tâm đến sức khỏe nữa chứ!”. Thùy ngồi sau xe tôi, vô tình nghe được, chờ cho Minh đi khỏi, nó dài giọng: “Mày đừng trách tao ích kỷ khi ganh tị với mày nhé. Dù gì tao cũng là con gái”. Tôi cố giấu niềm hạnh phúc, cất giọng thờ ơ: “Một người quan tâm đến một người có gì phải ganh tị. Ngay cả tao cũng vẫn quan tâm đến mày đấy thôi!”. Thùy tròn mắt: “Tao không nói chuyện đó! Mày không biết tối nào anh chàng Minh của mày cũng trồng cây si dưới đường đến khuya hay sao? Ôi, quả đúng là Romeo và Jumiet tân thời”.
Buổi tối, Minh đến đón tôi từ trung tâm luyện thi với vẻ mặt hốc hác. Tôi lo lắng:
– Anh đừng như thế nữa, sương khuya dễ cảm lạnh lắm! Sáng, anh còn phải đi làm…
Minh nhìn tôi tràn đầy yêu thương:
– Anh không biết, nhưng cứ có cảm giác nếu không trông chừng, em sẽ biến mất!
Câu lý giải của Minh thật ngô nghê, nhưng tôi không sao cười được vì xúc động. Tôi chế giễu:
– Ở đây không có lũ bất ngờ như quê mình, nên em không dễ dàng trôi đi được đâu.
Đúng là tôi chẳng “trôi” đi đâu nên Minh không còn phải trông chừng mỗi khuya. Khi tiếng chuông đồng hồ ngân lên báo hiệu sang một giờ mới, tôi lại len lén nhìn xuống lòng đường, chỉ thấy đám cỏ dại run rẩy dưới sương khuya lạnh lẽo.
Bây giờ thì tôi phải trông chừng Minh mỗi đêm, từ đêm này qua đêm khác. Con phố vắng, bóng Minh bỗng trở nên cô đơn đến lạ. Tôi đứng trên tầng ba của căn phòng trọ, nghe gió rít lên từng cơn và cái lạnh len lỏi tận tim gan.
Cho đến một ngày…
Thùy vừa ra khỏi phòng độ nửa tiếng đã quay trở về. Tôi chưa kịp hỏi gì nó đã tu tu lên khóc. Tôi lúng túng như chính mình là kẻ gây nên tội, vội vã ôn tồn:
– Có chuyện gì từ từ nói. Mày đi đám cưới chị của nhỏ Vân kia mà!
Nó càng khóc to hơn, lớp phấn son lã nhã trôi theo nước mắt. Tôi vỗ vai nó cho tới khi tiếng khóc gom lại thành tiếng nấc. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt sưng mọng:
– Sao bọn con trai lại đểu giả như thế hả Quỳnh?
– Mày nói ai cơ?
– Quỳnh, nghe tao, mày phải bình tĩnh. Tao vừa từ nhà nhỏ Vân về, tao không thể dự tiệc cưới khi nhận ra chú rể chính là anh Minh.
Tôi bàng hoàng. Cảm giác hụt hẫng như vừa tỉnh dậy sau một giấc mộng, giấc mộng nhỏ bé về một cuộc sống bình dị nhất. Tôi không khóc, thấy như mình đang trôi trên một dòng sông, trôi mãi, trôi mãi. Tôi nghe mà không đáp lại tiếng gọi hoảng hốt của Thùy được. Nó vẫn cứ gào lên: