VÙNG CẤM - Chương 49
Lần giao chiến thứ ba khá là êm đẹp, cảnh sát Giang nắm toàn quyền quyết định, thầy Trịnh chỉ phụ trách mỗi việc nằm yên trên giường hưởng thụ. Cơ mà nói thật lòng đấu tới ba hiệp một ngày, Giang Trì Cảnh cũng thấy hơi đuối, nửa người dưới ê ẩm cả buổi. Anh mệt tới nỗi đến tối đang ngồi làm ổ trên sô pha cùng Trịnh Minh Dịch, mới xem phim được có một chốc đã ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
Sáng hôm sau Giang Trì Cảnh tỉnh dậy ở trên giường, bên ngoài yên tĩnh đến lạ, trời vẫn còn sớm sủa lắm. Có lẽ do đã nghỉ ngơi hồi sức một đêm, cộng thêm việc phải trở về nhà tù trước tám giờ, sáng hôm ấy Trịnh Minh Dịch tiếp tục dùng hết sức bình sinh vần vò Giang Trì Cảnh một trận tưởng như muốn chết đi sống lại.
Anh đã cố gắng nhắc nhở Trịnh Minh Dịch rằng đây cũng có phải là lần cuối được chịch nhau đâu mà hắn hăng máu quá vậy. Thế nhưng đồng chí Trịnh Minh Dịch quyết chí không nghe, chỉ chăm chăm cày cuốc khiến Giang Trì Cảnh cứ tưởng mình không xuống giường được luôn.
Bảy giờ rưỡi sáng, Quan Vĩ xuất hiện trước nhà Giang Trì Cảnh.
Anh không rõ Trịnh Minh Dịch có nói gì với Quan Vĩ hay không mà ra tù chỉ có một ngày nhưng hắn lại đến nhà Giang Trì Cảnh. Có lẽ Trịnh Minh Dịch sẽ biên ra một lí do nào đó rất quang minh chính đại, nhưng Quan Vĩ cũng không phải kẻ ngu ngốc nên đoán chừng y cũng đã biết chút gì đó rồi.
Cả buổi sáng chỉ lo hưởng lạc trên giường thành ra Trịnh Minh Dịch không kịp ăn gì bỏ bụng, hắn vội rửa mặt rồi đè Giang Trì Cảnh lên cửa ra vào tầng trệt, sau đó hôn anh một trận cho thật đã nghiền.
Trong khi Giang Trì Cảnh mệt đứt cả hơi, Trịnh Minh Dịch lại khoan khoái từ đầu đến chân cứ như thể hai mươi bốn giờ qua hắn chẳng mất đi tí ti năng lượng nào, mà ngược lại còn được bù đắp đủ hết những gì mà bản thân bị hao hụt trong nhà tù.
Nói chẳng ngoa chứ Giang Trì Cảnh cảm thấy người nọ cứ y như hồ ly tinh đến đây chỉ với một mục đích là hút cạn dương khí của anh. Phải mà Quan Vĩ ở ngoài cửa không bấm chuông thì chắc Trịnh Minh Dịch còn muốn hôn tới khi nào chán chê mới thôi.
“Anh đi đây, Giang Giang.” Trịnh Minh Dịch nhìn anh, dáng vẻ rõ là không muốn đi chút nào.
Giang Trì Cảnh bỗng nhớ tới cô cháu gái nhỏ ở nhà của mình, con bé không thích đi học nên mỗi lần ra tới cửa cũng dùng dà dùng dằng thế này. Anh thì không bịn rịn đến mức như Trịnh Minh Dịch, đằng nào ngày mai anh cũng phải đi làm, đôi bên sẽ gặp nhau tiếp thôi. Nhưng tâm thái của Trịnh Minh Dịch sẽ không được như vậy, vì hắn đang ngồi tù nên sẽ không thể thoải mái vui vẻ như anh đang đi làm được.
“Mai gặp nhé.” Giang Trì Cảnh biết đã sắp trễ giờ rồi, anh chụt một phát lên khóe môi Trịnh Minh Dịch, sau đó lách người ra vặn tay nắm cửa đằng sau, “Lần sau anh ra tù em sẽ chuẩn bị đồng phục kỹ càng mà.”
Có lẽ từ “lần sau” này khiến người nghe như thắp lên hi vọng, Trịnh Minh Dịch đứng thẳng người lom lom nhìn Giang Trì Cảnh: “Nếu lại gạt anh thì tính sao đây?”
“Thì em…” Giang Trì Cảnh thì thầm vài chữ bên tai hắn, Trịnh Minh Dịch lập tức cười đáp, “Được.”
Quan Vĩ chở Trịnh Minh Dịch rời khỏi khu dân cư, chạy theo hướng về nhà tù phía nam.
Căn nhà lại trở về với sự im ắng. Nếu không phải còn nhìn thấy những nếp gấp lộn xộn do bị thứ gì đó đè ép trên quyển “Hướng dẫn nhập môn cờ vây” thì Giang Trì Cảnh thực sự nghĩ, mọi chuyện xảy ra từ hôm qua đến giờ cũng chỉ là một cơn mơ.
À bậy, sao lại mơ được, trừ khi trong cơn mơ ấy anh chạy marathon thì may ra.
Ăn sáng xong, Giang Trì Cảnh quay lại phòng ngủ thay khăn trải giường đã bị bẩn. Bàn làm việc bên hông giường không bị ảnh hưởng bởi cuộc “giao chiến” của hai người nên đồ vật trên đó vẫn còn y nguyên. Giang Trì Cảnh nhác trông thấy cạnh chỗ anh hay để đồng hồ xuất hiện một chiếc đồng hồ hàng hiệu.
Đó là đồng hồ của Trịnh Minh Dịch, Giang Trì Cảnh biết giá cả của nó đủ để mua một chiếc xe hơi bình thường của anh.
Có lẽ Trịnh Minh Dịch bỏ quên ở nhà anh, nhưng dù có mang đi thì cũng không dùng được vì vào tới nhà tù chắc chắn đồng hồ sẽ bị thu lại. Giang Trì Cảnh cất nó vào trong ngăn tủ rồi tiếp tục dọn phòng.
Trong cốc súc miệng ở phòng vệ sinh có hai chiếc bàn chải đánh răng. Tối qua Giang Trì Cảnh ngủ sớm nên cũng không chuẩn bị gì cho Trịnh Minh Dịch. Đến sáng nay anh hỏi người nọ thì mới hay, lúc anh còn đang say giấc hắn đã đi siêu thị một chuyến.
Muốn biết chất lượng của bàn chải đánh răng như thế nào thì chỉ cần nhìn bề ngoài của nó. Giang Trì Cảnh có thể nhìn ra được, chiếc bàn chải mà Trịnh Minh Dịch mua không phải là loại rẻ tiền dùng một lần rồi thôi mà là để dùng lâu dài.
Cảm giác này quả là vi diệu.
Hồi Giang Trì Cảnh ở chung với Lạc Hải cũng không gần gũi đến mức này, thế mà anh và Trịnh Minh Dịch chỉ quen nhau mới mấy tháng mà người nọ đã ngang nhiên bỏ bàn chải đánh răng vào nhà anh.
Đúng là Giang Trì Cảnh có ý giữ kẽ với Lạc Hải, bởi anh thật sự không muốn y biết đam mê nhìn lén của mình. Giống như con người ta thường sẽ chú ý ngôn từ hành vi khi nói chuyện với người lạ, nhưng gặp người quen rồi thì sẵn sàng bung xõa bản thân. Trịnh Minh Dịch đã sớm biết bí mật của anh nên Giang Trì Cảnh cũng không còn gánh nặng tâm lý gì nữa.
Sau khi cất bàn chải đánh răng vào tủ gương, Giang Trì Cảnh tiện tay sắp xếp lại đồ đạc nhưng anh cảm thấy trong tủ dường như thiếu thiếu thứ gì đó. Mãi cho đến khi đi vứt rác ngoài sân và trông thấy lọ nước hoa gần như chưa được dùng đến trong thùng rác thì anh mới vỡ lẽ.
Nếu như Giang Trì Cảnh không nhầm thì hồi đầu tuần anh có dùng lọ nước hoa này và cất nó vào tủ gương trong phòng tắm. Giang Trì Cảnh thở dài tỏ vẻ bất lực, dĩ nhiên anh cũng không định đem lọ nước hoa này về. Xem ra sau này trong nhà anh sẽ có một vị đệ tử của Hoạn Thư rồi.
Quay qua quay lại đã tới thứ hai, hôm nay Giang Trì Cảnh dậy sớm hơn mọi lần.
Thi thoảng một số cán bộ văn thư sẽ tự làm cơm trưa mang đi vì ngại đồ ăn trong tù quá dầu mỡ, đến giờ ăn chỉ cần bỏ vào lò vi sóng hâm nóng là được. Giang Trì Cảnh thấy rườm rà nên trước giờ chưa từng mang bữa trưa theo. Thế nhưng hôm nay tâm trạng Giang Trì Cảnh rất tốt, anh đặc biệt dành thời gian ghé siêu thị mua vài chiếc hộp thủy tinh đựng đồ ăn.
Lúc Giang Trì Cảnh xách theo túi đồ ăn vào rù, bảo vệ vẫn kiểm tra đồ đạc như thường lệ và tán chuyện dăm ba câu với anh. Chú ấy hỏi gần đây anh mới học nấu ăn hay sao, Giang Trì Cảnh đáp chỉ là anh ngán đồ ăn trong tù nên muốn đổi khẩu vị tí thôi.
Số lượng thư từ vào thứ hai luôn nhiều hơn bình thường vì có thư tồn đọng từ hai ngày cuối tuần. Hôm nay số lượng thư từ lại còn nhiều hơn nữa, bởi đợt rồi nhà tù giới nghiêm cả một tuần trời, vừa gỡ lệnh một phát là thư từ ùn ùn đổ về.
Giang Trì Cảnh nhanh chóng kiểm tra nội dung của từng bức thư thì bỗng ngạc nhiên bởi đã rất lâu rồi anh mới thấy có người gửi thư cho Hứa Thắng.
Trên thư không đề địa chỉ rõ ràng nhưng xem nội dung thì cũng không khó để nhận ra nó được gửi từ bệnh viện đến.
“Hứa Thắng, có thư của anh này.”
Vẫn như mọi lần, Giang Trì Cảnh đưa thư hết dãy nhà giam số 3 và số 2 rồi mới ghé dãy nhà giam của Hứa Thắng. Nhìn vẻ mặt của Hứa Thắng thì có lẽ hắn ta cũng không ngờ mình cũng có thư.
“Chắc anh biết tin rồi.” Giang Trì Cảnh nói, “Ca phẫu thuật của cụ bà thành công tốt đẹp.”
“Ừ.” Hứa Thắng lúc nào cũng để tâm tới tình hình của hai vợ chồng già kia nên chắc đã biết tin này ngay từ đầu. Hắn ta dợm mở lá thư, đôi con ngươi mở to xem chừng rất ngạc nhiên. Sau đó Hứa Thắng lập tức gấp thư lại như thể muốn từ từ thẩm thấu nội dung ấy cho riêng mình.
“Anh mà có kế hoạch gì,” Giang Trì Cảnh nói, “Thì có thể liên hệ với bộ phận hành chính bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn cảnh sát Giang.” Hứa Thắng nói.
Giang Trì Cảnh không ừ hử gì thêm mà chỉ xoay người rời khỏi khu giam giữ.
Người gửi thư cho Hứa Thắng chính là cụ ông, trước là để thông báo ca mổ của cụ bà đã thành công, ông cũng đã mời hộ lý chăm sóc nên hắn ta không cần lo lắng; sau là để kể lại những chuyện ngày cụ ông mới biết Hứa Thắng.
Ngôn từ ở đoạn sau rất khác, không khó để nhận ra sự hoài niệm trong từng câu chữ của cụ ông, xem chừng ông cũng không hề hận thù gì Hứa Thắng. Đến đoạn thứ ba, Giang Trì Cảnh giật thót thật sự. Cụ ông bảo rằng hai vợ chồng đã biết A Vỹ có điều bất thường từ khi còn bé, nhưng lúc ấy họ không để tâm lắm, vẫn cứ nghĩ con trẻ bé dại nên thi thoảng làm ra mấy chuyện lạ kỳ mà thôi.
Sau này lúc biết A Vỹ bị Hứa Thắng giết, hai vợ chồng quá sốc nên không thể chấp nhận được sự thật này. Nhưng thời gian dần trôi, mối nghi ngại trong lòng hai ông bà ngày càng lớn hơn, họ vẫn không hiểu vì sao một đứa trẻ hiểu chuyện như Hứa Thắng lại làm như thế. Mà càng nghi ngại, đôi vợ chồng già lại càng sợ hãi nên cứ luôn trốn tránh chân tướng. Mãi cho đến hai ngày hôm trước có một cảnh sát họ Quan đến gặp cụ ông, sau đó đưa ra suy luận để cụ ông hiểu được những bí mật ẩn giấu trong vụ án năm nào, nhận ra rồi lòng dạ ông cứ day dứt không yên,
Chuyện đã xảy ra hơn mười năm nên cũng chẳng khác gì rơi vào quên lãng. Cụ ông muốn cảnh sát điều tra lại vụ án tra tấn và giết người hàng loạt năm ấy để Hứa Thắng có thể sớm ra tù, nhưng viên cảnh sát kia lại bảo chứng cứ vụ án vốn đã thiếu hụt nên khó lòng mà điều tra ra được kết quả lần nữa. Đồng thời những gì mà y nói cho ông biết cũng đang chỉ là suy đoán mà thôi.
Nói như thế không có nghĩa là mọi chuyện đi vào ngõ cụt.
Với tư cách là người nhà nạn nhân, ông cụ đã viết đơn tha thứ gửi đi. Dù lúc này đã muộn màng, đơn tha thứ không thể giúp vụ án được đưa ra xét xử lại nhưng ít ra cũng có thể cầu xin đơn vị giam giữ giảm thời gian thi hành án cho Hứa Thắng. Hứa Thắng đã đi tù hơn mười năm, biểu hiện trong tù lại rất tốt. Nếu như hắn ta thật sự được giảm án thì nói không chừng chỉ vài năm nữa thôi là đã được tự do rồi. Khi ấy khéo công chúa cũng sắp ra tù, như vậy hai người họ có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Thật là một kết quả tốt đẹp.
Ngay cả Giang Trì Cảnh cũng thấy vui lây.
Cảnh sát họ Quan mà cụ ông nhắc tới trong thư chắc chắn là Quan Vĩ. Tuổi Quan Vĩ cũng không lớn mấy, y hẳn không phải là người phụ trách vụ án năm đó. Nay Quan Vĩ chủ động nhúng tay vào chuyện này thì chỉ có thể là do Trịnh Minh Dịch.
Vụ giao dịch giữa hắn và Hứa Thắng là đổi tiền bạc lấy các mối quan hệ. Hôm rồi lúc ra tù Trịnh Minh Dịch có nói với Giang Trì Cảnh rằng, hắn đã nhờ người của Hứa Thắng đi làm tai mắt cho Quan Vĩ. Khi ấy Giang Trì Cảnh thấy kì lạ lắm, sao tiền trao cháo múc rồi lại bỗng mọc ra thêm một điều kiện nữa vậy?
Hứa Thắng cũng không phải loại đần độn, ăn bao nhiêu tiền thì hắn ta chỉ làm bấy nhiêu thôi. Trịnh Minh Dịch bỗng nhờ Hứa Thắng làm thêm chuyện khác thì hắn ta phải từ chối mới đúng, bởi anh em bên ngoài của Hứa Thắng có giúp một tay thì cũng là vì tình nghĩa, chứ nào có chuyện khơi khơi mà họ chịu nghe hắn ta sai bảo.
Nhưng lúc ấy Giang Trì Cảnh cũng không nghĩ nhiều lắm mà chỉ cho là Trịnh Minh Dịch đã đưa thêm tiền cho Hứa Thắng. Cơ mà xem tình hình hiện tại thì mười mươi là Trịnh Minh Dịch đã thúc đẩy để tạo nên một giao dịch mang tính ân huệ giữa Quan Vĩ và người của Hứa Thắng.
Quan Vĩ giải quyết chuyện của hai ông bà, giúp Hứa Thắng có cơ hội giảm án. Cứ thế thì đám anh em bên ngoài của Hứa Thắng sẽ tự giác trợ giúp Quan Vĩ phá án để báo đáp phần ân tình kia.
Chắc hẳn Hứa Thắng cũng ù ù cạc cạc trong vụ này, vì nếu biết thì hắn ta sẽ không để Quan Vĩ đi làm phiền hai vợ chồng già. Vấn đề Hứa Thắng quan tâm là sức khỏe của hai ông bà, nhưng mười mấy năm qua đi, giờ cụ ông lại chấp nhận được sự thật năm đó, cụ bà cũng thoát khỏi cảnh hiểm nguy. Xem ra Quan Vĩ đã tạo được cái kết toàn vẹn nhất.
À không, đâu phải Quan Vĩ tạo ra, đây là kết quả tuyệt vời nhất mà Trịnh Minh Dịch đã cất công thiết lập.
Trên đường trở lại tòa nhà công vụ, Giang Trì Cảnh không khỏi cảm thán lần nữa. Nếu dùng từ quyến rũ để hình dung bộ não của Trịnh Minh Dịch thì phải nói rằng não của hắn quyến rũ đến mức khiến người ta không cưỡng lại được. Dù là giúp Quan Vĩ phá án hay là giúp Hứa Thắng được giảm án thì tựu trung. Trịnh Minh Dịch vẫn đang giúp chính bản thân hắn.
Quan Vĩ ban đầu chỉ chú tâm đến chuyện của Hằng Tường, giờ lại điều tra thêm mấy công ty cùng lúc. Nếu như y đủ năng lực phá ám đến cùng thì không chỉ sự nghiệp được thăng tiến mà còn giúp ích cho xã hội nữa. Hay như Hứa Thắng ban đầu cũng chỉ muốn giải quyết tiền thuốc men cho bà cụ, nhưng giờ lại tự nhiên được thêm cơ hội giảm thời gian thi hành án cứ như được ơn trời ban phước.
Hai người họ và tất cả những ai từng hợp tác với Trịnh Minh Dịch đều sẽ được hưởng lợi ích cao vời nhất. Với năng lực kiểm soát tình hình của bản thân thì Giang Trì Cảnh tự thấy, anh sẽ không tính toán được đến mức này. Điều kinh khủng nhất là Trịnh Minh Dịch lo liệu mọi sự dù hắn vẫn đang ở trong tù.
Vừa nghĩ đến đây, Giang Trì Cảnh đã trông thấy Trịnh Minh Dịch đang ngồi đợi ở cửa thư viện từ chỗ quẹo vào hành lang. Hắn mặc đồng phục tù nhân màu cam, tay đeo còng màu bạc, bên cạnh là quản giáo phụ trách nhiệm vụ áp giải.
Hôm nay Giang Trì Cảnh giao thư khá lâu, xem ra Trịnh Minh Dịch đã ngồi đợi được một lúc. Thấy Giang Trì Cảnh đi lại gần, hắn cất tiếng chào hỏi như mọi lần: “Chào buổi sáng.”
Trước đây mỗi lần gặp Trịnh Minh Dịch đều bảo “Chào buổi sáng cảnh sát Giang”, mười lần như một chưa bao giờ lệch dù chỉ một chữ. Chẳng hiểu sao hôm nay hắn chỉ nói mỗi vế đầu, Giang Trì Cảnh thấy hơi là lạ.
Đương lúc Giang Trì Cảnh đợi người nọ nói nốt ba chữ còn lại, Trịnh Minh Dịch thừa dịp quản giáo bên cạnh không chú ý bèn mấp máy môi, dùng khẩu hình bảo anh rằng: “Bà xã.”