VÙNG CẤM - Chương 47
Mứt dâu cũng hăng hái nhập cuộc nhưng không thể hòa quyện thành một như sữa bò và yến mạch nên đành nhuộm hồng lên sữa bò.
Sữa bò nhuộm sắc đo đỏ bị yến mạch ngang ngạnh chiếm đoạt mãi cho đến khi từ đầu đến chân sữa bò chỉ toàn hương vị của yến mạch.
Giang Trì Cảnh nằm trên ngực Trịnh Minh Dịch thở nhẹ, cả hai đã lên đỉnh từ lâu nhưng vẫn cứ nằm hổn hển như thế, dường như màn điên cuồng ban nãy đã đốt cháy hết thảy sức lực của đôi bên.
“Mệt không em?” Trịnh Minh Dịch vuốt ve tấm lưng mướt mồ hôi của Giang Trì Cảnh, hắn chạm vào làn da ấy chỉ thấy nóng rẫy và nhớp nháp.
Giang Trì Cảnh biếng nhác “Ừm” một tiếng, xem ra đã cạn kiệt sinh lực đến mức không nói chuyện nổi.
Mới chỉ hai tháng trước thôi, Giang Trì Cảnh còn tin chắc rằng những suy nghĩ đen tối trong mình sẽ không thể hiện thực hóa. Ấy thế mà gã đàn ông mà anh chỉ có thể ngắm nhìn từ xa hóa ra còn máu lửa hơn anh rất nhiều, hắn quyết tâm khai phá từng tấc da thịt trên người anh mới thỏa.
Có lẽ do cả hai đã kìm nén quá lâu nên phòng khách bị vần vò thành một đống hổ lốn. Cà vạt biến dạng, hóa thành một sợi dây thừng. Quyển “Kiến thức nhập môn cờ vây” trên bàn đầy nếp gấp lộn xộn sau khi bị đè ép. Cũng nhờ ơn thầy Trịnh quyết tâm bắt cảnh sát Giang phải đọc sách cho mình nghe, khổ nỗi Giang Trì Cảnh còn chưa đọc hết một trang đã không cầm cự nổi nữa, cứ thế nằm sõng soài trên bàn trà.
Tiếng điều hòa vận hành dần lần át hơi thở dồn dập của cả hai. Giang Trì Cảnh cuối cùng cũng lấy lại sức, cố mở phần quai hàm đau nhức hỏi: “Anh đói chưa?”
Mạnh mồm khoe khoang sẽ ăn cho thật ngon lành thích chí thế thôi nhưng lâm trận rồi Giang Trì Cảnh mới nhận ra, bản thân vật vã lắm cũng không nuốt hết được, làm gì mà đạt đủ tiêu chuẩn như đã hứa. Thế nên thầy Trịnh rất chi là bất mãn, cộng thêm việc anh quên mang còng tay và dùi cui về, thế là phải nai lưng bù đắp đủ kiểu người ta mới chịu tha cho.
Trời đã vào trưa, Giang Trì Cảnh bị hành hạ cả sáng nên bụng cũng đói cồn cao. Sau khi anh hỏi Trịnh Minh Dịch có đói không, hắn ngừng vuốt ve tấm lưng anh rồi hỏi: “Nhà em có gì để ăn không?”
Giang Trì Cảnh tan làm sớm nên cũng thường hay nấu ăn, nhưng riêng hôm nay anh chẳng muốn bày vẽ gì hết nên héo hon đáp: “Có bít tết đông lạnh trong tủ ạ.”
“Anh nấu cho em ăn.” Trịnh Minh Dịch nói xong bèn rời ghế sô pha, đi chân trần vào phòng bếp.
Giang Trì Cảnh ngồi dậy, cúi đầu gỡ lớp gạc y tế đang quấn phía dưới: “Bít tết ở ngăn thứ hai của tủ đông đó anh.”
“Ừa.” Trịnh Minh Dịch mở tủ lạnh, “Tạp dề em để đâu thế?”
“Ở…” Tim Giang Trì Cảnh nhảy dựng, anh nhìn bóng lưng Trịnh Minh Dịch. Quả nhiên người nọ không thèm nhặt áo quần dưới đất lên. Anh lom lom ngó Trịnh Minh Dịch rồi tiếp lời: “Trong ngăn kéo bên cạnh tủ lạnh ấy.”
Trịnh Minh Dịch lấy hai miếng bít tết ra, bỏ vào lò vi sóng để rã đông. Sau đó hắn mở ngăn kéo lấy tạp dề, cứ thế tròng vào người. Trịnh Minh Dịch lúc thì quay lưng về phía Giang Trì Cảnh, lúc lại để lộ góc nghiêng mờ mờ ảo ảo. Hắn để trần cả người như thế trông đã quyến rũ lắm rồi, thêm chiếc xiềng điện tử giám sát trên mắt cá nhân lại khiến cảm giác ấy tăng lên bội phần.
Trước đây lúc Trịnh Minh Dịch làm bít tết tại nhà ít ra còn mặc quần, giờ đến nhà anh rồi hắn lại thả rông từ đầu đến chân như đang mơi hàng mời Giang Trì Cảnh nhìn lén.
“Muốn chín mấy phần đây em?” Trịnh Minh Dịch vẫn quay lưng lại hỏi Giang Trì Cảnh.
“Hai phần đi.” Giang Trì Cảnh dán mắt vào hai cánh mông cong cong như quả đào mật, trong đầu chỉ còn lại mỗi con số hai, bởi vì quả đào mật trước mắt anh có hai khía.
“Hai phần sao?” Trịnh Minh Dịch ngạc nhiên quay đầu.
“Bảy phần cơ.” Giang Trì Cảnh nhanh chóng sửa lại, “Cần em giúp không?”
“Không cần đâu.” Trịnh Minh Dịch quay lại vị trí cũ. Dáng vẻ chú tâm làm bít tết ấy còn mê hoặc hơn cả mùi hương của miếng thịt.
Áo chảo bít tết đông lạnh đúng là rất dễ nên không cần Giang Trì Cảnh phải giúp, anh hỏi thế cốt là để kiếm cớ vào phòng bếp thôi. Người ta đã nói không cần thì anh cứ im ỉm bước tới thôi.
Anh đi chân trần đến sau lưng Trịnh Minh Dịch rồi vòng tay ôm eo, gác cằm lên vai đối phương: “Đói quá đi à.”
Trịnh Minh Dịch hơi nghiêng mặt nhìn sang: “Anh đút em ăn chưa đủ no sao?”
Giang Trì Cảnh vẫn tiếp tục táy máy tay chân, ngậm lấy vành tai Trịnh Minh Dịch. Anh khẽ bảo: “Còn lâu mới no.”
Trịnh Minh Dịch dời mắt, lại lật miếng bít tết trong chảo: “Trời vẫn còn sáng, chiều lại tiếp tục.”
Bây giờ dùng bữa mới là chuyện cần kíp, Giang Trì Cảnh thôi không trêu chọc Trịnh Minh Dịch nữa. Anh mở tủ lấy đĩa và dao nĩa ra.
Hai người yên lặng ăn trưa, Trịnh Minh Dịch vẫn là người giành phần rửa chén. Giang Trì Cảnh ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, trông mặt mũi nghiêm nghị thế thi nhưng anh đang tra cứu các tư thế giường chiếu có độ khó cao.
“Anh vẫn chưa có thông tin liên lạc của em.”
Dọn chén đĩa xong, Trịnh Minh Dịch nhặt quần tây dưới đất lên, lấy điện thoại trong túi quần ra rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Cảnh.
Giang Trì Cảnh tiện thể dựa lên vai hắn, mắt vẫn không rời màn hình điện thoại. Anh giơ tay ra bảo đối phương: “Đưa điện thoại em mượn.”
Điện thoại của Trịnh Minh Dịch là dạng smartphone kiểu cũ, hắn tải rất ít ứng dụng, riêng phần mềm chuyển đổi giọng nói được đặt ở vị trí dễ thấy nhất.
Giang Trì Cảnh tạo một thông tin liên lạc mới rồi nhấn nút gọi, thấy điện thoại mình đổ chuông anh mới mới trả điện thoại lại cho Trịnh Minh Dịch.
Một dãy số là xuất hiện trên màn hình di động, trong mười một con số có đến năm số một. Giang Trì Cảnh lại thong dong tạo thông tin liên lạc mới, đúng lúc này anh chợt nghe Trịnh Minh Dịch đang ngồi bên cạnh bỗng cầm điện thoại gọi một tiếng “bà xã”.
Giang Trì Cảnh khó hiểu, anh vội bật người dậy nhìn điện thoại của ai kia: “Anh gọi ai là bà xã đó.”
“Gọi em đấy.” Trịnh Minh Dịch tập trung thao tác trên điện thoại, Giang Trì Cảnh chồm người qua nhìn mới hay ba chữ “Giang Trì Cảnh” mà anh gõ khi nãy đã bị Trịnh Minh Dịch dùng phần mềm chuyển đổi giọng nói sửa thành “Bà xã” kèm biểu tượng xe cảnh sát đằng sau.
“Ai là bà xã của anh chứ.” Giang Trì Cảnh nhíu mày định cướp điện thoại của Trịnh Minh Dịch nhưng đối phương đời nào để anh dễ dàng làm như thế. Hắn cặp cổ ôm anh vào lòng, còn hất cằm chỉ điện thoại của anh: “Sửa của anh thành ông xã đi.”
“Em không sửa.” Giang Trì Cảnh giãy nảy. Với anh mà nói thì hai chữ “ông xã” này đúng là nghe rờn rợn.
“Không sửa à?” Trịnh Minh Dịch nhướng mày tỏ vẻ bất mãn, “Thế ban nãy ai không chịu được cứ luôn miệng gọi ông xã ơi đấy?”
Ban nãy là tình huống đặc biệt, Giang Trì Cảnh tưởng mình hấp hối tới nơi rồi thì có gì mà không dám gọi chứ? Chưa kể chuyện trên giường thì cứ làm sao cho sướng tới bến là được, đừng nói là “ông xã”, muốn anh thốt ra mấy câu từ bậy bạ hơn anh cũng chơi tuốt.
“Xuống giường rồi là không được đem chuyện giường chiếu ra nói nữa.” Giang Trì Cảnh đáp một cách hiển nhiên.
“Không sửa đúng không?” Trịnh Minh Dịch quay sang đè Giang Trì Cảnh, “Cái loại hơi tí là quất ngựa truy phong như em phải trị cho bỏ tật mới được.”
Đôi bên đều dấp dính mồ hôi đầy người, bình thường mà nhớp nháp thế này Giang Trì Cảnh đã đi tắm ngay. Thế nhưng anh thích cảm giác mồ hôi nhễ nhại khi vận động cùng Trịnh Minh Dịch, lại càng thích dáng vẻ người nọ cày cuốc trên người mình đến đổ cả mồ hôi.
Nhiệt độ trong phòng rõ là mát rượi nhưng da thịt hai người chạm nhau lại nóng rẫy như phải lửa. Trịnh Minh Dịch nâng mông Giang Trì Cảnh, bế bổng cả người anh lên. Hắn đánh mắt về hướng cầu thang: “Lên lầu nhé?”
Bản đồ tầng trệt đã được khai phá gần hết, giờ đã đến lúc đi tìm địa phương khác. Chiếc giường ngủ trên lầu vẫn nằm bên cửa sổ, nếu Trịnh Minh Dịch phát hiện thì coi như chuyện Giang Trì Cảnh nhìn lén đã bị vạch trần.
Giang Trì Cảnh do dự trong thoáng chốc, anh cũng không muốn giờ phải dừng lại rồi dọn dẹp giường ngủ trên lầu nên bảo: “Lên thôi anh.”
Thông thường chẳng mấy ai lại kê chiếc giường một mét tám sát bên cửa sổ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc sẽ không có ai làm thế. Trịnh Minh Dịch vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, Giang Trì Cảnh đã biện minh: “Em thích nằm ngủ sát tường.”
Câu này thốt ra có phần hơi đường đột, ngay cả Giang Trì Cảnh cũng thấy mình đang lạy ông tôi ở bụi này, bởi biết đâu Trịnh Minh Dịch không hề cảm thấy kì lạ trước việc anh đặt giường ngủ như thế.
“Ngủ sát tường?” Trịnh Minh Dịch lia mắt nhìn cách bài trì trong phòng, ánh mắt thoảng ý cười. Hắn quẳng Giang Trì Cảnh lên giường rồi bò lại gần bậu cửa, thích thú ngắm nhìn căn biệt thự mini của mình.
Căn biệt thự xinh đẹp kia đã hóa thành một ngôi nhà tồi tàn đen kịt, từ phòng Giang Trì Cảnh nhìn sang có thể lờ mờ thấy cả tủ quần áo và bao cát bị lửa liếm.
Giang Trì Cảnh có hơi sờ sợ, anh lo cái tên Trịnh Minh Dịch có IQ cao ngất này sẽ đoán ra được đầu đuôi sự việc mất. Giang Trì Cảnh leo lên người hắn, xoay mặt đối phương qua trao nụ hôn để đánh lạc hướng. Thế nhưng Trịnh Minh Dịch không để kế hoạch của anh thành công, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn về phía đối diện rồi hỏi: “Đêm hôm ấy em đứng ở đấy ném nước hoa vào phòng ngủ anh sao?”
Dù chuyện này là việc mà đôi bên đều ngầm hiểu, nhưng Giang Trì Cảnh vẫn vô thức giấu diếm. Anh không đáp ngay mà hỏi ngược lại: “Sao anh dám chắc lọ nước hoa ấy không phải là người qua đường có tâm ném vào ra hiệu cho anh?”
“Lọ nước hoa đập vào tủ quần áo nhà anh.” Trịnh Minh Dịch nhìn Giang Trì Cảnh, “Nếu như có người ném đồ từ dưới lầu lên thì không có chuyện nó đập thẳng vào tủ quần áo được đâu.”
Giang Trì Cảnh biết rõ bố cục phòng ngủ nhà Trịnh Minh Dịch, tủ quần áo nằm sát tường ngay cửa ra vào, đối diện với cửa sổ. Chỉ khi đứng đúng vị trí này trong phòng ngủ nhà anh thì mới có thể ném lọ nước hoa đập thẳng vào tủ quần áo nhà Trịnh Minh Dịch.
Giang Trì Cảnh biết mình không giấu diếm được nữa, anh vờ như vô tình bảo: “Đêm hôm ấy vô tình thấy có kẻ lén lút chui vào nhà anh thôi.”
“Vô tình?” Trịnh Minh Dịch hỏi lại, “Nếu anh nhớ không lầm thì lúc ấy đã hơn một giờ sáng rồi.”
Giang Trì Cảnh thường hay nhìn lén tình hình trong nhà Trịnh Minh Dịch trước khi đi ngủ nhưng dĩ nhiên, anh không thể thốt ra lời này được. Anh nhanh chóng nhớ lại chuyện đêm ấy rồi thở phào nhẹ nhõm: “Tối đó đồng hồ em bị hư, em ngồi sửa đến một giờ sáng hơn thì vô tình nghe thấy tiếng đồng lạ phía nhà anh.”
Thật ra kẻ mặc đồ đen kia không hề gây ra tiếng động, cũng may Giang Trì Cảnh bận sửa đồng hồ, bằng không anh cũng chẳng có cách nào may mắn nhắc nhở được Trịnh Minh Dịch.
“Ra là vậy.” Trịnh Minh Dịch trầm ngâm một thoáng, hắn khẽ gật đầu rồi rời khỏi bậu cửa, chuyển sự chú ý lên người Giang Trì Cảnh.
Có vẻ như đã lừa được hắn rồi.
Giang Trì Cảnh an tâm đè Trịnh Minh Dịch xuống giường, ngờ đâu người nọ bỗng lật người đè ngược lại anh. Hắn buông lời chòng ghẹo: “Lúc nhìn lén anh, em có tự sờ mình không hả cảnh sát Giang?”
Giang Trì Cảnh bị tấn công bất chợt nên đần mặt ra, Trịnh Minh Dịch lại nói tiếp: “Phải chăng là em nằm bên cạnh ô cửa này, vừa cầm kính viễn vọng soi vừa làm chuyện khó nói không? Hửm?”
“Anh… Anh đang nói gì đó?” Giang Trì Cảnh hoảng loạn, “Em có nhìn lén anh bao giờ đâu.”
“Tưởng anh không biết thật à?” Trịnh Minh Dịch cười bảo, “Đã nghiện mà còn ngại hửm?”
Đầu óc Giang Trì Cảnh trở nên đặc quánh, cảm giác như mớ suy nghĩ đen tối trong đầu anh đang bị máy xúc đào lên hết thảy rồi trưng bày trước mặt Trịnh Minh Dịch.
“Em không có mà…” Hai má Giang Trì Cảnh ửng hồng, bướng bỉnh phủ nhận.
“Chưa từng nhìn lén anh tập đấm bốc sao?” Trịnh Minh Dịch hỏi.
Giang Trì Cảnh quyết không hé răng, nhưng mắt lại chẳng dám nhìn Trịnh Minh Dịch.
“Hay chưa từng nhìn lén anh mặc tạp dề?” Trịnh Minh Dịch lại hỏi.
Giang Trì Cảnh nuốt nước bọt, không tài nào phản bác nổi.
“Em nghĩ anh là kẻ thích khoe thân thật đấy à?” Trịnh Minh Dịch bật cười gặm bờ môi Giang Trì Cảnh, “Khoe cho em xem thôi đấy cảnh sát Giang.”
Giang Trì Cảnh choáng váng thật rồi, anh không biết mình bị vạch trần vì đâu. Mà đến tận giờ phút này anh mới nhận ra, Trịnh Minh Dịch thật sự đã lột sạch quần lót của anh cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.