VỪA KỊP - Chương 9
2767 chữ
Mạnh Nhuế đã không còn ngô nghê như xưa nữa, chỉ thản nhiên cất lời: “Đừng tự ảo tưởng [1] thế chứ, anh làm tôi có cảm giác như đang nhìn mình của mấy năm trước vậy.”
[1]: bản gốc là ‘感动自’, ý chỉ việc tự yêu đơn phương một người, tự làm nhiều việc cho đối phương và tự cho rằng những việc đó rất cảm động, nhưng thực chất thì bên còn lại chẳng có cảm xúc gì.
Mộ Lam vặc lại cô: “Trước đây em cũng thế mà.”
Cô chợt thấy mỉa mai: “Rồi sao? Anh vẫn chọn ở bên người khác đấy thôi.”
Mộ Lam chậm rãi cởi bỏ từng cúc áo trên người cô, ghé mũi hít hà hương thơm tinh tế từ bộ ngực mềm mại: “Em chắc chưa?”
Mạnh Nhuế càng cảm thấy nực cười: “Thế còn chuyện anh trơ mắt nhìn tôi đau khổ rời Anh quốc thì sao? Anh nghĩ lời giải thích này có thể tự an ủi mình ư? Mộ Lam, tôi thừa nhận mình không thông minh như anh, nhưng cũng chẳng phải con ngốc mặc anh chơi đùa.”
Người đàn ông đối diện bỗng rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm tự hỏi: “Anh rất thông minh ư?”
Mạnh Nhuế chẳng nói chẳng rằng, dường như đang lặng lẽ nghiền ngẫm xem nét đau thương trong giọng điệu của anh có bao nhiên phần trăm là thật, bởi cô không tin anh thực lòng khổ sở, dù rằng vẻ khổ sở ấy chẳng giống như đang giả vờ.
Mộ Lam lại ném cho cô một vấn đề khiến cô rối rắm: “Em tự hỏi lòng mình xem, liệu em có thật sự thích anh hay cái em thích chỉ là hình tượng hoàn hảo em tự tô vẽ cho anh?”
Mạnh Nhuế nghe vậy, nét mặt ân ẩn vẻ đau khổ.
Cho đến giờ phút này, cô vẫn còn nhớ như in cái ngày mình lén theo chân anh đến căn tin, tranh thủ cơ hội liếc trộm anh, nhưng nào có ngờ khi tầm mắt cả hai bất chợt chạm nhau, cô lại chẳng nhận được gì ngoài cái nhìn ghét bỏ.
Khoảng thời gian đó cô đã đau khổ biết nhường nào, nửa đêm cứ nằm ôm chiếc áo sơ mi anh để quên ở hồ bơi mà khóc đến chết đi sống lại.
Điện thoại toàn là ảnh chụp của anh, mỗi một cái nháy mắt, nhăn mày của người thương đều được cô thiếu nữ năm ấy khắc sâu tận đáy lòng.
Nơi ấy có một chiếc bể chứa khổng lồ được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp phòng ngự mà ngay cả chính cô cũng chẳng thể xâm nhập. Chỉ đơn giản, hết thảy trong đó đều là anh, nên cô không cho phép bất kỳ ai làm tổn hại đến những mảnh ký ức ấy.
Khi ấy, vấn đề khiến cô rối rắm nhất mỗi sáng thức dậy không phải là hôm nay ăn gì, mà là lát nữa gặp anh phải nói gì đây. Rất nhiều lần Mạnh Nhuế tự khinh bỉ mình, không phải mày hùng hồn tuyên bố muốn ngủ với Mộ Lam ư, thế mà sao mỗi lần đứng trước mặt anh lại chẳng khác gì con rùa rụt cổ, ấp a ấp úng mãi chẳng nói nên lời.
Bất kể xung quanh anh có bao nhiêu gương mặt ưu tú, đôi mắt cô vẫn có thể chuẩn xác nhận ra anh, và cũng chỉ thấy mỗi anh.
Nghe phong thanh anh gặp chuyện cô liền ăn không ngon ngủ không yên, anh đi Nam Sudan nhiễm vi rút sốt rét, cô lại là người sụt hẳn từ 97 ký xuống còn 84 ký [2]. Cô chẳng ngần ngại xin nghỉ học, chẳng quản muôn trùng nghìn dặm tới thăm anh, ấy thế mà chỉ đổi lấy được một câu anh đã sớm về nước.
[2]: 1 ký bên Trung bằng 0.5 ký bên mình
Lắm lúc cô tự hỏi, tim người đàn ông này làm bằng đá à, sao có thể vô tình đến nhường vậy, nhưng rồi nghĩ lại, anh có lỗi gì đâu? Bởi lẽ, ngay từ ban đầu, yêu đơn phương là chấp nhận đắm chìm trong một mối quan hệ tự biên tự diễn, là muốn song nào dám gõ lên bức tường mà bạn biết rõ sẽ chẳng vọng lại âm thanh.
Cô thừa nhận, suốt những năm tháng yêu thầm ấy, cô đã tự đắp nặn nên một Mộ Lam hoàn mỹ qua lăng kính tình yêu của mình, thế nhưng anh không thể nói cô chưa từng thích anh.
Vì như thế thật sự quá oan uổng cho Mạnh Nhuế.
Mạnh Nhuế thích anh nhiều như vậy, thích đến nỗi ngỡ mình điên rồi.
Nỗi niềm dồn nén bao lâu nay cuối cùng cũng chẳng thể dồn nén thêm được nữa, cô đẩy anh ra, run tay chỉ về phía cửa: “Anh nói đúng, lúc đó tôi không hề thích anh, tôi chỉ thích cái cảm giác theo đuổi một người, thích cái gia vị khiến thanh xuân tôi thêm phong phú mà thôi.”
Mộ Lam sững người một hồi, sau mới bước đến cài lại nút áo ngủ mà chính tay anh đã cởi ra ban nãy, đặt lên trán cô một nụ hôn: “Ngủ ngon.”
Anh đi rồi nhưng cớ sao tim Mạnh Nhuế vẫn không thôi loạn nhịp, trên khuôn mặt trắng nhợt là biểu cảm quá đỗi khó tả, như thể những cảm xúc giằng xé tận sâu nơi đáy lòng đang chực chờ bùng phát. Vài giây sau, cô chạy vội đến bên cửa sổ, chống tay lên cửa kính dõi mắt theo bóng anh lên xe rời đi.
Mãi đến khi xe anh khuất dạng, Mạnh Nhuế mới dời mắt và trở về ghế sô pha, nhìn chú chó nhà mình nghịch ngợm tha nốt chiếc “áo mưa” cuối cùng từ thùng rác ra.
Cô bất giác nở nụ cười giễu. Mỉa mai làm sao, đàn ông hay phụ nữ đều thế cả, chỉ khi tình yêu bạn dành cho một người gần như cạn kiệt, người ta mới quay sang nói lời nhung nhớ.
****
Trình Quả chuẩn bị cho Mộ Lam liều thuốc xoa dịu tinh thần: nước sôi để nguội.
Mộ Lam nhấp một ngụm, hàng mày đẹp cau tít: “Đổi sang cà phê đi.”
Trình Quả từ chối: “Không được. Chẳng lẽ anh muốn chết à, anh phải ngủ, nhớ không?”
Đối với trận hỏa hoạn năm đó, Mộ Lam vẫn còn quá nhiều nghi vấn cần làm rõ, huống chi một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như anh không cho phép mình bỏ sót bất cứ một chi tiết nào về những chuyện cô đã trải qua.
Trình Quả không cách nào ngăn được sự cố chấp của bạn, chỉ cảm thấy đau lòng và bất lực thay anh.
Từng hợp tác làm ăn và vẫn giữ mối quan hệ hòa hảo với nhà họ Mạnh, trong một lần tình cờ, Mộ Lam nghe được chuyện Mạnh Nhuế vừa về nước chưa được bao lâu đã gặp nạn mà phải may mắn lắm mới thoát chết trong gang tấc.
Từ đó, Mộ Lam liền dành toàn tâm toàn ý điều tra tất tần tật những năm hồi hương của Mạnh Nhuế đến mức chẳng tha thiết gì sự nghiệp vẫn đương rực rỡ, dứt khoát rút khỏi đế chế Mộ Lam Internationaldo chính mình gầy dựng.
Anh mua nhà cạnh cô, mua 62% cổ phần thư viện nơi cô công tác, tất cả những chuyện đó anh đều chưa từng đả động tới một lần.
Trình Quả từng hỏi anh, cớ sao phải như vậy.
Anh nhớ khi đó mình đã nói: “Tôi muốn biết tâm trạng cô ấy lúc vì tôi mà làm hết thảy.”
Phải, anh muốn biết, cái cảm giác thích một người đến nỗi vì người đó mà âm thầm gánh vác dẫu người ta chẳng thèm đoái hoài rốt cuộc là thế nào.
Và cuối cùng anh cũng thể nghiệm rồi, chua xót có, mà thỏa mãn cũng có.
Mộ Lam nhạy bén nhận ra sự khác thường cùng kế hoạch còn sơ sót của cô, từ đây khóa chặt được hai con mồi mà cô đang nhắm đến, Tạ Thao và Úc Tử Thực.
Ban đầu anh không đoán được cô định làm gì bọn họ, song vì không thể cứ thế trơ mắt nhìn cô lấy bản thân làm mồi nhử mà anh đã nhúng tay phá hỏng kế hoạch đó.
Vốn chỉ định làm một vài chuyện ngáng chân bọn Tạ – Úc, thế mà cuối cùng vẫn đến nhà cô vì lo cho cô.
Cửa nhà cô đóng lại, nhưng chắc hẳn người đóng cửa định chốt cửa nhà song lại vì quả bóng bay xì hết hơi kẹt ở dưới khe cửa nên không đóng hẳn được.
Vừa vào đến nơi, anh đã thấy Mạnh Nhuế say giấc nồng bên ghế, quần áo không chỉnh tề để lộ vòng eo, bờ vai thon và cặp đùi gợi cảm.
Trên bàn bày la liệt nào là cốc rượu, nào là vỏ chai rỗng, chưa kể đến bao thuốc lá vương vãi và chiếc bánh kem còn đang ăn dở. Mớ hỗn độn dưới sàn cũng chẳng kém, khăn trải bàn và đệm lót ném lung tung hết cả, ngay cả chiếc thảm lông bình thường đặt ngay ngắn ở khu vực sô pha cũng bị ném một xó tường.
Anh bước tới chỉnh lại quần áo cho cô, thế nhưng lại bị cô ôm lấy eo. Anh muốn gỡ tay cô ra, ai biết càng gỡ cô càng ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức cọ cọ vào ngực anh như làm nũng: “Cho em cắn một cái được không? Em muốn cắn anh từ lâu lắm rồi.”
Mộ Lam cứ nghĩ cô đang giả vờ, nào ngờ sờ mặt cô nóng hôi hổi, miệng đầy mùi rượu, rõ ràng là đã say tới mức thần trí không tỉnh táo rồi. Vừa đặt cô nằm ngay ngắn trên sô pha xong, lúc cô lại vòng tay ôm anh lần thứ hai, anh hỏi: “Mạnh Nhuế, em nhìn xem anh là ai.”
Cô chẳng thèm chớp mắt lấy một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự tự tin: “Mộ Lam, cho em cắn một cái đi mà, em hứa chỉ một cái thôi, nha?”
Người đàn ông sinh lý bình thường như Mộ Lam sao có thể cưỡng lại được cám dỗ trí mạng thế chứ, chỉ vài câu của cô đã thành công khơi gợi ham muốn trong anh một cách dễ dàng. Cố giữ lại chút lý trí cuối cùng, anh nói: “Em chờ một lát, anh đi mua bao.”
Mạnh Nhuế lắc đầu, kéo tay anh đi về phía phòng ngủ, lôi từ đâu ra một hộp bao cao su mới toanh: “Em có!”
Mộ Lam ngơ ngẩn nhìn nụ cười đến là xán lạn của cô, ký ức về mùa thu năm ấy bỗng ùa về như thể chỉ mới hôm qua, cô trốn ở một góc hồ bơi nhìn trộm anh, thấy anh nhìn mình liền giả vờ lia mắt sang chỗ khác, chỉ là cô không biết dáng vẻ hoảng loạn của mình chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi cả.
Đó cũng là lần Mộ Lam làm mất chiếc áo sơ mi mà tìm mấy lần ở nhà cũng không thấy. Thật ra cũng chẳng cần tìm, vì khỏi nghĩ cũng đoán được ai là người giữ nó.
Tình cảm Mạnh Nhuế dành cho anh mãnh liệt nhường ấy, sao anh có thể không nhận ra đây?
Thế nhưng, anh chỉ là một đứa con nuôi được người ta nhặt từ cô nhi viện về, nếu không nỗ lực vươn lên thì bị vứt bỏ là chỉ là chuyện sớm muộn. Thế nên, anh nào dám tơ tưởng đến tình yêu khi mà con đường anh đang đi còn lắm chông gai, sự nghiệp anh ấp ủ còn đương chập chững?
Nhớ lần tham dự tiết học môn Kinh doanh, diễn giả đã đặt một câu hỏi cho sinh viên bên dưới, một câu hỏi khiến anh của khi ấy cứ mãi trăn trở: những người nghèo khó ba đời, sinh ra đã thiếu thốn đủ điều ấy liệu có cơ hội trở mình chăng?
Nếu thật sự có thể đổi đời, song cái giá phải trả là từ bỏ người phụ nữ mình yêu thì nên làm sao bây giờ?
Trước đây, Mộ Lam luôn cho rằng tình yêu là thứ cuối cùng mình sẽ tìm đến, rằng thứ tình cảm đôi lứa ấy ngoài việc điểm thêm chút gia vị cho đời sống tinh thần thì chẳng có tác dụng gì, vậy nên tựa như bao người khác trên thế giới, anh chọn buông tay.
Thế mà chẳng biết từ bao giờ, anh cảm thấy bản thân mình chỉ còn là cái xác vô hồn, ngày qua ngày chỉ biết nhìn tiền chảy vào túi mỗi lúc một nhiều, song dù có bao nhiêu tiền cũng chẳng thể khỏa lấp cái cảm giác trống rỗng trong lồng ngực.
Lúc đó, anh đã ngộ ra một chân lý, rằng chưa bao giờ là dễ dàng để đưa ra lựa chọn giữa phụ nữ và quyền lực.
Phụ nữ không tài nào lý giải được vì sao đàn ông dù nghèo cách mấy cũng không muốn vứt bỏ lòng tự trọng, lúc nào cũng ra vẻ mình có thể gánh vác hết thảy. Bọn họ cho ấy là sĩ diện.
Cũng như vậy, đàn ông không bao giờ hiểu phụ nữ chẳng cần bọn họ phải gồng gánh làm gì; đối với phụ nữ, một khi đã yêu thì chuyện tiền bạc không phải là vấn đề nên giấu diếm. Bọn họ chỉ cần người đàn ông của mình có chí tiến thủ và biết chịu trách nhiệm.
Bởi cả hai đều không thể thấu hiểu đối phương nên chỉ đành đi đến kết cục chia ly.
Sau này có gặp lại thì cũng là cảnh còn người mất, mà ấy cũng là lúc câu chuyện tình sặc mùi máu chó thường được chiếu vào khung giờ vàng phải khép lại.
Thuở còn chưa biết mùi yêu, chúng ta thường cười mấy câu chuyện trên là cũ rích, là phàm tục, và rằng chuyện như vậy sẽ chẳng bao giờ xảy đến với ta, mà nếu có thì ta vẫn có thể chẳng hề vướng bận mà buông bỏ mối sầu. Thế nhưng khi thật sự tự mình thể nghiệm rồi, ta mới hiểu thế nào là đau đớn, là khổ sở, là tiễn thoái lưỡng nan.
Mộ Lam là một người đã quá quen với mùi thất bại, chẳng qua vì cuối cùng chạm đến đỉnh vinh quang mà người ta dễ dàng quên mất anh đã bao lần ăn gió nằm sương.
Vào những năm tháng vật lộn giữa thành và bại, có lẽ anh đã say trong đôi mắt cười của cô, chỉ là cuối cùng, anh vẫn không vì đôi mắt cười kia mà từ bỏ việc bước tiếp.
Mạnh Nhuế trách anh luôn cân nhắc lợi – hại, không sai.
Nhưng chẳng lẽ anh không thể hối hận ư?
Anh hối hận rồi.
Chủ nhân của đôi mắt cười ấy tựa như một con mèo nhỏ, bất chợt xuất hiện trong cuộc đời anh, nhào vào ngực anh, cào áo sơ mi anh rồi vươn chiếc lưỡi mềm mại liếm láp anh, khiến lắm lúc anh chỉ muốn dẹp bỏ hết tiền tài, danh vọng phù phiếm để trở thành người đàn ông của riêng cô.
Đêm ấy, anh đoạt lấy quyền chủ động, cùng cô mải miết đắm chìm trong bể dục vọng, tiến vào nơi sâu nhất trong cô, biến cô thành người phụ nữ của riêng mình.
Con người không thể sống quá lý trí, anh chẳng phải ngoại lệ.
Huống chi, là một người đàn ông nhưng chẳng thể ôm người phụ nữ mình thích vào lòng, chẳng thể hôn và tiến sâu vào cơ thể cô, thử hỏi như vậy có còn là đàn ông sao?
HẾT CHƯƠNG 9.