VỪA KỊP - Chương 16
925 chữ
Mộ Lam mua cho Mạnh Nhuế hai hộp bánh trăng khuyết [1] nho nhỏ, ngồi đối diện nhìn cô ăn ngon lành. Kể cả khi ăn, cô vẫn giữ dáng vẻ vô cùng tao nhã.
[1]: hình minh họa:
Mạnh Nhuế cầm miếng bánh trăng khuyết cuối cùng lên: “Miếng cuối rồi.”
Mộ Lam: “Ừ.”
Cô hỏi: “Anh không ăn sao?”
Nhìn miếng bánh nhỏ trên tay Mạnh Nhuế, anh bỗng đề cập tới một chuyện không liên quan: “Ảo ảnh Mặt Trăng là hiện tượng Mặt Trăng ở gần đường chân trời trông to hơn so với khi ở trên cao dưới tác động của các vật tham chiếu hoặc yếu tố tâm lý. Trên thực tế thì kích thước của Mặt Trăng trong hai trường hợp này không hề không thay đổi.”
Mạnh Nhuế chậm rãi cụp mắt nhìn miếng bánh trăng khuyết trong tay. Lần trước cô bàn chuyện hiệu ứng với anh, lần này anh lại giảng chuyện ảo ảnh với cô.
Giọng Mộ Lam vang lên đều đều: “Một nhà vũ trụ học từng đề xuất một thuyết gọi là ‘thuyết lý luận vật thể trực quan’, cho rằng não bộ đánh giá khoảng cách và kích thước của một vật thể bằng cách tập trung nhìn vào vật đó.”
“Đêm đó, em cố tình đứng bên cửa sổ vì muốn anh nhìn thấy hình ảnh Mặt Trăng lớn nhất dưới tác động của ảo ảnh thị giác, khiến anh quên mất rằng nơi chúng ta đang đứng vẫn có vật tham chiếu. Chính mấy cái cây xung quanh đã giúp em nảy ra ý tưởng này. Mục đích của em là khiến cho anh lầm tưởng rằng lúc đó trời đã sắp sáng.”
Giải thích thêm (nhấn vào để xem):
“Vì sao phải khiến anh gặp ảo giác như vậy? Bởi vì em muốn rời đi sớm.”
Mạnh Nhuế bỏ lại miếng bánh cuối cùng vào hộp.
Mộ Lam lại rót một cốc nước đưa cho cô: “Lúc cởi quần áo chúng ta còn đang ở dưới lầu, điện thoại của anh cũng để quên dưới đó. Anh chỉ xuống nhà một lần duy nhất để tìm em, mà vừa hay lại thấy em đang đứng bên cửa sổ. Sau khi anh ôm em lên lầu, em hôn mắt anh, lấy lý do phải về sớm để đi làm.”
“Khi ấy, anh không có cơ hội nhìn điện thoại để xác định thời gian, mà thật ra thì đối với anh và em lúc đó là mấy giờ không quan trọng.”
“Hay nói cách khác, việc em rời đi lúc mấy giờ và anh cho rằng lúc đó là mấy giờ đều không có gì to tát cả. Đôi lúc chúng ta vẫn hay nhầm lẫn về thời gian, ví dụ như rõ ràng em có cảm giác mình đã ngủ rất lâu, nhưng tỉnh lại mới biết thật ra mình chỉ vừa chợp mắt được hơn năm phút.”
“Thế nhưng, nếu hai người Tạ – Úc chết vào đêm hôm đó thì rõ ràng cái trò ảo ảnh thị giác này đóng vai trò then chốt.”
Cầm chiếc cốc trong tay, Mạnh Nhuế nhìn đăm đăm vào gợn sóng nho nhỏ trên mặt nước, hoàn toàn bình thản trước những lời vạch trần của Mộ Lam.
Anh nhìn cô: “Em tới tìm anh rốt cuộc chỉ để tạo cho mình một chứng cứ ngoại phạm hay thật lòng muốn ở bên anh, anh thực sự không muốn làm rõ nữa. Chỉ cần em nói một tiếng, anh sẽ có cách giúp em thoát tội.”
Từ đầu tới cuối, Mạnh Nhuế vẫn không hé môi một lời.
Mộ Lam tiếp tục nhấn mạnh tính nghiêm trọng của vấn đề: “Bốn giờ sáng* hôm đó em rời khỏi nhà anh từ cửa sau, khéo léo tránh camera, giết chết Tạ Thao và Úc Tử Thực. Chín giờ sáng anh đi từ lầu hai xuống gara rồi lái xe rời khỏi nhà, trong xe chỉ có mình anh hay là có cả anh và em, tất cả hoàn toàn phụ thuộc vào lời khai của anh.”
Lời Cynlia (nhấn vào để xem)
“Vậy nên, em đã có chứng cứ ngoại phạm.”
“Có lẽ, chuyện giết người đối với em cũng nhẹ nhàng như chuyện em tạo chứng cứ ngoại phạm vậy, nhưng em có bao giờ nghĩ tới việc nếu em vô tội thì hai người đầu tiên có mặt ở hiện trường là Trâu Trác và Phạm Khả Hân sẽ trở thành kẻ bị tình nghi?”
Mạnh Nhuế nhấp một ngụm nước, nhìn vẻ trầm ngâm trên gương mặt cô, không ai đoán được cô đang nghĩ gì.
“Hai người kia đã khai hơn phân nửa rồi. Anh vừa nhận được tin, bọn họ đã thành thật khai ra chuyện Tạ – Úc từng có ý đồ cưỡng bức em, cũng có nghĩa là từ một người vô can, em sẽ trở thành người có động cơ gây án, và cảnh sát sẽ lại hoài nghi em thôi.”
Anh không biết Mạnh Nhuế đã từng cân nhắc chuyện này chưa: “Còn nữa, nếu vụ hỏa hoạn năm đó được điều tra lại thì người chịu bất lợi cũng chỉ có em.”
Cô không hề phản pháo những lời kia của Mộ Lam, chỉ nói một câu không đầu không đuôi: “Tối hôm đó là khoảnh khắc em hạnh phúc nhất suốt mấy năm qua.”
Bởi vì ngày đó, như nguyện ước bao năm trong lòng, em đã ở bên anh, cả thể xác và linh hồn hoàn toàn thuộc về anh.
Mộ Lam hiểu rồi.
HẾT CHƯƠNG 16.