Vũ Cực Thiên Hạ - Chương 58: Chương 58: Vạn Sát Trận
- Trang chủ
- Truyện tranh
- Vũ Cực Thiên Hạ
- Chương 58: Chương 58: Vạn Sát Trận
Thanh niên trên mặt có vết sẹo này tên là Vương Mãng, mười tám tuổi. Năm mười
lăm tuổi ở biên cảnh Thiên Vận quốc làm lính đánh thuê, từng giết người, từng
ăn đao, ở trên đường sinh tử biên cảnh lăn lộn ba năm. Hiện giờ tu vi Luyện
Thể tầng ba, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thực lực phi thường mạnh mẽ. Lúc
trước khi khảo hạch, kiểm tra lực quyền của Vương Mãng đánh ra hai ngàn năm
trăm cân, ở Lung Linh tháp cũng giết đến tầng thứ ba.
– Những tiểu bối kia đạt được ba hạng đầu thật đúng là đã cho rằng thực lực
của bọn họ có thể vượt qua chúng ta. Nếu không phải Lung Linh tháp căn cứ tuổi
tác để quyết định thực lực của địch, ta tuyệt đối xông qua tầng thứ năm!
Bên cạnh Vương Mãng còn có một thanh niên, tên là Lý Thiết. Hắn là chiến hữu
của Lý Thiết, kiểm tra lực quyền đồng dạng là hai ngàn năm trăm cân, thành
tích Lung Linh tháp cũng là tầng thứ ba.
Lực quyền cũng không phải lĩnh vực đám lính đánh thuê này am hiểu, bởi vì lực
quyền chủ yếu xem thiên phú và công pháp tu luyện. Đám lính đánh thuê này công
pháp rất bình thường, lực lượng tự nhiên sẽ không mạnh đến đâu. Điểm cường đại
của bọn họ ở chỗ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đao pháp thuần thục, trực
giác chiến đấu nhạy bén, cùng sát chiêu ra ngoài ý liệu của người ta.
Cho nên điểm cường đại của hai người ở chỗ thực chiến, nhất là sinh tử đấu mà
không phải cuộc thi.
– Vương Nghiễn Phong, Lâm Minh! Hai tiểu tử này đều là đóa hoa lớn lên trong
nhà ấm, mà kỹ xảo chiến đấu của chúng ta đều là lăn lộn trên mũi đao mà ra.
Luận sinh tử đấu, bọn họ sao phải đối thủ của chúng ta!
Ở Lung Linh tháp, bọn họ bị hạn chế về tuổi, dừng lại ở tầng thức ba, mà xếp
hạng chiến lại không có loại hạn chế này, mọi người đều bỉnh đẳng! Đây là thời
cơ chứng minh chính mình!
Vạn Sát trận Thất Huyền võ phủ dùng để khảo hạch ở trong một thung lũng cách
Lung Linh tháp không xa. Trong thung lũng này mọc đầy kiếm trúc, lá trúc sắc
bén tươi tốt rậm rạp mơ hồ tỏa ra một luồng khí tức sát phạt.
Ở giữa rừng trúc trùng trùng điệp điệp, có một quảng trường đá hộc rộng ngàn
bước. Giữa quảng trường có một tế đàn hình tròn rộng mười trượng, trên tế đàn
khắc đầy các loại trận văn.tế đàn này chính là Vạn Sát trận dùng cho khảo
hạch.
Khi đám người Lâm Minh đi tới quảng trường đá hộc, nơi này đã tụ tập không ít
người.
Bởi vì mỗi lần Vạn Sát trận mở ra đều cần tiêu hao không ít Chân Nguyên thạch,
cho nên một tháng sẽ chỉ mở một lần. Đến lúc đó, tất cả võ giả của Thất Huyền
võ phủ đều có thể tự nguyện tới tham gia khảo hạch xếp hạng. Những là một lần
khảo hạch cần gán nợ một viên Chân Nguyên thạch, nếu là người xếp một trăm về
sau xếp hạng cuối cùng có thể tăng lên năm hạng trở lên, hoặc là người xếp một
trăm về trước có thể tăng lên ba hạng trở lên, viên Chân Nguyên thạch này sẽ
được trả về, nếu không không trả.
Làm ra loại quy định này là vì chặt đứt một số đệ tử thực lực không tiến bộ gì
ôm tâm tính “miễn phí ngu sao không khảo hạch” tới tham gia khảo hạch xếp
hạng, khiến cho nhân viên khảo hạch quá nhiều, cả ngày đều khảo hạch không
xong.
Hồng Hi nói:
– Đệ tử mới lần đầu tiên tham gia khảo hạch không cần gán nợ Chân Nguyên
thạch, các ngươi hiện tại có thể bằng vào ngọc giản phát cho lúc trước tự chủ
tham gia Vạn Sát trận khảo hạch. Ở trong Vạn Sát trận, bản thể của các ngươi
sẽ không bị thương, tử vong trong ảo giác khảo hạch chấm dứt, lấy điểm giết
địch cuối cùng để tính toán xếp hạng.
Hồng Hi nói xong liền giải tán đội ngũ. Lâm Minh đi vào quảng trường đá hộc,
muốn xem tế đàn Vạn Sát trận này một chút. Đúng vào lúc này, hắn phát hiện hai
người quen. Hai người này chính là Liễu Minh Tương và Trương Thương mấy ngày
trước tới khiêu khích.
Cùng lúc đó, Trương Thương cũng phát hiện Lâm Minh, hắn mang theo một tia tươi
cười khinh miệt nhìn qua.
– Lâm Minh? Ta thật ra đã quên, lần khảo hạch Vạn Sát trận này có tân sinh
tham gia. Hắc hắc, ta chờ mong biểu hiện của ngươi. Hy vọng ngươi có thể tiến
vào một trăm tám mươi hạng đầu, nếu không thì không có ý nghĩa.
– Ta xếp hạng thế nào, không cần ngươi nhọc lòng. Thế nào, Chu Viêm không tới
sao?
Câu nói này của Lâm Minh chỉ ra hắn biết được lần trước Trương Thương khiêu
khích là Chu Viêm sai sử.
Tuy nhiên Trương Thương phớt lờ, hắn căn bản không quan tâm việc này bị Lâm
Minh biết.
Trương Thương cười lạnh một tiếng nói:
– Chu Viêm là đệ tử của Thiên Chi phủ, xếp hạng ba mươi chín. Đến xếp hạng
này, tăng lên mỗi một hạng đều không dễ, sao có thể mỗi tháng tới tham gia Vạn
Sát trận, cảnh giới bậc này, há là ngươi có thể lý giải?
Lâm Minh nói:
– Ta không có hứng thú vô nghĩa với ngươi, hết thảy chờ một tháng sau tự
nhiên sẽ thấy kết quả. Đến lúc đó, hy vọng ngươi còn có thể cười được.
– Ha ha, lời này chính là ta muốn tặng cho ngươi.
Đổ đấu giữa Trương Thương và Lâm Minh đã truyền rất rộng, không ít người đều
biết việc này. Một số người vui sướng khi người gặp họa chờ xem vị thứ nhất đệ
tử mới này chịu thiệt. Mà còn có một số người thì khinh thường bởi hành động
của Trương Thương. Dù sao loại chuyện ăn hiếp tân sinh, thắng tân sinh Chân
Nguyên thạch là mọi người khinh thường.
Mà lúc này, Vương Nghiễn Phong và Liễu Minh Tương cũng đối đầu nhau. Với tính
cách kiêu ngạo của Liễu Minh Tương, gặp phải Vương Nghiễn Phong cao ngạo tự
nhiên sẽ tóe ra lửa.
Đúng vào lúc này, tế đàn giữa quảng trường đột nhiên hào quang sáng rực, phù
văn trên tế đàn từng cái sáng lên, xếp hạng chiến bắt đầu.
Trên tế đàn Vạn Sát trận này có mười hai vị trí, một lần có thể cung cấp cho
mười hai người tham gia khảo hạch.
Sau khi khảo hạch chấm dứt, Vạn Sát trận sẽ trực tiếp đem thành tích giết chọc
phản ánh lên ảo trận xếp hạng, nhận được xếp hạng cuối cùng.
Liễu Minh Tương nhìn thấy Vạn Sát trận vận chuyển, cười ha hả:
– Vương Nghiễn Phong, nói gì đều vô nghĩa, không bằng chúng ta lên Vạn Sát
trận thử thử tay nghề đi.
– Chính hợp ý ta!
Vương Nghiễn Phong tuy rằng những ngày này ở chỗ Lâm Minh liên tục bị đả kích,
tuy nhiên lại cũng không mất nhuệ khí. Dù hắn cũng biết thắng Liễu Minh Tương
không quá có khả năng, nhưng lại vẫn dám đọ sức.
– Nghé con mới sinh không sợ hổ. Vương Nghiễn Phong này, có can đảm.
– Có can đảm có ích gì. Tuổi quá nhỏ, đọ thế nào đều không có khả năng thắng.
– Tân sinh có thể tiến vào một trăm tám mươi hạng đầu đã phi thường khó được,
một trăm năm mươi xem như thiên tài tuyệt đỉnh, một trăm ba mươi vậy có thể
nói là kỳ tích, mười năm khó gặp, Lăng Sâm, Thác Khổ đều không thể. Mà Liễu
Minh Tương này xếp hạng một trăm hai mươi lăm, lần này nói không chừng còn
xông lên phía trước, Vương Nghiễn Phong kia sao có thể thẳng.
Lâm Minh nghe người khác nghị luận, ánh mắt chuyển hướng Bài Danh thạch kia.
Quả nhiên, Liễu Minh Tương ở số một trăm hai mươi lăm, số này ở Địa Chi đường
cũng là trình độ cấp trung thượng.
Toàn bộ Địa Chi đường cộng thêm Thiên Chi phủ tổng cộng hai trăm ba mươi
người, tân sinh lần này có thể xếp vào hai trăm hạng đầu đã là thành tích phi
thường tốt. Vương Nghiễn Phong đương nhiên không chỉ như vậy, về phần hắn có
thể xông cao bao nhiêu, Lâm Minh cũng không chắc. Mấy ngày này, hắn cũng biết
được một số tình huống đại khái liên quan Bài Danh thạch. Tiến vào một trăm
tám mươi ít nhất phải tích lũy một trăm điểm, tiến vào một trăm năm mươi thì
phải tích lũy mấy trăm điểm. Mà giết chết một kẻ địch tương đương Luyện Thể
tầng ba đỉnh phong chẳng qua được năm mươi điểm mà thôi.
Mười hai người đợt đầu tiên tham gia khảo hạch đều đi lên tế đàn, đứng vào vị
trí. Chấp sự phụ trách vận chuyển pháp trận nói:
– Thời gian khảo hạch không hạn chế, đánh chết kẻ địch mới vào Luyện Thể tầng
hai được một điểm, giết kẻ địch Luyện Thể tầng hai đỉnh phong được năm điểm,
mới vào Luyện Thể tầng ba được mười điểm, Luyện Thể tầng ba đỉnh phong được
năm mươi điểm, mới vào Luyện Thể tầng bốn được một trăm điểm, Luyện Thể tầng
bốn đỉnh phong được năm trăm điểm, mới vào Luyện Thể tầng năm được một ngàn
điểm, tầng năm đỉnh phong năm ngàn điểm.
– Kẻ địch đẳng cấp cao nhất tương đương Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch kỳ,
đánh chết được mười ngàn điểm. Sau khi tiến vào ảo trận, ngươi có thể bằng vào
ý niệm chọn vũ khí, tử vong tức là thất bại.
– Hiện tại bắt đầu!
Theo lời nói của chấp sự này vừa dứt, tế đàn lóe lên một luồng sáng, mười hai
người khảo hạch toàn bộ bị bao phủ ở bên trong, hình thể có vẻ mơ hồ.
Ở trong tế đàn, Vương Nghiễn Phong đi tới trong một thế giới màu trắng tĩnh
mịch, ở trước mặt hắn có đủ loại vũ khí. Trọng kiếm, nhuyễn kiếm, trường kiếm,
đại đao, đoản đao, võ sĩ đao, thương, rìu, chùy…
– Tới thanh trường kiếm.
Vương Nghiễn Phong ý niệm khẽ động, trường kiếm kia liền xuất hiện trong tay
hắn. Võ giả của Thiên Vận quốc, chín mươi phần trăm dùng kiếm, mà trong số
người dùng kiếm lại có tám mươi phần trăm là dùng trườ
ng kiếm. Trường kiếm là vũ khí quy quy củ củ, nhưng lại biến hóa đa đoan, linh
hoạt dị thường.
Khảo hạch bắt đầu, ở trước mặt Vương Nghiễn Phong xuất hiện bảy tám con hung
thú cùng với ba bốn võ giả. Thực lực của bọn họ từ mới vào Luyện Thể tầng hai
đến mới vào Luyện Thể tầng ba không đồng đều.
Vương Nghiễn Phong ánh mắt phát lạnh, những người này hắn đối phó được, nhưng
mà khi chân chính đánh lên, Vương Nghiễn Phong lại phát hiện hắn nghĩ quá đơn
giản. Mỗi lần hắn giết một tên địch là lập tức xuất hiện một kẻ địch mới, mà
thực lực của kẻ địch mới này sẽ càng thêm cường đại!
Vương Nghiễn Phong mới giết năm sáu tên, liền xuất hiện võ giả Luyện Thể tầng
bốn.
Khi tích lũy đến một trăm mười điểm, Vương Nghiễn Phong kêu một tiếng đau đớn,
bị thương nhẹ. Khi đến một trăm tám mươi điểm, Vương Nghiễn Phong bị một võ
giả một kiếm đâm thủng bụng, máu chảy như suối. Vào thời khắc cuối cùng, Vương
Nghiễn Phong chặt đứt đầu võ giả kia, đồng thời chính mình cũng bị loạn kiếm
xuyên tim.
Điểm cuối cùng, một trăm chín mươi điểm.
Vương Nghiễn Phong bị Vạn Sát trận bắn ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, lại cũng
không hôn mê. Đây cũng là bởi vì trải qua Lung Linh tháp, Vương Nghiễn Phong
thích ứng loại Huyễn Sát trận này, chỉ là hiện tại hắn toàn thân đau đớn khó
nhịn. Kỳ thật hắn cũng không bị thương, những đau đớn này chỉ là vì thần kinh
quanh người hắn bị Huyễn Sát trận kích thích mà thôi.
Nhưng mà vừa nhìn tình huống trên tế đàn, sắc mặt Vương Nghiễn Phong lập tức
thay đổi. Hóa ra hắn lại là người đầu tiên bị đào thải, trừ hắn ra mười một
người khác toàn bộ còn ở trên tế đàn!
Ebook made by A Bư – BanLong.us
—–o0o—–
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!