VÔ TÌNH GHÉ NGANG TIM EM - Chương 50: Chương 50
Về đến nhà cô quăng đại giày của mình ngoài cửa rồi nhanh chóng đi vào trong cởi áo khoác và túi xách của mình ra treo lên rồi đi lại sofa mở điện thoại lên để xem wechat của Tĩnh Di.
Trên wechat cô không đăng gì nhiều, đa số và tin tức và các bài hát.
Sau một hồi nghiên cứu thì cô đã thu thập được một ít thông tin của Tĩnh Di, Lạc Uyển đi lại kéo ngăn tủ ra lấy một cuốn sổ rồi cẩn thận ghi chép lại.
Những điều này cô cần chú ý nhiều hơn, cô đưa mắt nhìn tấm lịch để bàn của mình.
Hình như chỉ còn một tuần nữa thôi là tới sinh nhật của Tĩnh Di rồi, cô cần lên một kế hoạch độc đáo để khiến Tĩnh Di bất ngờ.
Thời gian mà Tĩnh Di xa quê lên thành phố cũng rất lâu rồi, ở trên đây cũng chẳng còn bạn bè hay người thân gì huống hồ chi là có một buổi tiệc sinh nhật, vì thế lần này cô quyết định sẽ lên kế hoạch để Tĩnh Di có một ngày sinh nhật trọn vẹn và hạnh phúc ngập tràn.
Nói rồi cô vỗ tay lấy lại tinh thần cho bản thân rồi lên kế hoạch, sau vài tiếng đồng hồ vắt óc suy nghĩ thì đã có một kế hoạch cực kỳ hoàn hảo.
Cô đã tự rà soát lại và thấy mọi thứ đều đã ổn thoả, tầm vài ngày nữa chuẩn bị những thứ trong kế hoạch cô đề ra là được.
Cô vươn tay hít một hơi thật sâu rồi nằm lại xuống ghế sofa, vì nãy giờ cô đã phải ngồi vài tiếng đồng hồ để lập kế hoạch nên bây giờ cả người đã mỏi nhừ.
Vừa định nằm nghỉ ngơi bỗng cô nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy lạ, cô chần chừ một lúc thì cũng nhấc máy lên nghe.
Đầu dây bên kia ho vài tiếng vào máy rồi nói:
“Cho hỏi cô có phải là Lạc Uyển không?”- giọng nói này là một người đàn ông đã ở độ tuổi trung niên.
“Đúng rồi ạ, có chuyện gì sao?”
“À tôi chính là người ông chủ nhờ để giữ chiếc xe của cô, do nhà tôi có việc gấp nên phải xuống quê một thời gian bây giờ đã lên rồi”
“Vâng không sao đâu”
Người đàn ông niềm nở nói:”Bây giờ cô có tiện không để tôi đem xe của cô qua”
Lạc Uyển cười nói:”Vâng tôi rất tiện, nhà tôi nằm ở đường AD”
“Được tôi biết rồi, tôi sẽ đi liền ngay bây giờ”
Người đàn ông nói dứt câu liền dập máy, còn cô thì nằm ườn trên sofa nghỉ ngơi một lúc.
Cô cảm thấy buổi sáng của mình nằm ở nhà nhàn rỗi thế này cũng bắt đầu chán, cô nên kiếm công việc gì đó để kiếm thêm thu nhập mới được.
Ngoài pha chế đồ uống ra thì cô cũng rất khéo tay, vì từ khi 18t đã phải sống xa gia đình để kiếm tiền mưu sinh nên những công việc nặng nhọc hay gian khổ cô cũng đều đã tiếp xúc, nhưng những công việc đó đều không phải là công việc cô yêu thích nên chỉ làm được một thời gian là bỏ.
Bây giờ cũng đã tìm được công việc như mong muốn của bản thân, thu nhập hàng tháng cũng ổn định để nuôi sống bản thân và gia đình ở dưới quê, nhưng vì tính chất của công việc chỉ làm ca tối mà cả buổi sáng thì cô rất nhàn rỗi, ba mẹ ở dưới quê thì càng ngày càng già yếu đi, cũng cần tiền để chữa bệnh, thuốc thang.
Các đứa em của cô càng ngày càng lớn sẽ cần nhiều tiền hơn trong việc ăn học, cô không muốn chúng phải khổ như mình.
Cô tìm được khá nhiều chỗ để mình có thể làm nhưng có chỗ thì không phù hợp với điều kiện sống, có chỗ thì bị trùng giờ làm việc của cô.
Bỗng dưng có tiếng chuông cửa cắt ngang những dòng suy nghĩ của cô, cô đi ra mở cửa thì thấy chiếc xe của Tĩnh Di đã ở trước nhà mình.
Ông chú nở nụ cười điềm đạm với cô nói:
“Tôi đã mang xe đến cho cô, không có một vết trầy xước”
Cô ríu rít cảm ơn rồi mời ông chú vào nhà uống nước nhưng ông mỉm cười từ chối:
“Tôi phải về nhanh vì con gái tôi đang đợi ở nhà, cảm ơn cô”
Cô khách sáo nói:”Tôi là người cảm ơn mới phải”
Ông chú gật đầu mỉm cười rồi đi lên xe người ở ngoài đã đợi sẵn, ông vẫy tay chào tạm biệt rồi rời khỏi tầm mắt cô, cô đóng cửa đi vào nhà và tiếp tục nằm lên sofa suy nghĩ…