VÔ TÌNH GHÉ NGANG TIM EM - Chương 46: Chương 46
Anh không biết nói gì hơn khi cô nói như vậy, thật sự ngay cả bản thân anh, anh cũng biết mình rất bỉ ổi.
Nhưng càng nói ra thì cô lại càng xem thường, vì vậy chỉ có hành động mới bù đắp được nhưng tổn thất tinh thần mà anh đã gây ra cho cô.
“Chúng ta chuyển chủ đề khác được chứ?”
Cô bắt đầu nhàm chán với cuộc trò chuyện vô nghĩa này, anh lại càng thể hiện rằng mình còn yêu cô thì cô lại càng cảm thấy chán ghét, càng không thể bỏ qua những sai lầm ấy được.
“Tôi nhớ ra mình còn một số việc cần phải hoàn thành, tôi về trước đây.
Tiền nước cứ để tôi thanh toán”
Anh kéo ghế đứng dậy nói:”Tiền nước cứ để anh thanh toán, đợi anh một chút anh đưa em về”
“Thôi không cần đâu tôi có thể tự về nhà được”
“Nhưng anh sẽ không yên tâm”
Dù sao anh cũng chỉ đưa cô về nhà, cũng chẳng làm gì cả.
Cứ coi như là tiện đường vậy! Anh thanh toán xong rồi đi ra ngoài cùng cô, cả hai dắt xe rồi cùng nhau đi về nhà
***
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà”
Câu nói này của cô rất bình thường nhưng đối với anh nó là một câu hàm ý như muốn đuổi anh về nhà.
Cô vẫn chưa có thái độ tha thứ cho anh làm sao anh có thể bù đắp được lỗi lầm mà mình đã gây ra? Quan tâm cô thì bị xem là phiền toái, mời cô một bữa cơm thôi cũng đã khó khăn huống hồ chi là chuộc lỗi.
Thôi thì thua keo này ta bày keo khác! Sẽ có một lúc nào đó cô xiêu lòng vì anh thôi
Anh chào tạm biệt cô rồi chạy xe về nhà mình, trước mặt cô thì lúc nào miệng cũng tươi cười nhưng trong lòng thì không khỏi buồn bã.
Trong lòng anh rõ hơn ai hết là anh sai rất nhiều, không có một lí do nào có thể biện mình cho những hành động sai trái của mình bây giờ chỉ còn cách là bù đắp lại cho cô thôi…
Vào trong nhà cô ném túi xách của mình ra một bên rồi nằm ườn ra ghế sofa, cô vẫn đang suy nghĩ rằng làm sao để cô có thể tránh né anh trong mọi tình huống.
Trốn được một lần, hai lần, nhưng đâu thể nào trốn tránh mãi được vì vậy cô nên tìm cách để đối diện thì hơn, vốn dĩ việc trốn tránh không phải sở trường của cô.
Cô không giống như anh được
Suy nghĩ mãi một lúc vẫn không tìm ra cách cô quyết định không tiếp tục suy nghĩ nữa mà ngồi vào bàn mở máy tính của mình lên.
Cô vào trang mạng xem những đoạn clip về pha chế rượu mà miệng thì luôn tấm tắc khen, thật đáng ngưỡng mộ.
Cô cũng muốn rằng tay nghề của mình ngày sẽ càng tiến triển hơn nhưng cô nhận thấy rằng mình vẫn dậm chân tại chỗ, vẫn những công thức đó và cách pha chế đó không có phần đặc sắc.
Nhìn lại với những Bartender chuyên nghiệp cô cảm thấy mình thua kém họ rất nhiều, biết khi nào mới được như họ đây?
Cô kéo ngăn tủ lấy một cuốn sổ và cây viết ra, cẩn thận ghi chép lại những công thức mới và đan xen với việc xem những đoạn clip về cách pha chế.
Cô cũng muốn có một công thức của riêng bản thân mình nhưng trình độ của cô vẫn còn thấp, chưa cao siêu đến độ có thể tự tạo ra công thức của riêng mình.
Vừa ghi chép một lúc cô đã đâm ra chán nản nên gập sổ lại cho vào ngăn tủ rồi tắt máy tính
Cô ngả cổ ra ghế thở dài thầm nghĩ:”Mình chỉ đơn thân một mình, ban ngày thì nằm ở nhà đến chiều thì lại đi làm cho đến tối rồi ngủ, cuộc sống như quanh đi quẩn lại như vậy chẳng có điểu gì thú vị.
Giá như có người ở cùng thì hay biết mấy”
Cô nằm suy nghĩ một lúc thì thở dài rồi đi lại nằm ườn trên ghế sofa, lấy điện thoại lướt trong vô thức.
Bỗng tò mò thông tin của Tĩnh Di nhưng quên mất là mình vẫn chưa có wechat của Tĩnh Di, có thể chở cô đi ăn rồi xin cũng không muộn