Vô Thường - Chương 109: Cách không đoạt mạng.
Mà lần trước Biên Nam Phong mang vài nữ đệ tử tới, đã sớm vẽ được bản đồ vị
trí bên trong Thiên Tú, nên Vạn Kiếm Phi dễ dàng tìm tới Yên Liễu các, yên
lặng cảm nhận một chút liền tìm được nơi ở của Đường Phong.
Ba đại cao thủ Thiên giai trong Yên Liễu các đều tận lực che giấu khí tức của
mình nên Vạn Kiếm Phi hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của họ.
Còn lại vài người chỉ có Đường Phong là nam, hô hấp tự nhiên không giống với
nữ nhân, Vạn Kiếm Phi dựa vào thứ này mới tìm được phòng của Đường Phong.
Vạn Kiếm Phi cẩn thận đi tới trước phòng Đường Phong, xác định không kinh động
tới người bên trong mới chuẩn bị tiến vào giết chết Đường Phong, đột nhiên,
một cỗ áp lực kinh khủng cực điểm đột nhiên từ trên không ập xuống.
Cuộc đời Vạn Kiếm Phi chưa từng gặp qua cỗ áp lực mạnh thế này, nháy mắt đã ép
hắn tới mức hít thở không thông.
Càng khiến Vạn Kiếm Phi cảm thấy kinh sợ chính là trong cỗ áp lực này còn kèm
theo cả sát khí và hận ý lạnh run người.
Sát khí cứ như thực chất, đảo qua đảo lại trên người Vạn Kiếm Phi, khiến hắn
dựng cả tóc gáy.
Sát khí cũng khơi dậy phản ứng của cương khí trong người Vạn Kiếm Phi, nháy
mắt, Vạn Kiếm Phi liền dùng cương khí tự bảo vệ bản thân, bởi vì hắn biết, cỗ
áp lực và sát khí này không phải thứ mình có thể chống lại được.
– đã tới rồi thì đừng hòng rời đi!
Một thanh âm như tiếng sấm đột nhiên vang lên sau tai Vạn Kiếm Phi, thanh âm
như sấm vang rền, lại như ma âm rót vào tai, lỗ tai của Vạn Kiếm Phi nháy mắt
liền có máu tươi chảy ra, đầu choáng mắt hoa.
– Ai?
Vạn Kiếm Phi vội vàng thối lui, chân chưa chạm đất thì cơ thể đã bay ra thật
xa, mắt nhìn chàm chằm vào cửa phòng của Đường Phong.
Theo như hắn thấy thì vị cao thủ này chắc chắn đang ở trong phòng này.
Vừa rồi mình không thể phát hiện ra được chỉ có thể do một nguyên nhân, đó
chính là đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.
– Ầm
một tiếng, Thang Phi Tiếu mở cửa lớn, xuất hiện trước mặt Vạn Kiếm Phi.
Tiếu thúc lúc này trên thân chỉ mặc mỗi cái quần cộc, nửa thân trên để trần,
để lộ ra lông ngực đen xì, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, giống như một con gấu
lớn bị chọc siận. trước ngực có một đám lông đen dày đặc.
Đôi mắt tràn ngập hận thù trừng lớn nhìn Vạn Kiếm Phi, giống như Vạn Kiếm Phi
là kẻ thù đã cướp vợ hắn không bằng, trong đêm đen lóe lên ánh sáng quỷ dị.
Thang Phi Tiếu hai tay bắt chéo sau lưng, làm ra vẻ thế ngoại cao nhân là thế
ngoại cao nhân tràn ngập sát khí.
Trên đời này không có việc gì đáng hận hơn việc đang thân mật cùng lão bà lại
bị kẻ khác cắt ngang, giống như lúc đang phóng nước vậy, đang phóng rất thoải
mái lại bị người khác vỗ mông một cái thật mạnh, làm cho nước tiểu nghẹn lại.
Chẳng những tổn hại sức khỏe mà còn thương tâm nữa.
Tiếu thúc lúc này đã bị Vạn Kiếm Phi vỗ cho một cái nên hắn phi thường khó
chịu! cũng coi như Vạn Kiếm Phi xui xẻo, sớm không tới, muộn không tới, cố
tình chọn lúc này mà tới.
Tiếu thúc khi nổi giận thì như biến thành một người khác hẳn, ngày thường hắn
cứ hi hi ha ha, lại còn sợ vợ, là một người hiền lành.
Nhưng hắn bây giờ hệt như một pho tượng sát thần! Sát ý ngập trời như một bức
màn bỏng trong suốt đè xuống khiến người ta không thể thở nổi.
Cả Yên Liễu các đều bị cỗ sát ý này bao bọc, tựa như cả không khí cũng đông
lại.
Sát ý thế này, nếu không giết qua trăm ngàn người thì tuyệt đối không thể có
được.
Chỉ đơn thuần là sát ý thế này thôi cũng đủ khiến Vạn Kiếm Phi sinh ra ý niệm
không thể kháng cự được, hắn cố gắng bình tĩnh lại, áp chế sợ hãi trong lòng,
run giọng hỏi:
– Các hạ là cao nhân phương nào?
Theo như những gì mình thu thập được thì Thiên Tú làm gì có cao thủ mạnh thế
này? Lại còn là nam nhân.
Cả Thiên Tú chỉ có mỗi mình Đường Phong là nam nhân, từ khi nào lại có thêm
một người nữa? Hay người này chính là Đường Phong? Bất quá chuyện này rõ ràng
là không có khả năng.
– ngươi không cần phải biết, ngươi cũng có quyền giữ im lặng, vì ta sẽ lập
tức khiến ngươi im lặng!
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng, sau đó hắn chậm rãi giơ lên tay phải của
mình.
nơi lòng bàn tay có một cỗ năng lượng kỳ dị như muốn nuốt cả đất trời, khí
kình mãnh liệt phá nát một góc sân bên cạnh Thang Phi Tiếu, trên trời bỗng
nhiên xuất hiện một chưởng ảnh màu lam cực lớn.
Lúc Thang Phi Tiếu vừa giơ tay lên thì Vạn Kiếm Phi đã biết mình không mau
chạy trốn thì sẽ không còn cơ hội chạy thoát nữa.
Thể nên hắn lập tức triển khai thân pháp, nháy mắt đã nhảy ra hơn mười trượng.
Thang Phi Tiếu lạnh lùng nhìn hắn, vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích, sau
đó ấn tay xuống.
chưởng ảnh màu lam trên trời đột nhiên không thấy đâu, sau đó lại xuất hiện
trước mặt Vạn Kiếm Phi, cách hắn hơn một trượng, bàn tay kia như bao hàm một
phần biển rộng, nước biển mênh mông cùng sóng trắng tung tóe, toàn bộ đều lao
tới chỗ Vạn Kiếm Phi.
Khí thế rợp trời, uy lực không thể địch lại.
Đồng tử Vạn Kiếm Phi co lại, hắn đột ngột dừng lại, rút binh khí trên người
ra.
Binh khí của Vạn Kiếm Phi là một thanh đại đao, trong màn đêm còn phát ra ánh
sáng bảy màu, rất bắt mắt, vừa thấy liền biết không phải vật tầm thường, Vạn
Kiếm Phi vận khởi một thân cương khí quán nhập đại đao, liền xuất hiện vô vàn
đao ảnh chém tới chưởng ấn.
Đao quang lóe ra, toàn bộ đánh vào chưởng ấn, nhưng chưỡng ấn kia dường như
chẳng mảy may suy suyễn, vẫn đuổi sát Vạn Kiếm Phi.
Vạn Kiếm Phi chém một đao, lùi một bước.
Lúc Vạn Kiếm Phi chém đủ hai trăm đao, hắn cũng đã lùi hai trăm bước, về lại
vị trí ban đầu.
chưởng ấn bị đao quang tiêu trừ một phần uy lực, nháy mắt đã nuốt trọn Vạn
Kiếm Phi.
Vạn Kiếm Phi hét thảm một tiếng, cả người bay ngược ra ngoài, cả người như con
diều đứt dây bay thẳng lên cao, sau đó lại nặng nề rót xuống đất, vũ khí bay
ra khỏi tay, cắm trên giả sơn.
Trên không đều là máu tươi Vạn Kiếm Phi phun ra.
Hồi lâu sau, Vạn Kiếm Phi mới chật vật đứng dậy, y sam trên người hắn đều rách
bươm hết, hai cánh tay vô lực buông thõng xuống bên người, ngay cả hai chân
cũng vặn vẹo vô cùng quỷ dị, đầu gối của một chân đã xoay ngược về phía sau.
Một chiêu, Thang Phi Tiếu chỉ dùng một chiêu đã đánh Vạn Kiếm Phi trọng
thương! Sự chênh lệch giữa Thiên giao thượng phẩm đỉnh phong và Thiên giai
trung phẩm lại lớn như vậy.
– không tệ, có thể ngăn được một chiêu của ta mà không chết!
Thang Phi Tiếu mỉm cười nhìn Vạn Kiếm Phi.
Đối phương đứng trong đại viện Yên Liễu các, há miệng thở hổn hển, mắt lộ ra
vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm Thang Phi Tiếu, run giọng hỏi:
– Cách không thủ…. Thang Phi Tiếu?
Một chưởng vừa rồi rất đặc biệt, cao thủ này rõ ràng đứng sau lưng mình, nhưng
chưởng ấn xuất ra lại chạy tới trước mặt mình, còn bức mình quay về chỗ cũ.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có chưởng ấn do Cách Không thủ đánh ra mới có thể
vượt qua cả cách trở không gian như thế này.
– Xem như ngươi còn có mắt!
Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng, lại bắt chắp tay sau lưng, tiếp tục làm ra
vẻ thế ngoại cao nhân.
Vạn Kiếm Phi cười khổ không ngừng, hắn không sao ngờ được lần này tới Thiên Tú
ám sát Đường Phong lại chọc giận tới sát thần này. Cách Không thủ Thang Phi
Tiếu, năm đó cùng một người nữa của Đại Tuyết cung, hợp xưng Đại Tuyết lưỡng
đại Sát thần, Thang Phi Tiếu là Thiên Sát Thần, người kia là Địa Thí Thần.
Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Địa Thí Đoạn Thất Xích, cách không lấy mạng người,
cuồng đao quét ngàn quân! Câu ca dao năm đó chính là nhắc tới lưỡng đại sát
thần của Đại Tuyết cung, Cách Không Thủ Thang Phi Tiếu, Cuồng Đao Đoạn Thất
Xích! người chết trên tay hai người bọn họ ít nhất cũng ngàn vạn người.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!