VỢ TA BIẾT BAY - Chương 37: Chương 37
Cần A Hành, được, nhưng chỉ cần mỗi A Hành thôi thì không được.
Cố Thanh Dục đả thương tâm mạch của đạo sĩ, tiêu tán đi hơn phân nửa công lực của y, đây là do gã cố tình làm.
Nội tức tản đi thì tâm ma cũng giảm bớt, kể từ đó, đạo sĩ cho dù có tẩu hỏa nhập ma điên cuồng đến mấy cũng chỉ như con mèo nhỏ đang cào cấu người ta.
Chỉ là nội thương ngoại thương dồn dập một lúc, mèo nhỏ đạo sĩ cần phải được chăm sóc đặc thù.
Tiểu vương gia làm kim bài nhũ mẫu trông nom mấy ngày, cực nhọc ngày đêm, chưa từng được nghỉ ngơi tử tế ngày nào.
Hắn một tấc cũng không rời, ngay cả đi ngoài cũng là đến khi thực sự không nhịn nổi nữa mới ra ngoài tìm cái bô.
Đạo sĩ tỉnh lại hắn mới có thể thở phào một hơi, nhưng hắn vẫn không khóc như cũ.
Một khắc kia khi hắn biết đạo sĩ rời khỏi kinh thành, hắn đã thề với lòng mình.
Là hắn đã đưa đạo sĩ xuống núi, là hắn nên đi bình định chiến loạn, là hắn nên thực hiện lời hứa sẽ cùng đạo sĩ vân du tứ hải.
Chuyện hắn chưa làm được và chưa làm xong đã quá nhiều rồi, cho nên hắn không có thời gian để khóc, càng không có thời gian để thương tâm khổ sở.
Tiểu vương gia duy trì vẻ lạnh lùng điềm tĩnh không thể tưởng tượng nổi, hắn không nhằm vào Cố Thanh Dục, không có ý định chôn sống đại phu trong thành, ngay cả tên cung thủ ngộ thương đạo sĩ kia hắn cũng không có tâm trí để xử lí.
Hắn lẻ loi một mình ra roi thúc ngựa chạy tới Nam kỳ, kẻ hầu người hạ không thể đuổi kịp bước chân hắn.
Binh tướng thị vệ trong thành còn sinh lòng sợ hãi với đạo sĩ, lại cũng không nằm dưới trướng hắn, hắn cũng không ép buộc ai phải canh gác cho mình.
Hắn từ kinh thành đến Tây kỳ, lại từ Tây kỳ chạy tới phía Nam, tính tình ngang ngược kia đã sớm bị mài mòn trên đường hắn đi.
Hắn bỏ lại chiến trường ở Bắc kỳ, bỏ lại chiến cuộc khói lửa tứ phía, bỏ lại thân phận Vương gia, khắc kia khi hắn tận mắt nhìn thấy đạo sĩ quỳ trên mặt đất hộc máu, hắn trở thành một chú chó nhỏ bị đánh trở về nguyên hình nguyên dạng, hơn nữa còn là chú chỏ ngay cả đuôi cũng không biết ngoe nguẩy.
Tình hình của đạo sĩ thực sự quá tệ, y tỉnh lại được một quãng thời gian ngắn ngủi lại mê man trên đùi tiểu vương gia nửa ngày, vết thương sau vai nhiều lần rạn nứt, ven vết thương đã có dấu hiệu hư thối mưng mủ.
Ban đêm mưa mới ngừng lại được chút, đạo sĩ vẫn còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tiểu vương gia bớt thời gian chạy ra cửa phủ viện, nhận lấy cơm nước Cố Thanh Dục mua cho.
Cố Thanh Dục chỉ là kẻ mạnh miệng, mấy lần cường điệu sở dĩ gã như gà mẹ là do ở chung với sư phụ và sư đệ đe dọa mà hình thành, nhưng trên thực tế gã trời sinh đã mang mệnh ấp trứng.
Hộp đựng thức ăn sơn đỏ cao chừng bốn tầng, cơm canh thuốc thang đầy đủ mọi thứ, tầng trên cùng còn có bát canh sâm đề khí dưỡng sinh.
Cố Thanh Dục lo lắng thay cho tiểu vương gia – người em dâu chưa xuất giá này, đừng để chưa bảo vệ được đạo sĩ đã hại chết chính mình, nếu không…!Tên sư đệ kia của gã dù có ốm đau bệnh tật cũng phải bật dậy bẻ lưng gã.
Nước mưa từ trên mái hiên chảy xuống tanh tách, tạo thành màn mưa thứ hai.
Cố Thanh Dục đội mưa chạy đi tìm tửu lâu khắp nửa tòa thành, mái tóc ướt sũng như vắt ra được nước.
Tiểu vương gia khẽ đẩy cửa phủ, từ trong khe cửa vươn một tay tiếp nhận hộp đựng thức ăn, không buồn nói lời cảm tạ với gã cũng chẳng có câu chào hỏi nào.
Nếu là ngày xưa gã nhất định sẽ một tay vuốt râu một tay xách cổ áo đứa em dâu này lên dạy dỗ hắn cách đối nhân xử thế, nhưng bây giờ gã không có tâm trạng tính toán những chuyện này.
Tiểu vương gia là cọng cỏ cuối cùng mà sư đệ của gã thương cảm.
Gã không chắc là mình đã bắn trúng vào tâm mạch của đạo sĩ, dù sao từ khi sinh ra đạo sĩ đã bắt đầu tập võ, khi sinh tử cận kề trước mặt, bản năng phản ứng của y cũng đủ để gã xách dép mấy con phố, nhưng ngay khi tiểu vương gia lỗ mãng xông đến trước mặt bọn họ, đạo sĩ bỗng nhiên hốt hoảng vô cùng đờ đẫn cả người.
Tiểu sư đệ của gã trời sinh tiêu chuẩn kép, một giây trước còn đang dũng mãnh máu lửa dâng trào ma thần Phật thánh khó cản muốn tử chiến với gã, một giây sau lại biến thành một đứa trẻ con làm chuyện sai bị bắt lại, ngây người hề hề hướng về phía tiểu vương gia, bỏ qua tất cả phản kháng.
– – Về việc bị sư đệ phản bội đau thấu tâm can này, Cố Thanh Dục cảm thấy mình cần phải giao lưu sâu sắc với Mục Tông.
Nói chung, với đạo sĩ mà nói, tiểu vương gia còn quan trọng hơn cả bản năng cầu sinh, Cố Thanh Dục đối với chuyện lần này quả thực không lời nào để nói.
Hắn thậm chí còn từng nghĩ không biết tiền bối sư môn của mình có phải đã phạm sai lầm trí mạng nào không.
Mấy trăm năm qua, đám lão già đó đều chuyên tâm khổ luyện, đoạn tuyệt tình ý, mỗi người đối với tâm ma như lâm đại địch, rất có thể là bởi vì bọn họ không xuống cô sơn để yêu đương bao giờ.
Ngược lại chỉ cần có tiểu vương gia ở đó, đạo sĩ đều có thể cố gắng vượt qua, dù sao đạo sĩ tâm tính chí thuần, dù có ma chướng cũng là bắt nguồn từ con chó nhỏ gây họa tiểu vương gia này.
Tiểu vương gia tiếp nhận hộp đựng thức ăn xong liền khép cửa lại, xoay người trở về trong viện.
Cố Thanh Dục dựa cột cửa trăm mối ngổn ngang, đến khi mưa đã tạnh mặt trời đã lặn thì mới lấy lại nội tức, chậm rãi chống đầu gối đứng dậy.
Gã đả thương địch một nghìn thì bản thân cũng tổn hại tám trăm, nội lực tương trùng là chuyện liều mạng, may mà gã từ nhỏ đã luyện được nội công ôn hòa thuần khiết nên nôn ói hai tuần cũng chống đỡ được.
Nếu tiểu vương gia đợi nửa khắc nữa tới lấy hộp thức ăn, chưa chừng còn có thể thấy cảnh gã ngồi xổm ven đường thổ huyết.
Thức ăn trong hộp ấm áp tươi ngon, kiếm ăn là truyền thống tốt đẹp của sư môn đạo sĩ, mặc dù Cố Thanh Dục được nửa đường thì trốn học cũng coi là có năng lực.
Trước khi vào cửa tiểu vương gia bịt mũi uống bát canh sâm, hắn liên tiếp mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, lúc này quả thật có chút không chịu được.
Hắn từ trước đến nay da dày thịt béo, từ khi quấn tã đến lúc trưởng thành ít có khi nào đau đầu nhức óc.
Thái y trong cung và quân y trong doanh trại đều nói nhân sâm đối với hắn chỉ là củ cải thường, uống cũng là lãng phí, lỡ đâu bồi bổ tốt quá lại biến đầu óc vốn đã không linh hoạt lại càng ngu si hơn thì dở.
Uống bát canh sâm xong, trong phòng đúng lúc phát ra âm thanh, tiểu vương gia củ cải vội vã đẩy cửa phòng tiến thẳng tới bên giường.
Đạo sĩ bị trói tay chân không động đậy được, càng lộn xộn lại càng dễ dàng mài hỏng da thịt.
“Ta ở đây, Thanh Tiêu, ta ở đây.
Đừng vội, để ta huynh dậy ăn chút gì nhé”.
Tiểu vương gia làm việc đâu vào đấy.
Hắn hôn lên mi tâm đ*o sĩ, giúp đạo sĩ cởi bỏ gông xiềng trên người.
Xiềng xích sắt lạnh rơi ở bên người, lụa mềm quấn quanh cũng đã buông lỏng ra.
Hắn một tay nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay đã sưng đỏ của đạo sĩ, lại thận trọng cầm lấy gối đầu đệm ở đầu giường để y tựa vào, nhất cử nhất động đều là săn sóc tỉ mỉ.
Nhân sâm chắc chắn sẽ không có công hiệu này, ông trời cũng sẽ không bỗng nhiên hào phóng, làm cho một con chó ngốc ngày ngày chỉ biết vòng quanh cắn đuôi mình biến thành con chó nhỏ ưu tú phục vụ có thể liếm bụng chải tóc cho mèo con.
Đạo sĩ rũ mi, vô ý thức muốn tránh.
Y đã tỉnh rồi, y vẫn muốn gối đầu lên đầu gối tiểu vương gia, dây dưa nghe tiếng tim của hắn đập, nhưng xuất phát từ một nguyên nhân không rõ tên, tiềm thức của y nói cho y biết phải cách xa tiểu vương gia một chút.
“…!Thanh Tiêu? Làm sao vậy? Là bởi vì cái này sao?”
Tiểu vương gia hơi sững sờ, lập tức nghĩ xem có chỗ nào không đúng.
Hắn tưởng mùi sâm trên người mình khiến đạo sĩ khó chịu.
Đạo sĩ cũng giống như hắn, không thường xuyên uống thuốc, cái nồi đất ở trong hành cung đã tạo thành bóng ma tâm lí không thể xóa nhòa đối với y, sau này mỗi lần thấy nồi đất đạo sĩ đều sẽ đi đường vòng, không có lần nào đủ dũng khí để nếm thử nồi thịt kho tàu.
“Không có việc gì, không sợ, đó là canh cho ta uống, huynh không cần uống.
Ta mang cá cho huynh này, chúng ta ăn…”
Nét mặt tiểu vương gia ôn hòa cực kỳ, hắn trấn an đạo sĩ xong liền mở hộp thức ăn ở mép giường ra, thức ăn dưỡng sinh thanh đạm được đựng ở tầng giữa.
Hắn vừa nói vừa cầm, vừa cầm vừa nhíu, cuối cùng ngay cả câu từ cũng bị nghẹn trong cổ họng, tan thành mây khói.
– – trong hộp đựng thức ăn không có cá chua ngọt nổi danh nhất Nam kỳ, không có cá kho bình thường, thậm chí ngay cả vẩy cá cũng không có một mảnh.
Ở giữa hai tầng bánh ngọt rau cải cùng sủi cảo hấp chay hai màu, tầng dưới cùng lại là canh gà ác nấu với cẩu kỷ và táo đỏ, hơn nữa còn là loại canh trong vắt không chút dầu mỡ.
“Thanh…!Thanh Tiêu, ta…ta…!Thanh, Thanh Tiêu? Thanh Tiêu?!”
Tiểu vương gia nói lắp câu trước là vì cảm thấy não Cố Thanh Dục chẳng khác gì não cá ngâm nước, chán không buồn nói, câu sau nói lắp là do đã quên nên nói như thế nào.
Giọt nước mưa lạnh như băng rơi xuống trong tay, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, không tin nổi trợn tròn hai mắt.
Tiểu vương gia cả đời chưa từng hoảng sợ đến như vậy, ngay cả năm ấy ba tuổi hắn hiếm có cơ hội ngồi trong lòng lão hoàng đế bồi dưỡng tình cảm phụ tử, kết quả tè một bãi lên đống thư án tấu chương hắn cũng không hoảng sợ tới như vậy.
– – đạo trưởng của hắn khóc, bị mùi của bát canh sâm làm cho khó chịu, không được ăn cá chua ngọt nên đạo trưởng mới khóc.
“Đạo trưởng…!Đạo trưởng huynh đừng…!Ta, ta sẽ đi lấy cá ngay, không phải…!không phải, đạo trưởng, đạo trưởng, huynh đừng khóc…!Huynh đừng khóc mà, ta sẽ ra biển câu cá cho huynh ngay”.
Đạo sĩ tay lạnh, môi lạnh, nước mắt càng lạnh hơn, tiểu vương gia vẫn không thể nào nói hết lời, câu chữ còn lại tất cả đều bị đạo sĩ chặn trở về.
Ngón tay kéo mở cổ áo, xoa nhẹ lên da thịt, từ ngực đến cổ, lại từ cơ bụng đến eo, dấu tay loang lổ toàn bộ đều là thủ bút của đạo sĩ.
Nào có cái gì gọi là tĩnh tâm tu dưỡng vạn sự đại cát, đạo sĩ hôn mê đã nhiều ngày, chưa có một ngày nào là an ổn vượt qua, nếu không có mấy sợi dây xích, tiểu vương gia chỉ sợ đã sớm chết trên tay đạo sĩ.
“Thanh Tiêu…!Thanh Tiêu, không có chuyện gì cả, huynh đừng vì vậy mà không vui”.
Tiểu vương gia không tránh được cái hôn của đạo sĩ, cũng không tránh được khỏi cái ôm ngang ngược của y, đau đớn chôn dưới da thịt bị đầu ngón tay ép ra vị đắng khác thường, nhưng lúc này hắn chẳng còn sợ đau nữa.
Đạo trưởng không phải vì mùi hương của bát canh mà khóc, cũng không phải vì không ăn được cá chua ngọt mà khóc.
Tiểu vương gia thần kinh không ổn định thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa trưng ra vẻ cười híp mắt.
Hắn kéo bàn tay đang phát run của đạo sĩ đặt vào lòng bàn tay mình, nỗ lực kề sát mặt y lấy lòng.
“Ta không đau, thật đấy, ta da dày thịt béo như nào huynh còn không rõ sao? Không sao thật mà, được rồi, Thanh Tiêu, đạo trưởng — đừng khóc, không phải –“
Hoàng lịch đã nói, tiểu vương gia hôm nay không nên nói.
Đạo sĩ càng thêm hung ác, cắn nát môi tiểu vương gia.
Viền mắt y còn đỏ hơn cả lúc y tẩu hỏa nhập ma.
Áo bào đen tuyền bị mở rộng ra, tiểu vương gia khó khăn lắm mới làm một phụ nam đàng hoàng bị đạo sĩ nhấn tới giữa giường, nhưng xích chân ở một mức độ nào đó đã hạn chế cử động của đạo sĩ, nhưng cũng chỉ là một mức độ nào đó thôi..