VỢ TA BIẾT BAY - Chương 27: Chương 27
Tiểu vương gia đã quen với việc tử vong, hắn không phải là cây non yếu ớt chưa từng đối diện với mưa gió.
Hắn chứng kiến mẫu thân bình yên qua đời, hắn quỳ trước linh cữu người cha chẳng mấy thân thiết, rồi sau khi đến phương Bắc, cảnh người người bỏ mạng lại càng thêm quen.
Hắn vì những đồng bào chết dưới mưa tên gom xương thay áo, lo toan hậu sự.
Phía sau quân doanh có một mảnh đất hoang, ở đó có những nấm mồ cao thấp không đều.
Hắn luôn luôn mang rượu mạnh tới vẩy nước, quét dọn, tế bái, hắn phải chứng kiến chuyện sinh tử thường xuyên ở cái độ tuổi mà hắn không nên thấy, thoải mái và mạnh mẽ là tâm tính bẩm sinh của hắn.
Nhưng hắn không có cách nào áp dụng cái tâm tính này với Mục Tông.
— Ca ca của hắn không đáng phải chết, ca ca của hắn là người không đáng phải chết nhất trên đời.
Trước khi gặp đạo sĩ, tiểu vương gia từng có suy nghĩ sẽ chết trận trên sa trường.
Hắn đoán ca của hắn cũng sẽ giống như khi tiễn hắn rời khỏi cung thành năm xưa vậy, sẽ chải kĩ búi tóc chỉnh lại xiêm y cho thi thể của hắn, sẽ mang lên thật nhiều điểm tâm trước phần mộ của hắn làm cống phẩm, dù sao từ nhỏ ca ca đã không thích ăn mấy thứ kia.
Trước đây các nương nương ở tam cung lục viện đều mang các loại bánh ngọt tới thăm hỏi, những thứ đó hầu hết đều là do hắn giải quyết, mỗi lần đều là Mục Tông ở trên bàn sách múa bút thành văn, hắn tránh dưới bàn sách ăn đến phồng má trợn mắt.
Tình huynh đệ gắn bó dựa trên đồ ăn cũng không vì tới bắc cảnh không có điểm tâm mà đứt đoạn, điều duy nhất thay đổi đó chính là sau khi gặp đạo sĩ rồi, tiểu vương gia đã bắt đầu sợ chết.
Hắn không nỡ bỏ lại đạo trưởng Thanh Tiêu, hắn có tham vọng muốn ở cùng y mãi mãi, hắn phải dẫn đạo sĩ lưu lạc thiên nhai, du sơn ngoạn thủy, còn với huynh trưởng suốt ngày cáu giận giậm chân ở trong cung, hắn nghĩ ngày lễ ngày tết đưa đến chút lễ vật kỳ quái nào đó là được rồi.
Tiểu vương gia thậm chí còn nghĩ tới ca hắn và Liễu Thanh sau này.
Trước khi được “tiểu hoàng thư” của phó tưởng mở ra một chân trời mới, hắn cũng đã lường được rồi, từ lúc hắn chỉ còn là một thằng nhóc hắn đã nhận ra được giữa ca ca và Liễu Thanh có gì đó không đúng.
Nụ cười mà ca ca dành cho Liễu Thanh không giống với những người khác, khi ca ca cười với Liễu Thanh, hai con mắt Mục Tông sáng lên lấp lánh, cực kì giống như thạch hoa quế pha lê ở trong cung, hơn nữa còn là loại phủ lên hai lớp mật.
Nhưng những khung cảnh ấy đều không còn nữa rồi, ca ca sắp chết, ca ca sẽ không vì bị hắn chọc giận mà giậm chân xù lông nữa, sẽ không còn cảnh ca ca muốn đánh hắn nhưng đánh không được, chỉ có thể tức giận ôm lấy cánh tay phải ửng đỏ lên của mình cắn răng nghiến lợi oán giận với Liễu Thanh rằng hắn da dày thịt béo nữa.
Ca ca và Liễu Thanh cũng không có sau này nữa, hai người họ nương tựa vào nhau cùng đi qua con đường khó khăn nhất, thế nhưng phải dừng lại trước khi có thể quang minh chính đại ngồi trên lưng ngựa sánh đôi.
“Ca…!Ca, huynh nói cho ta biết, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”
Tiểu vương gia nửa quỳ ở bên giường, hai con mắt đỏ ngầu cực kì đáng sợ.
Hắn kiệt lực duy trì tâm tình cùng giọng nói, Mục Tông đã quá yếu rồi, hắn sợ chỉ cần hơi kích động một chút thôi là ca ca sẽ tan thành từng mảnh.
“Số mệnh đã định, không tránh khỏi”.
Khó có lúc đệ đệ không ầm ĩ quấy nháo, Mục Tông nằm ở trên giường cong cong hai mắt.
Hắn đưa tay xoa lên đỉnh đầu tiểu vương gia, bụi bặm bôn ba ngàn dặm còn dính ở phía trên, lẫn vào mùi mồ hôi mơ hồ.
Trước đây hắn tránh mấy thứ này còn không kịp, thế nhưng hiện tại hắn cũng không ngại nữa.
“Vốn dĩ có thể gánh vác giúp đệ thêm mấy tháng nữa, ai ngờ hai hôm trước mới tức giận có tí đã không chịu được nữa rồi.
Không sao đâu, muốn khóc thì cứ khóc đi, ca không cười đệ đâu”.
Mục Tông gắng sức ngồi dậy dựa vào đầu giường, mái tóc khô xơ đã không còn vẻ bóng mượt, mặc dù Liễu Thanh đã tỉ mỉ bện cho hắn bím tóc như những cô thiếu nữ thôn quê, tuy nhiên cũng không che giấu nổi dáng vẻ héo úa như cỏ khô.
“Không thể nào, huynh sẽ ổn mà, huynh nhất định sẽ ổn mà, chắc chắn bọn họ sẽ chữa khỏi cho huynh”.
“Đừng làm rộn, nghe lời ta.
Phụ hoàng cũng ra đi như thế này, lúc đó đệ còn nhỏ nên có thể không biết.
Nhưng mà đệ đừng sợ, đệ không mắc bệnh này đâu, mẫu thân đệ giỏi lắm nên tất nhiên không để đệ bị như chúng ta đâu”.
Mục Tông vô cùng thản nhiên khi nói đến chuyện sinh tử.
Hắn nhéo nhéo hai gò má chẳng hè mềm mại trắng nõn của đệ đệ, kịp thời ngăn lại suy nghĩ muốn chôn tất cả những người trong thái y viện cùng hắn của tiểu vương gia.
Từ khi còn nhỏ Mục Tông đã biết sẽ có một ngày bản thân sẽ khô kiệt mà chết, hắn không sửa đổi được kết cục này, hắn không có thời gian để đau buồn bất mãn, hắn nhất định phải bày kế vẽ đường trong khoảng thời gian hữu hạn, giống như các bậc cha chú vậy, lo lắng hết lòng cả đời.
Hắn nhớ rõ, lúc phụ hoàng lâm chung cũng vuốt tóc hắn như thế này.
Bọn họ vừa là phụ tử vừa là quân thần, từ đầu tới cuối luôn duy trì sự nội liễm và trầm ổn, duy chỉ có trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, lão hoàng đế lần đầu tiên để lộ ra một nụ cười vừa ung dung vừa giảo hoạt.
Lão hoàng đế khàn khàn nói với hắn sau này phải gánh vác hết cục diện rối rắm này, đến khi Mục Hành trưởng thành là có thể tự do.
“Trong hộp là chiếu thư, một phần của ta, một phần của phụ hoàng.
Thực ra phụ hoàng chưa bao giờ không yêu đệ, năm đó ông ấy đã nghĩ đến ngày hôm nay rồi, nếu như đám lão bất tử đó làm khó dễ đệ, đệ cứ lấy thứ này ra đập vào mặt bọn họ”.
Người sắp chết thì không được làm minh quân lễ trọng thần tử nữa, Mục Tông phiền mấy lão già cổ hủ đó muốn chết.
Hắn đã dọn dẹp hơn phân nửa vây cánh rắc rối phức tạp trong triều, chỉ còn lại mấy cựu thần không thể đụng vào đang ở vị trí tiến thoái lưỡng nan, có điều người em trai này của hắn trời sinh là một kẻ không nói đạo lý, hắn tuyệt đối không sợ về sau tiểu vương gia phải chịu ức hiếp.
Mục Tiểu Hành nhất định sẽ rất tài giỏi, đây đều là mong đợi của hắn và phụ hoàng.
Năm đó mẫu phi tiểu vương gia chẳng biết được mấy chữ Hán, nếu không phải lão hoàng đế len lén vẽ cái vòng đỏ vào trong sách thì tiểu vương gia rất có thể đã có những cái tên như Mục Kiện Khang, Mục Cẩu Đản rồi.
“Chuyện trên triều thực ra không khó khăn như vậy đâu.
Chuyện quan văn đệ cứ hỏi Tả thừa tướng mới nhậm chức, tuổi tác hắn không hơn kém đệ là bao, tính cách lại cũng hợp ý, là một người thẳng tính.
Chuyện quan võ đệ tự làm chủ, nếu như không quyết định chắc chắn được, đệ hãy hỏi Liễu Thanh.”
Có lẽ là bởi vì nhắc tới Liễu Thanh nên giọng nói vững vàng của Mục Tông đã bắt đầu gợn sóng.
Hắn ngồi không yên, vòng eo suy yếu vô lực không chống đỡ nổi thân thể của hắn.
Hắn che miệng nghiêng đầu ho khan vài tiếng, lục phủ ngũ tạng chẳng có chỗ nào là dễ chịu.
Hắn từ bỏ được tính mạng, từ bỏ được giang sơn, duy chỉ không bỏ được Liễu Thanh.
Lương quốc ám sát, liễu thanh đánh cược cả tính mạng để bảo vệ hắn.
Vào buổi tối khi tính mạng Liễu Thanh đang bị đe dọa, hắn diễn đủ trò bạo quân, chỉ cần thái y nói vô kế khả thi hắn sẽ sai người áp tới trong viện kề dao trước cổ, nhưng sức người dù sao cũng có hạn, không thể nào xoay chuyển được trời đất, ngay cả lão thái y chữa bệnh cho hắn nửa đời người cũng chỉ có thể lạnh cho hắn trị nửa đời người bệnh lão thái chữa bệnh cũng chỉ có thể run rẩy quỳ ở ngoài điện nhận mệnh tuẫn táng cùng thiên đoàn.
Sau lại, sơn cùng thủy tận, tính mạng Liễu Thanh như ngàn cân treo sợi tóc, hắn tâm hoảng ý loạn vô kế khả thi, trong giây phút cuối cùng chợt nghĩ tới viên thuốc đạo sĩ bỏ vào cho hắn.
Hắn hoảng loạn đến mức không kịp đưa cho thái y kiểm tra thực hư, trực tiếp miệng đối miệng đẩy thuốc vào trong cổ họng Liễu Thanh.
Liễu thanh cũng không phải là một kẻ ngu, người tập võ hoặc ít hoặc nhiều cũng phải thông hiểu mấy phần y lý.
Sau khi tỉnh dậy y cũng ý thức được chuyện mình có thể kéo dài mạng sống nhất định không phải chuyện đơn giản, sau khi moi được sự thật, trong lòng dĩ nhiên cảm thấy khó khăn.
“Ca…”
“Đệ làm cho hắn vào triều làm tướng quân, hắn có bản lĩnh, cũng giỏi giang, mọi việc đệ nghe thêm ý kiến của hắn cũng không thiệt đâu”.
Mục Tông khoát tay áo, từ chối sự dìu đỡ của tiểu vương gia.
Hắn một lần nữa dựa vào đệm ở đầu giường, gượng chống thẳng lưng.
Hắn cùng với liễu thanh chính là một đoạn nghiệt duyên lộn xộn.
Xuất thân của liễu thanh không tính là quá tốt, nhưng thuở nhỏ thông minh, trở thành đệ tử của một danh tướng, nếu như không phải vì y vào cung làm bạn với hắn thì cái danh chiến thần rong ruổi thiên hạ ngày nay sẽ thuộc về Liễu Thanh.
Con sói vào vòng, chịu sự áp chế, cam tâm tình nguyện làm một con chó giữ cửa, vị tướng lĩnh từng dạy vỡ lòng cho Liễu Thanh đã từng thất vọng cực độ, đã từng suýt chút nữa cắt đứt duyên phận thầy trò.
“Tính hắn khó chịu, không được lòng mọi người, đệ chịu khó, đối xử với hắn tốt một chút, cũng đừng để đạo trưởng của đệ làm khó hắn”.
Vô luận là lúc nào thì tâm tư của Mục Tông cũng chu toàn nhất.
Hắn không nói chuyện viên thuốc với tiểu vương gia, chỉ trằn trọc nhắc nhở một câu.
Dù sao thì đạo sĩ cũng không phải người mà người bình thường có thể hiểu được, hắn suy đoán đạo sĩ cũng sẽ không tính toán lâu đâu, dù sao hắn cùng với Liễu Thanh ai sống ai chết cũng không liên quan tới đạo sĩ.
“Nếu như hắn không chịu đi thêm bước nữa, đệ cứ để đạo trưởng đánh hắn một trận, đánh xong rồi thì tìm người bầu bạn cho hắn.
Nếu hắn cứ chậm trễ…”
“– Ca, ca, huynh đừng nói chuyện nữa”.
Tiểu vương gia cắn chặt môi, thậm chí còn nếm được cả vị máu tanh nồng.
Hắn không muốn nghe Mục Tông dặn dò hậu sự, lại không thể uổng phí tâm ý ca ca khổ cực đến bây giờ.
Hắn nửa quỳ ở bên giường, siết chặt hai tay, trên đầu cảm nhận được vài giọt nước mắt không thuộc về hắn.
“Ca…!Huynh nằm xuống, huynh nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta mặc kệ hắn, huynh dưỡng bệnh cho tốt rồi tự mình lo liệu, huynh khỏi bệnh rồi tự đi quản hắn”.
Mục Tông kỳ thực không phát hiện ra lúc đề cập đến Liễu Thanh bản thân lại rơi lệ, lúc thấy lệ rơi hắn còn ngỡ là nước mũi tiểu vương gia.
Hắn giương lên khóe môi, vốn định cười đệ đệ lớn rồi còn như trẻ nít, nhưng những giọt nước mắt vừa mặn chát vừa khổ sở lại chảy dọc theo hai bên má hắn.
Mục Tông vừa sợ vừa kinh ngạc đưa tay lau đi nước mắt, đã lâu rồi hắn chưa khóc lần nào.
Từ khi hắn biết được trách nhiệm của chính mình, từ khi hắn tiếp nhận di chiếu lên ngôi làm vua, từ khi ngày qua ngày vùi đầu trong sổ sách đến hứng đông, từ khi hắn đã quên tặng cho Liễu Thanh một ngày sinh nhật từ xưa đến nay không bao giờ có thể quên được.
Hắn đã làm một vị hoàng đế tốt quá lâu rồi, cuối cùng hắn cũng có thể không cố kị mà nhường lại ngai vàng cho Mục Tiểu Hành đã khôn lớn.
“Mục Tiểu Hành…!Mục Tiểu Hành, đệ hãy nghe cho kĩ”.
Mục Tông cười, đôi mắt phượng ướt nhòa cong lên như vầng trăng khuyết.
Hắn nắm lấy búi tóc xiêu xiêu vẹo vẹo của tiểu vương gia, dùng chút sức lực cuối cùng còn sót lại nghiêng người qua đụng vào cái trán của Mục Hành.
“Trước mặt không giữ lời.
Đệ giúp ta trông chừng hắn, đừng cho hắn cưới vợ.
Ta không cho phép hắn cưới vợ, phải thủ tiết cho ta, có nghe thấy không? Nếu như đệ làm không được, ta sẽ hóa quỷ báo mộng cho đạo trưởng nhà đệ, nói cho hắn biết đệ ba tuổi bị kẹt trứng trên cây”..