VỢ TA BIẾT BAY - Chương 26: Chương 26
Tiểu vương gia rất ít khi kêu Mục Tông là hoàng huynh, cũng rất ít khi hành lễ với hắn.
Trong cung lễ chế sâm nghiêm, Mục Tông là đích trưởng tử mang mệnh kế thừa ngai vàng, còn hắn chỉ là tạp chủng ngoại tộc sở sanh, nếu thật sự tuân theo quy tắc thì hắn đã sớm bị quất cho mông nở hoa rồi.
Nhưng Mục Tông lại không để ý những thứ này, nhất là khi tiểu vương gia hẵng còn mặc yếm, Mục Hành là một trong số những người mà Mục Tông thích nhất trong đàn ấu đệ ngây ngô, chỉ đứng sau vị thống lĩnh trẻ tuổi bái sư danh giá nhưng lại cam tâm tình nguyện làm hộ vệ cho hắn.
Mục Tông đã thay tiểu đệ đệ vô lo vô nghĩ của mình chịu đựng rất nhiều chuyện.
Hoàng tộc luôn có tính bài ngoại, nhất là khi bọn họ phát hiện tiểu vương gia mang trong mình dòng máu ngoại tộc lại là một đứa trẻ vô cùng hoạt bát khỏe mạnh, sự đố kỵ và hận thù trong tối ngoài sáng thậm chí còn có thể gây thành đại họa, may mà lão hoàng đế không có bảo vệ che chở phi tử ngoại tộc và tiểu vương gia nhiều nên sau khi cảm giác mới mẻ trôi qua, lão hoàng đế căn bản không để ý tới hai người nữa.
Rốt cuộc thì bạc tình bạc nghĩa vẫn là sự bảo vệ chu toàn nhất, trong lòng Mục Tông hoàn toàn rõ ràng, hắn và lão hoàng đế là một đôi cha con vô cùng giống nhau, có một số việc không cần mở miệng cũng có thể hiểu ngầm.
Lão hoàng đế ngoài cứng trong mềm, hắn liền thay phụ hoàng chăm sóc ấu đệ chưa cao đến đầu gối mình và thứ mẫu.
Tiểu vương gia như một cái bánh bao sữa vậy, hắn học nói học viết rất chậm, cũng may cái tính lười học văn hóa là bẩm sinh, “hoàng huynh” có hai cữ, “ca” có một chữ, chữ nào đơn giản thì tiểu vương gia biết rõ ràng.
Lần đầu tiên Mục Tông nghe thấy tiểu vương gia gọi mình là ca là vào một mùa hè sau giờ ngọ, tiểu vương gia lúc đó đã hơn ba tuổi rồi, hắn thích lạnh nên cứ chạy loanh quanh với cái mông trần, vừa hay nhìn thấy trái cây đã kết quả trên cây trong Ngự hoa viên, tiểu vương gia thèm đến nỗi nước miếng chảy ròng ròng, leo lên cây như con khỉ nhỏ, kết quả bị kẹt ở trên cây không xuống được.
Mấy cây ở trong Ngự hoa viên đều là do lão tổ tông trồng, cung nữ trông coi tiểu vương gia khẩn trương hoang mang lo sợ nhưng lại không dám xin giúp đỡ người bên ngoài, rất sợ tiểu vương gia vì vậy sẽ phải chịu phạt.
Mục Tông thủy chung nhớ kỹ cái cảnh tượng sau giờ ngọ ấy, Liễu Thanh không chịu nổi cảnh hắn cứ trôi nổi vất vả như thế nên nhất quyết đưa hắn tới Ngự hoa viên nửa ngày nói chuyện phiếm, thời niên thiếu còn chưa có vẻ ổn trọng như ngày sau, nhật quang ấm áp, hương hoa ngây ngất lòng người, hắn cùng với Liễu Thanh bất tri bất giác đi tới phía sau hòn non bộ, còn trẻ không hiểu chuyện, cứ ngỡ uống nhầm một ánh mắt là bên nhau cả đời, thiếu niên hôn môi vừa trúc trắc vừa vội vàng, hắn như ngừng trệ hô hấp, đang muốn cùng Liễu Thanh cảm nhận tư vị thì nghe thấy chỗ cao sau lưng truyền tới một tiếng con nít bập bẹ: “Ca”.
Nửa khắc sau đó, tiểu vương gia bị kẹt trên tàng cây nửa ngày được Liễu Thanh bay lên đỡ xuống.
Hắn ôm đệ đệ mông trần cuống cuồng kiểm tra trước sau một lần, rất sợ tiểu đệ đệ sẽ không tỉnh lại nữa, kết quả bánh bao sữa vùi ở trong ngực hắn tè một bãi lên người Mục Tông, đồng thời còn cầm quả dại trong tay lên lấp đầy miệng hắn, khiến hắn không thể kêu lên được.
Trái dại trên đường cái không đẹp mắt như ở trong Ngự hoa viên, những thứ quả dầm mưa dãi nắng suốt năm tháng mang trên thân biết bao là bụi bặm cùng vết nứt cần phải rửa qua nước sạch một lần, sau đó dùng dao cắt bỏ những chỗ đã chín nẫu.
Từ bắc kỳ trở lại kinh thành, bình thường xe ngựa có nhanh cũng phải mất nửa tháng, cũng may khinh công của đạo sĩ còn nhanh hơn cả xe ngựa, chỉ mười ngày ngắn ngủi đi cả ngày lẫn đêm, ôm tiểu vương gia như cái móc treo bên mình kéo tới phụ cận kinh giao.
Bầu trời đầy sao, trăng rằm lên cao, đạo sĩ ngồi trông đống lửa, thu dọn mấy thứ trái cây cuối cùng còn xót lại, tiểu vương gia vốn sợ độ cao, lại có tâm sự nặng nề, suốt cả chặng đường phải cố gắng chịu đựng lắm mới được, mỗi lần đáp xuống đất nghỉ chân đều sẽ ôm cây nôn lên nôn xuống.
Trong lòng đạo sĩ thì đã sớm biết từ trước.
Y không quá tin việc tính mạng của Mục Tông giờ như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ cần có viên thuốc kia ở đó, Mục Tông dù có muốn chết cũng khó, nhưng y lại không có cách nào nói rõ lòng mình với tiểu vương gia, y không muốn nói dối, y chỉ sợ một ngày nào đó tiểu vương gia sẽ hỏi tới lai lịch của viên thuốc kia, y không biết nên nói ra sự thật như thế nào.
Mỗi khi đạo sĩ nghĩ như vậy thì sẽ thấy đầu óc không yên, động tác y gọt trái cây cực nhanh, một cây dao găm ở trong tay y xoay chuyển ra hoa, nước quả ngọt ngào bắn dính đầy tay.
Tiểu vương gia bất thình lình nắm lấy cổ tay của y, y kinh ngạc giật mình, suýt nữa không kịp dừng động tác lại.
“Thanh Tiêu, huynh cũng nghỉ một lát đi”.
Tiểu vương gia nhưng lại tỉnh táo đến lạ, hắn chỉ mất khống chế một lần vào đêm hôm khi nhận được tin tức thôi, sau lại có đạo sĩ ôm lấy hắn, nhiều lần vỗ lưng của hắn, hắn cũng từ từ bình tĩnh lại.
Trước khi rời khỏi biên giới phía bắc, hắn đã tìm hai người có vóc dáng tương tự với hắn và đạo sĩ làm thế thân.
Thuở nhỏ hắn thường trú ở biên cảnh, uy danh hỗn thế tiểu ma vương truyền xa, đột nhiên xuất hiện thêm một đạo sĩ càng thêm ác danh tại ngoại.
Quân địch ở bên kia vừa nhìn thấy chiến kỳ màu đen in hình rồng đã thấy chân mình như bị chuột rút, một ngày kia thấy ở dưới chiến kỳ là đạo sĩ mặc đạo bào thuần sắc thì càng cảm thấy bị rối loạn nội tiết lão hóa sớm.
Lửa trại chiếu sáng khoé mắt đỏ lên của tiểu vương gia, hắn hít mũi cầm lấy dao găm, gọt sạch sẽ thịt quả rồi đưa tới bên miệng đạo sĩ.
Hắn không khóc nữa, cũng không hoảng sợ nữa, liên tiếp mấy ngày bôn ba ngược xuôi, ngoại trừ việc sợ độ cao dẫn đến ngất xỉu nôn mửa ra thì hắn không làm ra bất kì chuyện mất mặt nào nữa.
Hắn là người duy nhất không thể sụp đổ được, hắn phải tâm bình khí ổn mà chống đỡ, bất luận có là tin Mục Tông mắc bệnh nặng, coi như bây giờ hắn tận mắt nhìn thấy thi thể của Mục Tông, hắn cũng phải cắn răng chống đỡ.
Nhưng hắn cũng không có vì vậy mà quên đi đạo sĩ, hắn mãi mãi sẽ không bỏ quên đạo sĩ dù là bất kì chuyện nào.
“Nhiều ngày đi đường huynh cũng mệt rồi, huynh ăn tạm chút trái cây, chờ ta đi kiếm hai con ngựa, cũng không kém bao nhiêu đâu”.
Tiểu vương gia cố gắng nặn ra một nụ cười, dùng ống tay áo lau đi vệt nước quả sền sệt.
Dùng khinh công rất tốn sức, một mình đạo sĩ có thể lui tới tự nhiên, có thêm hắn như bị trói buộc, dọc theo đường đi xa xa nghìn dặm, nếu đổi thành người khác sợ là đã sớm mệt ói ra máu rồi.
“Không cần, rất mau là đến rồi, ngươi đừng lo lắng”.
Một quả dại nhỏ đến không thể nhỏ hơn cũng là hai người chia nhau ăn, đạo sĩ rũ mi, đem nửa phần còn lại tới miệng tiểu vương gia.
Mười ngón tay giao thoa, sự mạnh mẽ của đạo sĩ mới là thứ chân thật đáng tin, cái gì gọi là bình an yên ổn đều là giả dối, mấy ngày trước y cõng tiểu vương gia trên lưng mà bay, tiểu vương gia ghé vào trên lưng y lo nghĩ gặm móng tay, gặm mười cái móng tay trở nên cụt lủn, không còn một ngón nào nguyên vẹn, cho nên mấy ngày gần đây y chuyển sang ôm ngang tiểu vương gia, chỉ cần hắn đưa tay lên mồm là y sẽ bay vút lên cao, dọa cho hắn sợ tái mét không dám nhúc nhích nữa.
“Thanh…”
“Ngươi đợi hai khắc, nghe lời ta, ta cam đoan trước hừng đông là có thể gặp ca ca của ngươi”.
Hừng đông kém một khắc, đạo sĩ mang theo tiểu vương gia bay lên thành cung, đại môn được tu sửa như lúc đầu ở dưới chân bọn họ, đạo sĩ ôm chặt lấy người trong ngực nhẹ nhàng đáp xuống, vững vàng đứng ở trên mái hiên.
Mái ngói làm bằng ngọc lưu ly bởi vì trọng lượng của tiểu vương gia mà nứt ra thành mấy vết, trăng ngả về tây, ánh sao tiêu tán, đạo sĩ đặt chân lên mái hiên, những viên ngói đã sớm nứt vì tiểu vương gia giờ đây tan thành cát bụi.
Mùi thuốc đông y trong tẩm điện vô cùng nồng nặc, điều này khiến cho tin Mục Tông bị bệnh nặng có thêm bằng chứng xác thực.
Trong lòng đạo sĩ mơ hồ sinh ra vài phần bất an, y cùng với tiểu vương gia đáp xuống mặt đất, khẽ nhíu mày lại.
Mùi thuốc đông y ở trong nội thất càng ngày càng nồng hơn, bếp lửa than cũng không phải thứ nên xuất hiện vào đầu thu như bây giờ.
Cung nữ thái giám canh giữ ở trước giường bệnh đều là tâm phúc trong cung của Mục Tông, thấy tiểu vương gia trở về cũng không ngạc nhiên sửng sốt hay nhiều lời, tất cả đều lui xuống đúng lúc, chỉ để lại Liễu Thanh đang canh giữ ở mép giường.
“Vương gia.”
Liễu Thanh mặc một thân trường bào màu xanh đen, cũng không phải là trang phục của thống lĩnh thường ngày.
Y lấy hộp gỗ đã sớm chuẩn bị trước từ trong ngực ra, rất cung kính khom lưng trình lên, đây là thứ đồ khiến biết bao người thèm khát, chạy theo bon chen, mà tiểu vương gia lại chẳng buồn nhìn, trực tiếp đẩy sang bên cạnh, cứng rắn vén màn lên muốn nói chuyện với Mục Tông.
“Bệ hạ khó lắm mới ngủ được, vương gia vẫn nên…”
Trong mắt Liễu Thanh đều là tơ máu, y nắm lấy cổ tay tiểu vương gia, giọng nói khàn đặc hết cả, ánh lửa trong đèn lồng chiếu rọi vào đáy mắt, khiến y cảm thấy cay cay.
“Ngươi lui ra đi, ta và A Hành nói chuyện một lát”.
Thanh âm của Mục Tông nhưng lại rất tốt, không có chút yếu ớt khàn khàn nào như trong tưởng tượng.
Hắn vươn cánh tay gầy còm từ trong màn ra, quang minh chính đại nắm lấy đầu ngón tay đang rũ xuống của Liễu Thanh lung lay mấy cái, như là đang phô ra sự nhõng nhẽo mà cả đời này có lẽ chẳng bao giờ có cơ hội bày tỏ.
ngôn tình hoàn
“…Được”.
Thân hình Liễu Thanh hơi lung lay, nhưng không có nhiều lời, y chỉ nhắm mắt chậm rãi cúi xuống hôn lên đầu ngón tay xanh xao của Mục Tông, sau đó nói gì nghe nấy cất bước rời đi.
Đạo sĩ không vào trong phòng mà ôm kiếm đứng ở hành lang, lúc y đẩy cửa ra vừa hay bắt gặp ánh mắt của đạo sĩ.
Trước đó vài ngày ở trong kinh thành có kẻ mưu tính ám sát ngược, y xuất toàn lực bảo vệ Mục Tông, bản thân còn dạo qua Quỷ môn quan một lượt, mà nay trọng thương mới khỏi khí huyết không đủ, cũng không biết vì sao mà đạo sĩ chợt lạnh mặt với y, tiết ra thêm vài phần lạnh lẽo kiếm khí, y không nhịn được hai đầu gối như mềm nhũn ra, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, cuối cùng phải dựa vào cây cột khắc long vẽ phượng nôn ra máu..