VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI! - Chương 19: Chương 19
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VỢ ƠI, ĐỪNG ĐI NỮA! ANH SAI RỒI!
- Chương 19: Chương 19
Một cô gái nhẹ nhàng lại gần ôm lấy Nhan Từ Khuynh.
Anh nhíu mày nhìn.
– Tiểu Nhi? Là em sao?
– Anh không nhận ra em sao? Hay có vợ rồi nên quên mất em? – Liễu Nhi nở một nụ cười dịu dàng.
– Không phải là em đã…!- Nhan Từ Khuynh vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Em sẽ kể cho anh nghe sau!
– Vậy thì chúng ta mau về nhà thôi!
– Thôi, em sẽ về nhà em! Em không dám làm phiền anh và Nhan thiếu phu nhân đâu!
– Em…!
– Ban nãy em không đến nhà anh vì em nghe trợ lí của anh nói anh đang ở nhà với vợ anh.
Thế nên bây giờ…!
– Anh…!Cô ấy chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh thôi mà…!Em biết trước sau gì anh cũng chỉ có mình em thôi, đúng không? Bây giờ em quay lại rồi, anh sẽ…!- Nhan Từ Khuynh ôm lấy Liễu Nhi vào lòng.
– Nhưng mà còn hai bác? Liệu họ có đồng ý không? Hồi trước em nhớ là họ còn yêu qúy Nhan thiếu phu nhân hơn em…!
– Em đừng gọi cô ấy là Nhan thiếu phu nhân.
Đợi anh giải quyết xong, vị trí ấy sẽ là của em mà…!
Nói đến đây chợt Nhan Từ Khuynh nghĩ lại.
Nếu là 6 năm về trước Liễu Nhi quay lại, anh sẽ vô cùng vui mừng, hạnh phúc.
Nhưng bây giờ thì…!Anh nói mấy lời như vậy hay chỉ là muốn an ủi, bù đắp lại cho cô ấy thôi? Nhìn lại người con gái đang trong vòng tay mình, hình ảnh dáng người nhỏ bé, ốm yếu đấy lại hiện về trong đầu anh.
– Mau chuẩn bị xe đi! Để tôi đưa cô ấy về!
Nhan Từ Khuynh ra lệnh cho trợ lí của mình rồi ôm Liễu Nhi xuống nhà để xe.
Trong khi anh đang ôm ấp, vui vẻ bên người mình yêu vừa quay trở về thì ở bệnh viện, Dương Họa Y đang cố giành lại sự sống từng chút một.
Cô không những bị khó thở mà còn không ngừng nôn ra máu khiến các bác sĩ lo lắng, sợ hãi không thôi.
Họ cố hết sức dùng đủ mọi cách để giúp cô nhưng tình hình không khả quan hơn.
Họ cũng không biết tại sao bệnh cô lại trở nặng hơn đến vậy.
Họ cũng cố liên lạc cho Nhan Từ Khuynh nhưng máy luôn thông báo đang bận…!
Trái lại với khung cảnh hỗn loạn trong bệnh viện là khung cảnh đôi tình nhân ngọt ngào đang ngồi tâm sự trong một căn phòng khách rộng lớn, sang trọng.
– Em kể đi, ngày hôm đó em đã gặp chuyện gì? Sao bác sĩ đã nói em…!mà bây giờ em lại ở đây?
– Hôm đó…!em đang định tìm anh thì Dương Họa Y…!cô ta gọi em ra góc riêng nói chuyện…!Cô ta ban đầu còn cười nói dịu dàng với em lắm nhưng sau đó…!cô ta…!bắt em phải rời xa anh, không được lại gần anh…!em không đồng ý, cô ta liền lao vào đánh em rồi…!rồi đẩy em ra đường…!lúc đó có xe đang lao tới…!em không tránh kịp nên…!
Nói đến đây, Liễu Nhi ôm mặt khóc nức nở.
Nhan Từ Khuynh không nói gì mà chỉ ôm chặt lấy cô.
Chưa bao giờ anh lại có cảm giác nghi ngờ người yêu mình như thế này.
Nhưng anh vẫn cảm thấy chút tức giận với Dương Họa Y khi nghe Liễu Nhi kể lể như vậy…!
Ở bệnh viện.
Tạm qua khỏi cơn nguy kịch, Dương Họa Y mệt mỏi dựa lưng vào thành giường.
Đôi mắt vô hồn hướng ra ngoài cửa sổ.
Cô biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô biết sự tồn tại của Liễu Nhi bây giờ.
Nhưng tận sâu trong thâm tâm, cô có chút gì đó mong muốn anh ở cạnh cô lúc này.
Chưa bao giờ cô thấy bản thân mình yếu đuối đến như vậy.
Cô muốn có cảm giác ai đó ở bên cô lúc này, không cần an ủi, chỉ cần ở cạnh thôi là được rồi.
Ban nãy, trước khi chìm vào hôn mê, Dương Họa Y đã nghe thấy giọng nói mà khiến cô có căm hận tới chết cũng không quên.
Và cô biết hai con người đã khiến cô thân tàn ma dại như này đang ngồi ở đâu đó hàn huyên, ân ái với nhau.
Nhưng…!nếu cô ta quay lại rồi…!thì cô sẽ được trả tự do không nhỉ? À quên mất, cô còn chưa trả hết nợ mà.
Còn đống quần áo anh mua cho cô chắc sẽ tính thêm nợ, đúng không? Nhưng cũng có khi cô sẽ được đối đãi tốt hơn chút…!Nhưng lại có khi…!cô lại trở thành thú vui tiêu khiển cho người phụ nữ độc địa kia thì sao? Cơ mà cô quên mất, tính ra sang tháng thời tiết ấm lên là bố mẹ và em gái anh quay về thăm cô rồi! Vậy là cô sẽ được an toàn mà, đúng không?
Dương Họa Y cứ nghĩ vẩn nghĩ vơ cho đến khi trợ lí của Nhan Từ Khuynh đi vào với âu cháo trên tay.
– Thiếu phu nhân, thiếu gia có nấu ít cháo rồi bảo tôi mang đến cho người này! Người mau ăn để lấy lại sức!
– Anh ta đang ân ái với người yêu mà vẫn có thời gian nấu cháo cho tôi à? Mà lấy lại sức làm gì? Đằng nào sau khi qua cửa thập tử nhất sinh thì sức khỏe tôi nó vẫn đi hết đấy thôi! – Dương Họa Y nói với giọng đầy mỉa mai nhưng không thiếu sự chua xót.
– Tôi biết là thiếu gia đã quá đáng với người nhiều rồi! Nhưng vị trí thiếu phu nhân này chỉ có duy nhất một là người thôi! Tôi hi vọng người hãy giữ sức khỏe thật tốt để giữ lấy vị trí này! Không chỉ tôi mà tất cả mọi người đều mong như vậy.
Chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ người hết sức…!
– Giữ lại thì cũng được gì chứ? Anh ta sẽ càng thêm ghét tôi thêm thôi! Giả sử tôi có mãi mãi là thiếu phu nhân của Nhan gia thì anh ta vẫn hành hạ tôi như 6 năm qua thôi! Với lại tôi có vị trí này cũng chẳng qua là bị gán nợ mà thôi…!
– Ai cho phép em nghĩ như thế?.