VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU - Chương 38: 38 Tôi Tự Có Cách Giải Quyết
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU
- Chương 38: 38 Tôi Tự Có Cách Giải Quyết
“Nếu tất cả đều tán thành thì kể từ tháng sau lĩnh vực này cứ làm theo như vậy, nếu vẫn còn tình trạng doanh thu như tháng này nữa, tôi sẽ thanh lý toàn bộ nhân viên ở đây.”
Nói đoạn, Âu Minh Triết nhìn đồng hồ đeo tay, lập tức rời khỏi cuộc họp.
Để lại phía sau là những ánh nhìn ngơ ngác của nhân viên…!Trước hết hãy bỏ qua chuyện làm không tốt thì bị sa thải đi, chuyện khiến cho họ tròn mắt nhìn chính là…!
Âu tổng của bọn họ thay đổi rồi, cuộc hội nghị trước đây xuất hiện sự có mặt của ngài ấy đều dài ít nhất gần 3 tiếng đồng hồ, bây giờ còn chưa được 1 tiếng đã chấm dứt sớm rồi?
Thôi, phận làm nhân viên, bọn họ vẫn nên làm tốt công chuyện của mình với niềm tin tuyệt đổi, công ty này không ngã, sẽ không bao giờ ngã đầu…!
Đi ra khỏi phòng họp, Âu Minh Triết nói với Chu Việt: “Đặt vé máy bay về thành phố Willow ngay lập tức.”
“Tổng giám đốc, còn một số chuyện…”
“Tôi tự có cách giải quyết.”
“A, vâng, tôi lập tức đặt vé.”
Đàm Tiểu Ân nhìn màn hình điện thoại đen thui, xị mặt xuống, bĩu môi biểu tình.
Cô đang định hỏi chuyện cái tin nhắn của Âu Minh Triết có thật không, cái chuyện làm bánh cho cô.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì bên tai đã truyền đến tiếng tút liên hồi.
Dường như hiểu được chuyện gì đó, hai mắt Đàm Tiểu Ân sáng lên.
Ông xã cô vừa bảo tối nay sẽ về?
Cất điện thoại vào trong túi quần, Tiểu Ân không giấu nổi vui vẻ nhảy chân sáo trở lại điểm tập kết.
Sắp rồi, cô sắp được gặp lại khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của ông xã của cô rồi.
Chuyến đi thực tế ngày hôm ấy trôi qua cũng thật nhanh.
Bạch Phong Vũ được sắp xếp vào đội khác nên Đàm Tiểu Ân càng vui vẻ.
“Tiểu Ân, thật không biết chồng cậu cho cậu ăn bùa mê thuốc lá gì mà cậu lại trưng cái bộ mặt yêu thích đến vậy chứ?”
Nãy giờ cô gái ngốc này đang vui vẻ mà không để ý đến ánh mắt của Bạch Phong Vũ nhìn tới.
Đàm Tiểu Ân không quan tâm không có nghĩa Vu Hân không quan tâm.
Chỗ của họ cũng không cách xa lắm, Vu Hân liền nảy ra ý định ngầm cảnh cáo cái tên Bạch Phong Vũ kia rằng.
Đàm Tiểu Ân mà cậu ta nhắm là hoa có chủ, phiền đưa ánh mắt quay sang chỗ khác!
Bạch Phong Vũ đương nhiên hiểu được dung ý của cô gái này.
Nhưng cậu ta lại xem nhẹ, nghĩ rằng cô gái kia chẳng qua là không muốn cậu ta dán mắt vào Đàm Tiểu Ân mà thôi.
Nhưng điều cậu ta không ngờ rằng, Đàm Tiểu Ân lại trả lời.
“Không cần bùa mê thuốc lá làm gì cho mệt, anh ấy chỉ cần đứng một chỗ, cười một cái là mình đã sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng cho anh ấy rồi.”
Nói không hề điêu ngoa, chỉ có hơi phóng đại vế sau một chút.
Quả thực nụ cười của chồng cô rất đẹp, nhìn đi nhìn lại vẫn có cảm giác không đủ.
Bạch Phong Vũ ngoài mặt giả vờ không thèm nghe, nhưng thực chất lại nghe không sót chữ nào, trong lòng bỗng cảm thấy dật mình, cậu ta biết rõ chuyện Đàm Tiểu Ân không thích nói dối, nhất là chuyện hôn nhân đại sự.
Nếu cô gái ngốc này không phủ định thì chuyện gì đã xảy ra trong suốt một tháng qua vậy?
Người mà cậu ta tâm tâm niệm niệm mấy năm nay chỉ trong vòng chưa đầy một tháng xa cách làm thế nào đã trở thành VỢ của người ta?!
Đang tính đi qua hỏi mọi chuyện cho rõ ràng, lại không ngờ được từ đầu xuất hiện một cô gái tóc ngắn cùng ở trong nhóm của Bạch Phong Vũ kéo cậu ta trở lại.
Ngũ quan cân đối, xinh đẹp tựa thiên thần, không ai khác ngoài hoa khôi của khoa kinh tế – Mạc Kỳ An.
“Bạn học, không có thời gian nữa đâu, bạn có thể giúp tổ chúng ta hoàn thành cuộc khảo sát lần này không?”
Bạch Phong Vũ nheo mắt, dùng tay tách bàn tay của cô gái kia ra, đẩy sang một bên, lạnh giọng xuống.
“Mời nhường đường cho.
Với lại, thả tay của cô ra khỏi áo tôi!”
“Nhưng mà…”
“Tôi không nói lần hai đầu.” – Đôi mắt màu xanh da trời sâu thẳm, nhìn xuống khuôn mặt xinh đẹp kia, làm nét cười trên khóe môi của Mạc Kỳ An đông cứng lại.
Ánh mắt đó không khác gì đang ám chỉ nếu cô ta không bỏ tay ra thì cậu ta sẽ lập tức chặt đứt nó!
Mạc Kỳ An biết nguy cũng rụt tay lại, bước lại chỗ của mình, cúi gằm mặt xuống đất.
Liếc mấy người bạn của mình, Mạc Kỳ An hậm hực đổ lỗi.
“Tại các cậu! Sao lại kêu mình đi chứ?!”.