VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU - Chương 31: 31 Chết Thì Không Chết
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VỢ NHỎ YÊU NGHIỆT CỦA ÂU THIẾU
- Chương 31: 31 Chết Thì Không Chết
Vì tối hôm qua thức muộn, làm đồng hồ sinh học của Đàm Tiểu Ân bị đảo lộn.
Thường ngày 6 giờ sáng cô đã tỉnh giấc, nhưng hôm nay lúc cô nhìn vào đồng hồ đã là 7 giờ hơn.
Sau khi dùng tốc độ bàn thờ để vệ sinh cá nhân, Đàm Tiểu Ân đeo ba lô chạy nhanh xuống dưới lầu, chạy vụt đến chốt chặn của chuyến xe buýt.
Đến cả câu chào hỏi với Lưu quản gia còn không có.
Cũng quên mất chuyện nhắn tin chào buổi sáng với ông xã yêu quý của mình.
Hôm nay trường có tổ chức một buổi ngoại khoá, thầy phụ trách sợ học sinh lẩn trốn nên đã ra quyết định nếu vắng sẽ bị đánh dấu cho 0 điểm môn.
Cái gì chứ đụng chạm điến điểm là vấn đề nhạy cảm.
Cô không muốn đóng tiền để học lại đâu.
Sui xẻo hơn nữa, lúc cô chạy đến điểm dừng thường ngày của chuyến xe buýt quen thuộc, thì chiếc xe ấy đã chạy được một quãng đường khá xa rồi.
Bất lực đứng trân trân ở đó.
Cô khom người xuống, hai tay nắm vào đầu gối quần thở dốc.
Mái tóc dài ngang vai cột đuôi ngựa vì lần chạy cấp tốc của cô mà tán loạn cả lên.
Nhìn qua đồng hồ đeo trên tay, là 7 giờ 40 phút, nếu bây giờ bắt đầu chạy tiếp thì 8 giờ đến nơi chắc vẫn còn kịp.
Nghĩ là làm, lập tức sẳn ống quần lên, thủ sẵn tư thế, hít thở thật sâu rồi tiếp tục chạy.
Đến đoạn có ngõ hẻm, Đàm Tiểu Ân không lường trước nên cô lỡ và phải một người đi đường cao lớn vừa từ trong đó đi ra.
Lại thấy thời gian không còn bao nhiêu, Đàm Tiểu Ân chỉ có thể quay mặt lại, thành khẩn xin lỗi một cái rồi tiếp tục chạy với mong muốn giữ lại số tiền sắp phải rớt ra vì nộp lại tiền học.
5
Người kia do quản tính mà ngã xuống, nhưng nhìn thấy sắc mặt vội vãi của cô thì lắc đầu nói không sao.
Vì mũ lưỡi trai che khuất, cậu không thể nhìn rõ mặt cô gái, nhưng so với khuôn mặt, giọng nói này làm cậu có chút quen thuộc.
Vừa đứng lên được, lúc ngẩng đầu lên để nhìn rõ dung mạo của người kia, không ngờ là đã không thấy cô gái kia đâu nữa.
Bạch Phong Vũ nhíu mày nhìn theo lối người kia đã đi.
Chất giọng ấm áp tựa nắng hạ khiến người khác yêu thích.
“Là mình nghe nhầm sao ta?”
Bạch Phong Vũ nhìn theo hướng chạy của cô gái vừa nãy, đôi mắt màu đen tuyền khẽ dao động.
Giữa dòng người luôn dịch chuyển, chỉ có thân hình cao ráo của nam sinh là đứng yên bất động.
Có lẽ là nghe nhầm rồi.
Đàm Tiểu Ân mang theo sự hớt hải chạy về phía trường học, cho đến khi có thể đứng trong đám đông thì cô đã thở không ra hơi rồi.
Vu Hân lúc nhìn thấy cô xuất hiện cũng nhẹ nhõm hơn hẳn, đưa cho cô chai nước lọc.
“Cậu làm gì như ma đuổi vậy, còn 20 phút nữa mới khởi hành mà.”
“Ha?”
“8 giờ rưỡi mới bắt đầu, bây giờ là 8 giờ 10 phút.”
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ méo xệch đi, Vu Hân liền hiểu ra vấn đề, không ngừng cười lớn.
Quả nhiên là Đàm Tiểu Ân, đến giờ xuất phát cô cũng nhớ nhầm nữa.
“Ya, không chịu đầu, vì sợ muộn giờ mà mình chạy như bay đến trường, chân cũng không đứng vững nữa rồi.”
Đàm Tiểu Ân vừa nói, vừa với lấy chai nước mà Vu Hân đưa cho không kiêng nể gì ngồi phịch xuống nền đá thở hắt từng cơn.
Mắt thấy phía sau là đám cỏ rộng, cô tự thả lỏng bản thân nằm xuống lớp cỏ kia.
Vu Hân theo đó cũng ngồi xuống, khoé miệng vẫn còn ý cười.
“Không sao, đơn giản thôi mà, không đi được thì mình cũng cậu.” – Nói xong còn không quên tặng Đàm Tiểu Ân một cái nháy mắt.
Cô vừa nghe xong, nước mới đổ vào miệng suýt chút nữa không kiềm được mà phun ra ngoài.
Khó khăn nuốt xuống, Đàm Tiểu Ân quay đầu sang nhìn Vu Hân, toàn bộ biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt của cô ấy đều được Tiểu Ân thu vào trong mắt.
“Cậu mạnh miệng như vậy là vì cậu không biết.
Cũng đã từng có người nói như vậy với mình và cậu biết hậu quả của người đó ra sao không?” – Cô nói, không quên kèm theo ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.
“Cậu ta chết chưa?” – Vu Hân cười cười hỏi lại.
“Chết thì không chết.”
“Vậy là được rồi.”
Lời chưa nói xong đã bị Đàm Tiểu Ân chen ngang.
“Nhưng bị gãy chân, nằm viện 1 tháng.”
“Nhìn cậu cũng đâu có nặng như vậy” – Vu Hân vô thức nuốt nước bọt, thời điểm này cô ấy nhìn lại thân hình nhỏ bé của Đàm Tiểu Ân.
Ánh mắt loé lên sự không tin tưởng đối với câu nói của Tiểu Ân.
“Thật sự!” – Đàm Tiểu Ân vội bật người dậy, phản bác.
Cô nhớ rõ vì chuyện này mà sau thời gian 1 tháng nằm viện đó, cô vừa mang cảm xúc áy náy vừa mang cảm xúc tiếc tiền mỗi ngày đến bệnh viện thăm người ta..