VÔ HẠ - Chương 6: Thanh Sơn
Tuần này là tuần thi đấu bóng rổ nam, lớp đạt hạng nhất sẽ được thưởng 300 tiền quỹ lớp nên lớp nào lớp nấy hăng hái thi đua.
Trong lớp, giáo viên chủ nhiệm đang nhiệt tình củng cố tinh thần cho các tuyển thủ dự thi, ủy viên môn thể dục cũng bận tới bận lui, thuyết phục mọi người cùng nhau tham dự.
“Ngô Ưu, cậu muốn gia nhập đội cổ vũ hay ban hậu cần?” Ủy viên môn thể dục đưa tờ phiếu báo danh đến trước mặt tôi.
“Hmm… Ban hậu cần đi.” Có lẽ do thiếu tự tin bẩm sinh nên tôi không thích thể hiện bản thân trước công chúng cho lắm.
Tôi điền tên mình vào tờ báo danh.
Lục Thanh Sơn xoay người lại, đúng lúc thấy cột tên của tôi, cậu chàng cười nói: “Ngô Ưu… Bạn học Tiểu Ngô này, chắc cha mẹ cậu hy vọng cậu sẽ lớn lên trong vô ưu vô lo cho nên mới đặt tên cho cậu là Ngô Ưu đấy nhỉ.”
“Ừm, họ chỉ mong tớ vui vẻ hạnh phúc là được.”
“Haha, tớ cũng mong thế. À, thế cậu có biết tại sao tớ lại tên là Lục Thanh Sơn không?” Lúc nói chuyện, răng khểnh của Lục Thanh Sơn thoáng lấp ló. Lông mi cậu ấy rất dài, trên người thoang thoảng mùi bột giặt hương cam.
Hơn nữa trông ngoại hình cậu ấy không tồi, từng có đàn chị lớp trên thích cậu ấy cho nên cậu ấy thường xuyên bị tôi gọi là “Em trai xinh đẹp”.
Tôi còn chưa kịp trả lời, “em trai xinh đẹp” đã lầu bầu: “Thôi, bổn thiếu gia coi nó như bí mật, đợi chiều nay thi đấu xong tớ sẽ nói cho cậu biết.”
“À đúng rồi, bạn học Tiểu Ngô này, chẳng phải cậu ở ban hậu cần sao? Tớ muốn uống coca, nhớ đưa nước cho tớ lúc nghỉ giữa hiệp đấy.”
“Nằm mơ à!” Tôi gõ đầu cậu chàng một cái. Lục Thanh Sơn la lên vì ăn đau, sau đó tiếp tục nghiên cứu sách lược mới cùng bạn ngồi cùng bàn.
Tiết cuối cùng của buổi chiều quả thật vô cùng gian nan, ai cũng không chịu nổi, may thay giờ là tiết mỹ thuật tương đối thả lỏng cho nên mọi người mới sung sức hơn chút.
Lục Thanh Sơn liên tục quay đầu lại nói chuyện với tôi. Sau khi bị tôi ngăn cản vài lần, cậu chàng mới thành thật ngồi yên tại chỗ, không biết đang viết gì nữa.
Chuông tan học vừa vang lên, mấy chàng trai lao như bay ra khỏi lớp, tranh thủ từng giây từng phút để luyện tập, mà hầu hết con gái trong lớp cũng chạy tới sân thể dục bắt đầu tập cổ vũ, một số bạn nữ khác thì đang chuẩn bị công tác hậu kỳ dưới sự chỉ huy cua giáo viên chủ nhiệm.
Tôi đang thu dọn bàn học, đột nhiên phát hiện trên bàn thừa ra một tờ giấy trắng.
Bên trên là vài hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng vẫn có thể nhìn ra người viết rất dụng tâm để viết nó.
“Bạn học Tiểu Ngô, tớ đây sẽ rộng lượng giải thích cho cậu ý nghĩa của tên tớ! Thật ra nó có nghĩa là: ‘Nhân vân thanh sơn nhập hoài, nhĩ nhập ngã mộng lai, bất như thanh sơn nhập mộng, nhĩ nhập ngã hoài?’ (Núi xanh rơi vào vòng tay anh, em thì bước vào giấc mơ của anh, chi bằng núi xanh ở trong giấc mơ, còn em ngã vào lòng anh?) Còn nữa, nhớ mang coca đến và cổ vũ tớ đấy nhé!”
Tôi bật cười, không cần nghĩ cũng mường tượng ra được dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lục Thanh Sơn lúc viết những dòng này.
Đoạn thơ này, khi ấy tôi không để trong lòng.
Nghe Tống Duyệt nói chiều nay khối 11 cũng có trận bóng rổ.
Tôi cầm chai coca Lục Thanh Sơn thích rồi đi tới sân thể dục.