[VKOOK - H] A LITTLE SECRET - Chương 8: Mua đồ tình thú
- Trang chủ
- Truyện tranh
- [VKOOK - H] A LITTLE SECRET
- Chương 8: Mua đồ tình thú
Taehyung ngồi ở bồn cầu lười biếng hút thuốc, nhướng mày hỏi: “Cảm ơn tôi cái gì? Cám ơn tôi giúp cậu khẩu giao một lần hay là cảm ơn tôi lúc không có bắn vào trong?”
Không gian lượn lờ khói thuốc, Taehyung vẫn đang để trần nửa thân trên, trên mặt còn lưu lại tinh dịch của Jungkook bắn ra, nhắc nhở cậu vừa nãy có chuyện gì phát sinh.
Taehyung ngồi đó nhìn Jungkook chằm chằn, tựa hồ muốn xuyên thủng cậu. Jungkook lấy giấy vệ sinh, ở trên lồng ngực Taehyung tỉ mỉ mà lau chùi vết tích mà mìn để lại.
Taehyung bắt lấy cổ tay Jungkook, đem bàn tay cậu đặt trên chính lồng ngực của mình, “Tiểu hồ ly, cậu nợ tôi một lần, có muốn thanh toán ngay bây giờ không?”
Lông mi Jungkook khẽ run, va phải ánh mắt nghiêm túc của Taehyung, “Tí tách” ngoại trừ âm thanh hô hấp của hai người, bên tai chỉ còn dư lại tiếng nước.
Không đợi được Jungkook trả lời, Taehyung đứng lên, mặc quần áo vào nói: “Tôi ra ngoài trước, cậu thu thập xong tự mình trở ra. Có người hỏi thì nói tôi muốn dạy dỗ cậu.” Hắn đứng ngược sáng nên không thấy rõ biểu tình trên mặt.
Jungkook bắt được góc áo Taehgung, giúp hắn đem nhét vào trong quần, sửa sang xong nói, “Cậu không sợ bị mọi người mách lẻo hả?”
Taehyung cầm lấy áo khoác đồng phục nói: “Tôi đánh người không phải chuyện bất ngờ gì, không cần lo lắng cho tôi.”
Sau khi Taehyung rời đi, Jungkook đứng đối diện với tấm gương rửa mặt, trên mặt lưu lại nước tí tách nhỏ xuống, giống như lúc nãy chính mình bắn lên mặ Taehyung… Cậu lập tức dùng tay áo lau đi, trên mặt có chút ửng hồng.
Lúc trở về không có mấy người phát hiện, sự kiện “đánh người” được Jungkook đánh trống lảng lừa gạt.
____________________
Cuối tuần mới vừa mới trở về nhà, liền thấy hạt dẻ cậu thích ăn nhất ở trên bàn. Bên cạnh đính một tờ giấy nhớ: ‘Bố và mẹ tăng ca, đem đồ ăn trong bếp hâm lại, có cả đồ ăn con thích nữa. Nghỉ ngơi cho thật tốt.’
Jungkook nhìn thấy hạt dẻ nhớ tới lời mẹ Jeon kể, cậu từ nhỏ đã yêu thích hạt dẻ, khi còn bé ôm hạt dẻ ăn có thể vui vẻ, chỉ cần có hạt dẻ, lập tức sẽ không khóc. Vẫn luôn bảo lưu lại tập tính của loài sóc nhỏ.
Thế mà tên Taehyung ngu ngốc này, cứ gọi cậu là tiểu hồ ly, đuôi phía sau Jungkook bất mãn mà nhảy ra ngoài.
Cơm nước xong nằm ở trên giường, trời còn chưa tối, bỗng điện thoại có người gọi tới. “Xin hỏi ai đấy ạ?”
Số lạ gọi tới đánh gãy yên bình của Jungkook sau khi ăn xong.
“Tiểu hồ ly, cậu đang làm gì thế?”
Điện thoại bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc của Taehyung, lại gọi cậu là tiểu hồ ly, “Nằm.” Jungkoom không thèm ngồi dậy tiếp điện thoại, âm thanh có chút lười biếng.
“Nằm? Tôi cũng lên giường nằm cùng cậu.” Taehyung xấu xa nói.
Jungkook lập tức ngồi dậy dựa lưng vào thành giường, sốt sắng mà nói: “Tôi không có nằm. Làm sao cậu biết số điện thoại của tôi?”
Taehyung đắc ý nói: “Số điện thoại tiểu hồ ly dâm đãng của tôi, tất nhiên phải biết.”
Người này giờ nào khắc nào cũng có thể trêu đùa cậu. “Cậu đến cùng muốn làm gì?” Jungkook nói sang chuyện khác.
“Muốn… nghe thanh âm của cậu a.” Taehyung bên kia phát ra tiếng vang của xe cộ, không biết đang ở đâu.
Jungkook nghi thần nghi quỷ chạy ra phía cửa sổ, xác định Taehyung không ở dưới lầu, “Vậy tôi tắt máy đây.”
“Tiểu hồ ly, ngày mai tôi muốn gặp cậu.” Không chờ Jungkook trả lời, Taehyung liền cúp điện thoại.
Jungkook tâm không an phận mà nhảy lên, thằng hâm này, địa chỉ cũng không nói thì gặp kiểu gì.
“Mười giờ sáng tại quán Cafe9597. Ngủ ngon, tiểu hồ ly.”
Jungkook nhìn tin nhắn Taehyung gửi tới, đôi mắt không tự chủ công lên thành hình trăng lưỡi liềm.
“Tôi không phải tiểu hồ ly.” Jungkook trả lời tin nhắn.
“Vậy là cậu cái gì? Cậu chính là tiểu hồ ly của tôi.” Chưa đầy bao mươi giây, Taehyung lập tức trả lời lại.
“Tôi là… Không nói cho cậu!” Jungkook đem điện thoại di động chôn ở phía dưới gối, nằm trên giường lăn lộn qua lại.
Sáu giờ sáng, Jungkook ăn xong điểm tâm như thường lệ học từ đơn. Thỉnh thoảng liếc trộm điện thoại di động, sáu giờ rưỡi, đến mười điểm còn hẳn ba tiếng rưỡi.
Tám giờ, Jungkook ngồi viết tiểu luận lại ngó vào điện thoại xem thời gian, còn hai tiếng. Từ nhà đến điểm hẹn phải mất nửa tiếng. Mà có thể sẽ kẹt xe, nên cậu chuẩn bị rời nhà từ sớm.
Jungkook nhanh chóng đeo cặp sách, chạy ra khỏi nhà.
“Tiểu hồ ly, cậu đang chuẩn bị đi sao?” Taehyung một tay đút vào túi quần, cùng Jungkook gọi điện thoại.
“Tôi bảo không phải thì sao.” Jungkook âm thanh rất bình thản.
“Cậu đến muộn một phút, tôi liền làm cậu ngay tại đó.” Taehyung uy hiếp mà nói.
“…” Jungkook cúp điện thoại, trước mắt là tấm biển của tiệm Cafe9597.
Ngồi bên trong tiệm cà phê, Taehyung hơi tí lại ngẩng đầu nhìn cửa ra vào một lần rồi lại cúi xuống mở điện thoại ra xem giờ, cảm thấy được mỗi một phút đồng hồ đều như dày vò.
Jungkook hai vai đeo cặp sách, thời điểm cậu xuất hiện ở tiệm cà phê, Taehyung liền cảm thấy sau cậu như có ánh sáng lấp lánh xinh đẹp cứu đỗi sự trống rỗng trong lòng hắn, đến tiếng nhạc khó nghe trong tiệm cà phê cũng trở nên êm tai.
“Đi thôi.” Không đợi Jungkook ngồi xuống, Taehyung liền nắm tay cậu kéo đi.
Taehyung ngày hôm nay vì muốn tỏ ra mình ngầu mà khoác thêm quả áo da đen nhìn rất chi là bóng bẩy đi phía trước. Còn Jungkook vẫn là hình tượng thư sinh như mọi ngày, yên lặng ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn. Nhìn vào giống như Taehyung đang bắt cóc con nai nhỏ ngây thơ.
Đi ngang qua một tiệm đồ lót, Taehyung rốt cuộc cũng dừng chân. Nhìn con ma nơ canh phong tình vạn chủng bên trong tủ kính đang mặc một cái quần chữ T có gắn đuôi thỏ phía sau, ở cổ có một cái vòng họa tiết ren cùng cái chuông bạc, trên đầu mang theo thỏ tai, Taehyung lại tự tưởng tượng Jungkook mặt bộ này vào rồi ngoắt ngoắt cái đuôi, ở trước mặt mình làm nũng.
Taehyung không chút do dự mà đi vào còn Jungkook mặt đỏ tới mang tai, ở bên ngoài không chịu đi vào cùng hân.
Mãi mới chờ đến lúc Taehyung đi ra, hắn cón cầm theo một cái túi lớn, trực tiếp nhét vào trong lồng ngực Jungkook.
“Cho cậu, nhớ phải mặc cho tôi xem. Không cho nói không.”
Jungkook nhìn quanh bốn phía, vội vã đem túi nhét vào trong cặp sách, cũng không quay đầu lại lướt qua Taehyung đi về phía trước.