VINH QUANG CHÚA TỂ - Chương 35: 35 Cuộc Sống Thường Ngày Của Harry
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VINH QUANG CHÚA TỂ
- Chương 35: 35 Cuộc Sống Thường Ngày Của Harry
072:00:00
“Anh, đừng có đụng vô người em.” Phạm Nhã nói với anh Tuân: “Còn nhức lắm?”
Anh Tuân vẫn đang đứng cạnh chiếc Ford Raptor nổ sẵn máy, hệt như lúc Phạm Nhã dịch chuyển, trong dòng thời gian của Tuân, anh ta chỉ nhìn thấy người mặc giáp biến thành một người mặc một bộ đồ màu đen ba lớp rất “phong cách”, tay xách một cái túi đầy vàng!
Thế nhưng anh Tuân không để ý tới vàng, ảnh chỉ để ý thấy mặt người này chỗ thì bầm tím, chỗ thì trầy trụa, giống như mới bị mấy thằng du côn đè ra chơi hội đồng một trận.
“Ai đánh mày thảm vậy em? Sao không chạy?” Anh Tuân nói.
“Là thầy dạy chiến đấu cho em.” Phạm Nhã trả lời, thời gian quá ngắn, y cũng không kịp ngâm đủ “thời lượng quy định” thì đã phải vội mặc đồ vào rồi xách túi vàng dịch chuyển trở về.
Leonidovich Hopner nói, mấy vết thương cỡ này chỉ cần phơi nắng cũng được rồi nên y không lo lắng lắm.
“Nhìn mày thảm quá, thôi về nhà.” Anh Tuân nói, thiếu niên gật đầu, hai anh em leo lên xe đánh thẳng về biệt thự Gray Castle.
Trên đường, Phạm Nhã kể hết mọi chuyện bên kia cho anh Tuân nghe, từ việc dạy tiếng Việt và đặt tên cho Leonidovich Hopner, cho đến gặp những người xuyên không, rồi nhờ vả nữ chúa tể hỗ trợ hủy đống hàng buôn lậu, sau đó gặp Aegis Hopner, trao đổi vàng với nhóm thợ săn, rồi tìm ra cách kết hợp ba loại báu vật, buộc Margaret Martha phải “nâng độ khó”.
Anh Tuân vừa lái xe vừa gật gù, có vẻ rất là thích thú, tuy ảnh không phải người xuyên không, nhưng bên cạnh có một người xuyên không thuộc hàng “lão làng” cho nên kiến thức của anh ta về thế giới bên kia vì vậy mà cũng được nâng cấp hơn hẳn người xuyên không bình thường.
“Ở đời có bốn cái ngu, làm mai, nhận nợ, gác cu, cầm chầu.” Anh Tuân cười haha: “Trường hợp mày tuy không phải làm mai nhưng cũng sêm sêm, lần sau nên cẩn thận vụ này em ạ.”
Phạm Nhã gật đầu, y cũng chừa rồi, thật ra cũng chỉ nghĩ đơn giản là giúp cháu của Leonidovich Hopner thôi, không ngờ còn hại anh ta tệ hơn trước nữa.
“Nhưng mà tay Aegis Hopner này cũng hay, cháu của Leonidovich Hoper, lại được cô ta gọi là đi tương đối xa, tầm này ở bên đó cũng phải là dạng có máu mặt, thế nhưng tính cách rất là đàn ông, không chơi ép duyên, không cậy thế hiếp người, chơi rất đàng hoàng, cũng không phải tự nhiên mà tay này đi xa như vậy.” Anh Tuân nhận xét, Phạm Nhã thấy hết sức đồng cảm.
“Có chuyện này.” Anh Tuân nâng kính, Phạm Nhã ngồi thẳng người.
“Mày đã thể hiện được sức mạnh áp đảo ở bên đó, rất nhiều người sẽ kiêng sợ, không dám làm liều, tuy nhiên con người mà, dễ bị lòng tham làm mờ mắt, sẽ có người tìm cách chớp mày ngoài này.”
“Chớp là gì anh?” Phạm Nhã tò mò.
Anh Tuân ho khục khục: “Tiếng lóng giang hồ miền Nam, quên mày không phải mấy anh em xã hội.
Đại khái là nó sẽ tìm cách thử mày, xem mày có điểm yếu gì không, thử mày có dùng được loại sức mạnh đó ở đây không, nói chung sẽ tìm cách để thử.”
“Mày biểu hiện ra vài loại sức mạnh khác nhau, trong đó bay và cú đập sát thương cao có thể khiến tụi nó kiêng nể, nhưng khả năng tìm ra và tước hết vũ khí của tụi nó, thậm chí làm tụi nó đứng hình không thể cử động mới làm chúng nó sợ, những khả năng này có tính ứng dụng quá cao, tụi nó sẽ nhắm vào khả năng này của mày trước.”
“Mày chỉ cần biểu hiện khác đi một chút, nó sẽ được đà lấn tới, sử dụng nhiều thủ đoạn hơn để đối phó với mày, nhìn chung khá là phiền toái đấy.
Mày thì không sợ chúng nó, nhưng anh mày sợ, nó thịt không được mày nhưng thịt được tao, hoặc lôi tao ra làm con tin để ra điều kiện với mày.”
Phạm Nhã chau mày: “Nguy hiểm như vậy, sao anh còn kêu em hủy đống hàng cấm đó.”
Anh Tuân cười khà khà: “Cái gì cũng có tính hai mặt, nguy hiểm đi đôi với lợi ích, nhờ mày làm vậy, các nước Châu Á sẽ có cảm tình với mày, đặc biệt là ở Việt Nam.
Những người xuyên không lần này cũng chịu ơn của mày, đồng thời cũng mục kích tận mắt khả năng của mày, mày bây giờ sẽ là người xuyên không nổi tiếng thứ hai sau Hion, thậm chí có khả năng vượt qua hắn, tương lai nếu cộng đồng này có một lãnh tụ, mày sẽ có tư cách để ngồi lên vị trí đó.”
Phạm Nhã thở dài một tiếng: “Anh có kế hoạch gì không, em không tin anh không có kế hoạch dự phòng cho mấy tình huống anh nói đâu.”
“Có chứ, có chứ.” Anh Tuân cười nhếch môi: “Về sào huyệt trước đã rồi bàn sau.”
…
Đầu Phạm Nhã hơi choáng trước những kế hoạch của anh Tuân, trong bốn giờ đồng hồ, anh Tuân vẽ ra một cái cây kịch bản, trong đó là rất nhiều tình huống và diễn biến khác nhau, hai người bàn luận sôi nổi đến gần sáng thì ảnh mệt quá phải lết vô phòng nằm ngủ.
Phạm Nhã cũng đi vào phòng mình, phòng của hai anh em ở dưới tầng trệt của biệt thự, là hai phòng nhỏ dành cho khách ở lại, thế nhưng đối với người độc thân như hai anh em thì phòng cỡ này là dư xài.
Phạm Nhã bật đèn nhìn quanh phòng, một cái giường và nệm mới tinh, một cái bàn đọc sách, trên bàn cũng có một cái laptop mới tinh, một cái tủ đựng đồ và một kệ sách, trên kệ sách toàn là giáo trình ngoại ngữ, trong đó có tiếng Nhật, tiếng Hàn, tiếng Đức, tiếng Ý, tiếng Pháp, tiếng Trung, đây là những thứ mà Phạm Nhã nhờ anh Tuân chuẩn bị cho mình.
Dù sao, bây giờ y không đi làm, cũng chẳng đi học, mỗi ngày ở nhà ngoại trừ phơi nắng nhìn mặt trời và tập gym thì toàn bộ thời gian đều là rãnh rỗi cả, y có thể dựa vào trí nhớ siêu đẳng của mình để học thêm ngoại ngữ mới.
Không thể không nói, cuộc sống giữa hai thế giới của y tuy khác nhưng cũng có nét tương đồng ngộ nghĩnh, bên kia, y ở một nơi được gọi là biệt thự trắng, ở đây y lại ở một nơi được đặt tên là lâu đài xám, bên kia mỗi ngày phải dạy “ngoại ngữ” cho Leonidovich Hopner, ở đây mỗi ngày mình lại học ngoại ngữ.
Thế giới bên này có anh Tuân, thế giới bên kia có Leonidovich Hopner, hai người này tuy có cách biệt rất xa về sức mạnh nhưng đều là những người dẫn dắt y, anh Tuân dạy y làm người, dạy y cách đối nhân xử thế, còn Leonidovich Hopner thì dạy y cách bước đi trên con đường chúa tể.
Phạm Nhã nhìn dưới bàn đọc sách, cái quạt máy cũ mèm của y nằm gọn trong góc, trời đã tối nhưng y không thấy buồn ngủ lắm, thế là liền tháo quạt ra lôi vào phòng vệ sinh rửa cho thật sạch.
Xe đạp cũ đã để ngoài sân biệt thự, cộng với cái quạt này và cái laptop Acer lệch bản lề, cặp sách, đồng phục đi học, đồ đi làm là những dấu tích còn sót của Phạm Nhã ở trên đời, cũng là những kỷ niệm quý giá của y.
Ở Địa Cầu bây giờ, y chỉ là Harry mà thôi.
…
Sáng bảy giờ, anh Tuân lại chạy ra ngoài, ôm theo đống vàng để “lo công việc”, trước khi đi ảnh “chế tạo” ra hai chảo cơm chiên to đùng cho Phạm Nhã ăn sáng, thiếu niên vừa thồn đống cơm chiên, lại nhớ tới vị thịt nướng thơm ngon của quán Buffet của trung tâm thương mại.
Lót dạ xong, y lại dợt thử cây đàn Piano hiệu Yamaha trắng tinh, trên giá có để sẵn một cuốn giáo trình cơ bản, Phạm Nhã đọc một lần rồi nhìn qua các phím đàn là thuộc hết từng nốt, y dựa theo nhạc phổ, bắt đầu đàn.
Đàn Piano không hề đơn giản, nó cần sự phối hợp giữa hai tay và não, hai tay chịu trách nhiệm ấn các phím khác nhau, đầu thì phải ghi nhớ các nốt nhạc, Phạm Nhã thử đàn một bản nhạc, rất hoàn chỉnh, cảm giác không chê vào đâu được.
Có lẽ do chơi với anh Quân, anh Tuân cũng trang bị toàn nhạc của Ghibli Studio cho Phạm Nhã, y chơi hết bài này đến bài khác, trong biệt thự vang lên những giai điệu của Always with me, A town with an ocean view, rồi Mononoke Hime, Kaze no Toori Michi.
Phạm Nhã phát hiện Piano Titles không thể nào so sánh được với chơi một cây Piano thực thụ.
Y thử tăng độ khó, là liền cầm điện thoại lên mạng tìm sheet nhạc của Moonlight Sonata rồi chơi như lên đồng.
Cảm giác rất tuyệt vời, Phạm Nhã vừa đàn vừa nhắm mắt, đung đưa đầu, vừa nghĩ, có lẽ lần sau nên mang qua thêm cho Leonidovich Hopner một cây đàn điện.
Chơi đàn chán chê, Phạm Nhã lại chui vào phòng ôm đống giáo trình ngoại ngữ, còn mở Video dạy cách phát âm để học.
Ngoại ngữ thứ hai đầu tiên là y học là tiếng Trung, bởi thứ phức tạp nhất trong ngôn ngữ này là chữ viết y chỉ cần nhìn một lần là thuộc hết, cũng có thể nhắm mắt viết lại y hệt sách giáo khoa.
Học tiếng Trung, y lại nhớ tới Chien the Great và Shen Long, thế là liền truy cập vào Otherworldly Explorer.
Giao diện trắng đen tối giản hiện ra, phải xác thực gương mặt thêm một lần nữa mới có thể đăng nhập.
Nhóm Walker vẫn không có biến động về nhân số, vẫn chỉ bảy người, như vậy xem ra những người ở Davias vẫn chưa tìm được cách để vào trong Tháp.
[Walker Shaka de Virgo đã đăng nhập]
Chien the Great: Cung nghênh chúa tể giáng lâm!!!!!!
Anubis: Xin chào Shaka de Virgo.
Shen Long: @Chien the Great: Bớt nhảm.
Richmond H: @Shaka de Virgo: Nghe nói ở bên kia anh phá hủy hết hàng cấm, làm cách nào vậy? Ý tôi là cái chiêu có thể thao túng được đồ vật và làm người ta bất động ngay trong thành ấy.
Bên tôi cũng bị vụ đó nhưng tôi không can thiệp được như anh.
As00071647: @Richmond H: Lực lượng vũ trang bên nước anh còn ngại bọn buôn lậu vũ khí à?
Richmond H: @As00071647: Tình hình bên này đang gặp vấn đề không phải với vũ khí mà với ma túy đá.
Windown98: Bên tôi chẳng có vấn đề gì, DEA làm việc năng suất lắm, còn vũ khí thì sớm đầy ngoài phố rồi không ai thèm buôn lậu.
As00071647: @Shaka de Virgo: Bên tôi đang có kế hoạch công khai ủng hộ hành động của anh trên truyền hình quốc gia đấy.
Tiếc là không có hình chụp nào của anh cả, họ phải dùng hình vẽ.
Chien the Great: @As00071647: Lấy hình của chúa tể Sauron trong phim Chúa Nhẫn ấy.
Shaka de Virgo: @Chien the Great, @Shen Long, @As00071647: Chuyện kia thế nào?
Shen Long: @Shaka de Virgo: Anubis cũng tham gia.
Thoải mái nói trên này đi, chuyện này không có gì bí mật đâu.
Bọn tôi sẽ tụ hợp ở cảng Lorencia Đệ Tam Vệ Thành vào giờ đếm ngược 024.
Shaka de Virgo: Đã biết.
Cảm ơn.
[Walker Shaka de Virgo đã đăng xuất]
Chien the Great:….
Shen Long: Bất lịch sự!
As00071647: Không sao, dẻo miệng như @Chien the Great mới đáng ghét.
…
“Giờ lành” đã đến, Phạm Nhã đi lên sân thượng phơi nắng, nhìn mặt trời.
Theo lời Leonidovich Hopner dặn dò, lần này y cởi sạch đồ trên người, chỉ mặc độc cái quần lót rồi ngồi xếp bằng nhìn quả cẩu lửa trên những tầng mây.
Nước ấm rót vào mắt được vận chuyển đến khắp các cơ quan nội tạng, tim, toàn bộ khung xương và các tổ chức cơ bắp, sau đó máu sôi sục.
Do da tiếp xúc với nhiều nắng, Phạm Nhã cảm nhận được những vết thương của mình cũng dịu lại, vết bầm tan máu, sẹo liền da, xương bị rạn cũng được nối liền.
Cảm giác rất giống với khi ngâm bồn tắm.
Năm giờ đồng hồ trôi qua rất nhanh, y lại leo xuống, chui vào phòng gym, bắt đầu ba giờ rèn luyện toàn thân bằng các loại giáo trình chuyên nghiệp.
Đến năm giờ chiều, coi như xong “nhiệm vụ hằng ngày” của ngày hôm nay.
Phạm Nhã tắm một hơi rồi thay đồ, ngồi ngoài sô pha mở tivi lên xem.
Tivi có chức năng chiếu lại, Phạm Nhã bật xem tin tức trong nước và ngoài nước, Trần Thanh Dương đích thân tuyên dương hành động của Walker Shaka de Virgo ở thế giới bên kia, cũng tuyên truyền việc Walker đến từ Việt Nam này đang được xem là “người có năng lực” nhất trong Seven Walker, cũng tuyên bố lệnh truy nã với những tên buôn lậu người Việt.
Nội dung chiếu trên sóng quốc gia, tất nhiên phải lựa chọn từ ngữ cho phù hợp, những từ ngữ hàm chỉ sức mạnh vũ lực tất nhiên đều phải bị lược bỏ, tình hình cũng tương tự với tin tức xuất hiện ở Nhật Bản, Hàn Quốc và một số quốc gia Châu Á bị ảnh hưởng bởi nạn buôn lậu “xuyên thế giới”.
Ngược lại, trên mạng xã hội thì thoải mái hơn rất nhiều, các bảng xếp hạng sức mạnh, độ nổi tiếng đều có hết trên đấy, cộng đồng mạng rất thích phân tích và so sánh sức mạnh của người này và người nọ, chuyện này đã thành một trào lưu kể từ lúc đối tượng so sánh còn là nhân vật tưởng tượng trong truyện tranh, phim ảnh.
Chỉ khác, lần này là bảng xếp hạng cho những siêu nhân có thật, giống như anh Tuân nói, sức mạnh vũ lực mà Shaka de Virgo biểu hiện gây kinh ngạc nhưng không đến nỗi làm người ta thấy sợ như loại năng lực có thể tìm ra chính xác những tên buôn lậu, sau đó làm họ bất động, thao túng đống hàng cấm bay lên trời rồi tiêu hủy.
Loại năng lực này cũng trở thành bài toán hóc búa cho rất nhiều cơ cấu quân đội, bởi vì Shaka de Virgo có thể ngay lập tức vô hiệu hóa sức chiến đấu của họ, trừ khi họ tìm ra vị trí của Walker này, sau đó phóng tên lửa thì may ra có thể hạ được anh ta, nhưng kể cả là vậy, không có gì nói chắc Shaka de Virgo không thể thao túng tên lửa và ném ngược trở lại bệ phóng.
Phạm Nhã nhìn xem tin tức đang nói về mình, cũng đọc các bài báo phân tích về chính mình, cảm giác rất là thú vị, nhưng chỉ là thấy thú vị, từ nhỏ Phạm Nhã đã ít có lòng ham hư vinh, nên những điều này với y chỉ như thông tin và số liệu mà thôi, còn không bằng được đi ăn thịt nướng…!
Phạm Nhã thở dài, cuối cùng vẫn không kiềm chế nổi cơn thèm thịt.
Thế là liền trang bị “combo” kính râm, găng tay, tóc giả, kính áp tròng bắt Taxi ra trung tâm thương mại.
Thực tế, y cũng hỏi anh Tuân vấn đề này, liệu mình ra đường với hình thể và gương mặt như vậy liệu có ổn không, anh Tuân chỉ nói là thoải mái đi em.
Sau đó ảnh giải thích đơn giản.
Đơn giản, cả thế giới có thể đều đang tìm y, nhưng họ không có bất kỳ manh mối gì về Shaka de Virgo, những người duy nhất từng tiếp xúc với y là Katie và đám thợ săn thì lại rất biết giữ bí mật, có quan hệ “thân mật” giữa Shaka và đám thợ săn, công ty chủ quản của họ cũng không vô cớ điều tra sau lưng Shaka de Virgo để làm xấu đi quan hệ hai bên.
Còn ở bên ngoài, đặc điểm nhận dạng duy nhất của Shaka de Virgo là cao lớn và là một người Việt, Phạm Nhã dù rất cao lớn, nhưng hiện tại gương mặt y cũng không giống người Việt Nam, mà là kiểu con lai, là du khách nước ngoài, trong cộng đồng này người cao to như y cũng không quá hiếm thấy.
Quan trọng nhất, Phạm Nhã đã hỏi qua Leonidovich Hopner, trường hợp được cải tạo đến mức “đột biến” như Phạm Nhã khi bước vào con đường chúa tể là do quyền năng của cô ta, người bình thường khi nhận ban ân cũng không thay đổi đến mức trở thành người khác như vậy, đó là một loại đặc ân khi được chính tay Leonidovich Hopner dẫn dắt.
Thế là, thoải mái đi em.
Càng thoải mái, càng ít bị hoài nghi hơn trốn trong xó, thoắt ẩn thoắt hiện.
…
Phạm Nhã bước vào quán Buffet “quen thuộc”, tìm đến một cái bàn khuất nhất ở trong góc không có ai chú ý tới rồi kêu cho mình “vé” VVIP có thể ăn tẹt ga tất cả mọi thứ trừ nhân viên.
Cô bé phục vụ vẫn là cô bé quen thuộc, đối với cô bé, người khách đẹp trai lạ lùng này chỉ mới đến hôm qua, nay lại quay lại, sớm đã phục vụ người này mấy chục khay thịt, cô bé cũng quen, thế là liền nhanh chóng đẩy từng khay lên bàn, Phạm Nhã thuần thục nướng thịt, cắt thịt, chấm sốt, ăn, động tác lập đi lập lại…
Có kinh nghiệm lần trước, Phạm Nhã hôm nay cũng không ăn ở mỗi một nhà hàng này, mà là rảo quanh trung tâm thương mại, “ghé thăm” thêm ba chỗ Buffet cách xa nhau nữa, đến gần 10h trung tâm đóng cửa mới thôi.
Trong trung tâm thương mại người còn đông hơn cả kiến trong tổ, y cũng không sợ việc mình đi ăn như vậy sẽ bị người ta dòm ngó.
…
Về đến nhà, anh Tuân đang mặc áo phanh ngực, mồm ngậm thuốc ngồi trong phòng vừa hút phì phèo vừa cho tiền vào cái máy đếm rồi cột thun thành từng cọc, bỏ vào cái két sắt mới mua, nhìn dáng vẻ ngầu đét như trùm tội phạm trong phim Hồng Kông.
Phạm Nhã vừa thay giày để lên kệ, anh Tuân đã ngẩng đầu nói: “Anh mới cà mấy bộ đồ cho chú mày, làm Harry không thể nào cứ mặc đồ thun như vậy được, vô thử đi.”
Thiếu niên gật đầu đi vào phòng đã thấy anh Tuân để sẵn mấy bộ Suit màu tối khác nhau trên giường, còn có cả cravat thắt sẵn, giày và đồng hồ, thiếu niên mặc một bộ Suit ba mảnh màu đen rồi đi ra ngoài, anh Tuân nhìn từ trên xuống rồi nói: “Biết ngay mà, y chang con ma nơ canh.”
Phạm Nhã cười, anh Tuân lại nói: “Đeo găng tay mặc Suit sẽ hợp và ít bị để ý hơn, rất nhiều người đều dùng suit gloves, dù sao cũng thiết kế cho chú mày background Phớt Ăng-lê rồi, như thế này mới đúng bài của Harry, mày cũng ít ra đường đi lung tung, anh cũng không lo gái nó bu mày.”
“Dạ.” Phạm Nhã gật đầu, y cũng thấy thích phong cách này, lịch lãm và không màu mè, hợp với diện mạo và “background” hiện tại do anh Tuân “setup”..