VINH QUANG CHÚA TỂ - Chương 14: 14 Luận Thái Độ Của Dân Bản Địa Đối Với Những Người Xuyên Không
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VINH QUANG CHÚA TỂ
- Chương 14: 14 Luận Thái Độ Của Dân Bản Địa Đối Với Những Người Xuyên Không
Cảm giác đi thang máy rất quen thuộc với Phạm Nhã.
Làm việc ở trung tâm thương mại, có những ngày Phạm Nhã phải đi thang máy lên xuống giữa các lầu tới mấy chục lần.
Khi chiếc thuyền bay khổng lồ như hàng không mẫu hạm dâng lên cao, Phạm Nhã cảm thấy bề mặt sàn thuyền như hút cả cơ thể mình xuống, cảm giác như đang ngồi trên một cái thang máy siêu tốc lên tận trời cao, khi nó dừng lại, những tầng mây đã nằm phía dưới mạn thuyền.
Phạm Nhã đi đến mép thuyền nhìn xuống dưới những đám mây, chiếc thuyền buồm khổng lồ rẽ mây bay về một hướng, những tầng mây trên trời bị nó dạt sang hai bên mạn.
Sàn thuyền cực kỳ ổn định không hề rung lắc, cảm giác như đang đứng trên đất liền chứ không phải là trên một con tàu.
Trên thuyền cũng không có tuyết, mây và tuyết đã nằm hết bên dưới mạn thuyền.
Dù Thuyền Bay mang tất cả hành khách bay lên tận trời cao, cao hơn cả những đám mây thế nhưng ngoại trừ những cánh buồm đang căng gió ra thì người trên thuyền lại không cảm thấy chút gió thổi trên người mình, giống như trên sàn thuyền có một sức mạnh thần kỳ nào đó, dựng lên một tấm bình phong vô hình, che chắn cho tất cả hành khách của nó khỏi những cơn gió ở độ cao này.
Phạm Nhã chưa bao giờ được đi máy bay, cũng không biết cảm giác ngồi trên ghế máy bây nhìn ra những đám mây ngoài cửa sổ là như thế nào, thế nhưng y lại biết, trên đời này không có chiếc máy bay nào có giúp hành khách của nó nhìn thấy những cảnh sắc tráng lệ huy hoàng như trên Thuyền Bay này được.
Ngoài mép thuyền có một cái lan can không cao lắm, có thể để cho một người trưởng thành tì tay lên ngó đầu nhìn xuống dưới, rất nhiều “đồng hương” trên thuyền đều đang ghé lên lan can nhìn ngắm thế giới tuyết trắng từ trên cao, Katie và cả những người thợ săn cũng như vậy.
“Trải nghiệm một lần đi Thuyền Bay như thế này, chết cũng đáng giá.” Thanh niên Hoàng nói, còn ngâm nga vài câu hát.
Gã đội trưởng hỏi Phát: “Nãy giờ mọi người có mở Camera đầy đủ không? Phải ghi lại hết mấy cảnh này.”
“Kiểm tra hết rồi.” Phát gật đầu.
Đoạn gã lùn gầy gò tóc húi cua lôi đội trưởng ra một chỗ hỏi: “Có cảm thấy gì kỳ lạ, bất thường không ông?”
Gã đội trưởng trả lời: “Thế giới bên này có cái gì bình thường hả ông, lũ quái vật, tên quái nhân, thuyền bay trên trời to như cả hòn đảo, trên thuyền dưỡng khí đầy đủ, không có một miếng gió, rồi mấy người nhìn như nhân vật trong phim, nhìn riết cũng quen rồi.
Ông tính nói tới cái gì?”
Phát quay người tựa lưng vào lan can, nhìn xung quanh boong thuyền rồi nói:
“Ông nhìn mấy gã mặc giáp như kỵ sĩ thời trung cổ này còn có mấy tay đẹp mã tai nhọn hoắt, mấy người trùm đầu nữa, y phục của bọn họ, giáp và vũ khí đều giống y chang nhau.
Điều này nghĩa là sao, nghĩa là ở thế giới này bọn họ thuộc về một cơ cấu kiểu quân đội của một thế lực bản địa nào đó, bởi chỉ có quân đội mới thống nhất kiểu dáng quân trang như vậy.”
“Còn nếu không phải là quân đội, vậy thì bọn họ là…!học sinh, chỉ có học sinh mới phải mặc đồng phục.”
“Ông nhìn hướng ba giờ, chỗ mấy tay tai nhọn đi” Phát hất đầu về một hướng, nói.
Gã đội trưởng cũng quay người lại dựa vào lan can, nhìn theo hướng ba giờ, đó là chỗ của đám người đẹp đẽ tai nhọn mang cung tên và mặc những bộ giáp tinh xảo, những người này trông rất trẻ, bọn họ đang trò chuyện với nhau, cử chỉ lịch sự tao nhã, động tác thanh thoát nhẹ nhàng, trông như những quý tộc.
Phát nói tiếp: “Trước không nói khí chất những người này nhìn không giống quân nhân lắm, một đội quân khi được cử ra ngoài làm nhiệm vụ phải có kỷ luật, quan trọng nhất là phải có đội hình, có cấp bậc, những người này tuy đứng rất gần nhau nhưng tản mát, không có trật tự rõ ràng, cũng không thấy cảnh giới hay đề phòng hai phe khác, cũng nhìn không ra ai là thủ lĩnh.”
“Cuối cùng, trong một đội quân sẽ có rất nhiều binh chủng, mỗi binh chủng có chức năng khác nhau phối hợp linh hoạt.
Nếu đám người này là một đội quân, như vậy tình huống sẽ là một gã mặc giáp nặng đứng với một gã cầm cung, một gã cầm gậy, trang bị của cả ba không nhất thiết phải giống hệt nhau nhưng sẽ có chỗ tương đồng, hoặc sơn cùng màu có gắn biểu tượng, tiêu ký.
Một đội quân chỉ có toàn là cung thủ không dị dạng sao?”
“Cho nên mặc dù nhìn như quân đội, trên người cũng toàn là vũ khí áo giáp thống nhất kiểu dáng với nhau, nhưng bọn họ không phải là quân đội.”
Gã đội trưởng gãi cái đầu trọc lóc, nói: “Vậy ý ông, bọn họ là…!học sinh à?”
Phát gật đầu: “Là học sinh, ừm, ông tưởng tượng họ là một đám học sinh mặc đồng phục đang ngồi xe Bus tán dóc với nhau, kiểu như vậy.
Còn hai phe kia là học sinh của hai trường khác trong địa bàn.”
“Vậy” Gã đội trưởng đầu trọc hất cằm về phía gã quái nhân đeo mặt nạ đang đứng gần lan can: “Tên kia cũng là học sinh à?”
Phát cũng nhìn sang phía đó, tên lùn để tóc húi cua đưa tay vê cằm nói: “Có thể, nhưng nói chính xác thì là du học sinh.
Không biết đã tốt nghiệp hay chưa, Hion thì chắc chắn là đã tốt nghiệp rồi, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn ta lợi hại hơn đám mặc giáp kia, vũ khí trang bị nhìn cũng tốt hơn nhiều, còn có cánh với biết bay nữa.”
“Thật ra thì tôi thấy hứng thú với mấy cái trường hơn đám học sinh này” Phát nói: “Hion nói mọi người đều có thể tìm thấy Vinh Quang ở Thành Trì Trung Tâm, như vậy cái này hẳn là phổ cập giáo dục, trong thành có trường học, còn mấy cái con đường gì đó là mấy ngành học trong trường.”
Gã đội trưởng gật gù, gã lại tiếp tục nhắc tới tên dị nhân đeo mặt nạ: “Thế nhưng mà tên kia vì sao không có “đồng phục” để mặc, nói gì thì nói, cây giáo tự chế kia nhìn nát vãi, còn không bằng mấy cây phóng lợn nữa.”
Phát lắc đầu: “Không biết được, ai bảo hắn không có đồng phục, có thể hắn có nhưng không lộ ra trước mặt chúng ta thì sao.”
Gã đầu trọc nghe không hiểu lắm, liền hỏi: “Nếu có thì hắn giấu ở đâu? Chẳng lẽ hắn giấu mấy cái áo giáp, vũ khí to tổ bố vào trong cái ba lô đó à?”
Phát trả lời: “Không kết luận được, cái này thuộc về điểm mù thông tin, tôi chỉ phân tích một cách bị động khi có thông tin thôi, còn không thì chỉ có thể suy đoán dựa trên Logic, mà thế giới này cơ bản là không áp dụng được Logic ở trái đất, chỉ có thể áp dụng Logic của tiểu thuyết, phim ảnh, game các thứ.”
“Ví dụ như hắn có thể cất đồ vào trong một cái kho nằm trong không gian khác, khi nào cần thì lấy ra, mấy thể loại này tiểu thuyết Trung Quốc có nhiều lắm, nhẫn không gian, túi không gian, không gian cá nhân.
Nói chung là chưa biết được, còn cần tìm hiểu.
Chuyện hoang đường như xuyên không cũng xảy ra rồi, còn cái gì không thể nữa đâu.
Muốn hiểu thế giới này thì không nên hạn chế sức tưởng tượng của mình ông ạ.”
Nói tới đây, Phát chợt cười mấy tiếng: “Hoặc là, cũng có thể hắn nghèo không mua nổi đồng phục, hoặc hắn học chui, học lén chứ không đến trường, hoặc hắn nhặt được một cuốn bí kíp võ công như trong truyện Kim Dung rồi tự học thành tài, không biết được.”
Gã đội trưởng đầu trọc thở dài, cảm thấy thích ứng không kịp.
Gã nhìn quanh, suy nghĩ một chút rồi hỏi Phát: “Ông nghĩ những người bản địa này sẽ có thái độ gì với người xuyên không? Bọn họ có thù địch với những kẻ ngoại lai không?”
Phát trả lời: “Ở xã hội hiện đại của chúng ta người ta cạnh tranh nhau bằng năng lực học vấn, học vị học hàm, bằng cấp.
Còn ở đây người ta cạnh tranh nhau bằng năng lực siêu nhiên, bằng sức mạnh vũ lực.
Chúng ta không có năng lực cạnh tranh với bọn họ, bọn họ không cần thiết phải có thái độ thù địch với chúng ta.”
“Đó cũng là lý do tại sao bọn họ phớt lờ người xuyên không trên thuyền, chúng ta quá yếu ớt so với bọn họ.
Ông cứ hình dung, chúng ta như một đám thất học nhà quê ngồi chung xe Bus cùng một đám cử nhân, thạc sĩ, nghiên cứu sinh vậy, những người tinh hoa kia vì lịch sự mà sẽ ngồi cùng ông, không đuổi ông xuống xe, có thể có vài người sẽ thấy hiếu kỳ với ông, nhưng tổng thể thì bọn họ sẽ không để ý tới ông làm gì kể cả khi ông đến từ thế giới khác.
So với bọn họ, ông chỉ là đồ thất học, quê ông ở đâu họ cũng chả thèm quan tâm.”
Gã đội trưởng nói: “Giá trị của hai bên lệch nhau quá, theo lời ông phân tích thì thế giới bên này chỉ tôn sùng sức mạnh vũ lực, còn mấy thứ khác bị bỏ xó hết à.”
“Chẳng lẽ người ở đây chỉ biết chiến đấu, chém chém giết giết à?”
Phát trả lời rất kiên nhẫn: “Cũng không hẳn chỉ là chém chém giết giết, chém giết không làm nên văn minh, cũng không giải quyết được những mối quan hệ rối rắm phức tạp giữa người với người, bọn họ chắc chắn cũng có luật pháp của mình, có văn hóa, có nền kinh tế, chính trị, xã hội mang bản sắc riêng của mình.
Mấy thứ này đều phải được học, được truyền từ đời này đến đời kia.”
“Thế nhưng, thế giới này là một thế giới siêu tự nhiên, con người được phục vụ bởi những năng lực và sức mạnh siêu tự nhiên, một thế giới như vậy sẽ mất đi động lực phát triển khoa học kỹ thuật mà chuyển hướng sang nghiên cứu các năng lực siêu nhiên, trong đó năng lực chiến đấu có thể chỉ là kết quả, là sự thể hiện của quá trình này mà thôi.”
“Giống như chiếc thuyền buồm khổng lồ này, nếu những người ở đây chỉ biết chém giết thì sẽ không thể tạo ra được một thứ như vậy.
Đồng thời cũng không lấy nó làm phương tiện công cộng.”
Phát nhìn gã đội trưởng, chợt chuyển chủ đề: “Tất nhiên tất cả chỉ là quan điểm chủ quan của tôi thôi.
Thật ra điều hiện giờ mấy anh em mình cần để tâm là nếu như tôi đoán đúng, trong thành có trường học, vậy thì nó thu bao nhiêu học phí, có phải thi sát hạch không, có yêu cầu gì về chủng tộc, nhân thân các thứ không.
Ra trường có bắt học sinh phải làm việc cho thế lực nào đó không.”.