VỊ HÔN PHU NHÀ GIÀU BỊ MẤT TRÍ NHỚ - Chương 44
Là hương vị mà cô thường ăn khi ở Bắc Thành, giống hệt.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ngôi nhà phía bên kia đường.
Đèn vẫn chưa sáng.
Không biết bây giờ anh ấy thế nào.
Khi còn nhỏ, anh là người có nhiều hoài bão, nhưng lớn lên anh lại là người duy nhất bước vào hiện thực. Chắc hẳn là cũng từng oán hận, một người bướng bỉnh như vậy, cứng cỏi từ trong xương cốt.
Lại trở thành loại người mà anh ghét nhất.
Ăn xong một miếng bánh, Giang Uyển lại đi đánh răng, sau đó lên giường, tắt đèn đi ngủ.
Đêm hơi yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng gió.
Thì thầm như một con quái vật.
–
Vào thời điểm đó, bận rộn đến nỗi không có thời gian để ngồi xuống và nghỉ ngơi.
Cả chục ca mổ một ngày, dù không phải là bác sĩ mổ chính, cô vẫn mệt đến mức chân run. Bước ra khỏi bàn mổ, dựa vào tường và ngồi xuống. Cũng không quan tâm đến sự sạch sẽ nữa.
Quá mệt mỏi, mệt đến mức không còn sức để tiến về phía trước.
Các bác sĩ khác tháo khẩu trang và đến hỏi cô có muốn đi ăn tối cùng không. Giang Uyển lắc đầu, bất đắc dĩ đứng lên: “Không, mọi người đi ăn cơm đi.”
Cô trở lại phòng nghỉ thay quần áo, bước tới phòng khoa, nhưng lại nhìn thấy Hạ Khinh Chu đang ngồi ở bên trong. Không biết anh đến từ lúc nào, mặc vest và giày da, mặc rất nghiêm chỉnh, làm gì còn dáng vẻ lúng túng như đêm qua.
Khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười. Giang Uyển nghi ngờ đi vào: “Sao anh lại ở chỗ này?”
“Mang bữa trưa đến cho em,” anh nói.
Nhìn thấy ánh mắt hóng hớt và thăm dò của các bác sĩ xung quanh, Giang Uyển ho nhẹ rồi kêu Hạ Khinh Chu đi qua. Cô đưa anh đến phòng nghỉ, bảo anh sau này không phải đến nữa, ở tầng dưới có một quán ăn tự phục vụ, cô có thể ăn ở đó.
Hạ Khinh Chu nói, “Anh biết, em không quen đồ ăn trong nhà ăn.”
Anh nhấc nắp hộp cơm lên, mùi thơm của thức ăn tràn ra.
Anh không hổ là người hiểu rõ Giang Uyển nhất, biết cô thích và không thích ăn gì. Như sợ cô cự tuyệt, anh mở miệng đi trước một bước: “Chỉ còn một năm cuối cùng, em còn không cho anh đưa một bữa cơm ư?”
Anh mỉm cười nói câu này. Đôi mắt vốn sâu thẳm, giờ đây ánh lên một tia sáng yếu ớt, khóe miệng cong lên khi cười, chiếc răng hổ lấp ló.
Kí ức theo đó mà trở lại, anh vẫn là cậu thiếu niên trong kí ức.
Giống như một dây mây, phát triển theo hướng ánh sáng. Nhìn thấy bằng mắt, khắc vào trong tim.
Khắc cốt ghi tâm.
Do dự vài giây, Giang Uyển gật đầu.
Đúng vậy, năm cuối cùng rồi.
Họ chỉ còn lại một năm cuối cùng.
Dường như Hạ Khinh Chu thật sự sợ cô đói, hộp cơm cực lớn đựng đầy cơm. Cô ăn mãi không thấy giảm mà chỉ xuất hiện một cái hố to bằng ngón tay cái. Giang Uyển cười tủm tỉm hỏi anh, “Anh muốn no chết tôi hả?”
Hạ Khinh Chu cũng nở nụ cười: “No chết em rồi, có phải em sẽ không rời đi?”
Dùng một giọng điệu trêu đùa đáp lại cô.
Giang Uyển hiểu, nhưng giả vờ không hiểu, chỉ cười. Họ đều là những người thông minh, và biết rõ rằng mối quan hệ này lẽ ra phải kết thúc từ lâu.
Chính là Hạ Khinh Chu một mình dùng sức khổ sở chống đỡ.
Không phải nói rằng thích là một trò chơi, và người nặng tình hơn thì sẽ thua càng thảm sao.
Hạ Khinh Chu trước đây không tin điều này, nhưng sau này anh tin rồi.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Trong khoảng thời gian này, Giang Uyển bận rộn, thật ra anh cũng rất bận. Công ty gặp phải một số vấn đề, một người phụ trách dự án đã biển thủ công quỹ, dẫn đến việc dự án bị thua lỗ. Anh mua chuyến bay sớm nhất trong ngày để về, thanh trừ trên dưới hơn chục người, tiếp quản công trình và tận mắt theo dõi.
Hơn mười ngày nay anh không chợp mắt, ngồi trên xe cũng có thể ngủ gật. Thực sự rất buồn ngủ, khi ấy sẽ xem ảnh của Giang Uyển trên điện thoại. Khi đó, cô còn rất nhỏ, mặt có hơi trẻ con, mặc quần bò yếm, vì anh lén quay nên cô có chút bối rối trước ống kính.
Sự mệt mỏi kéo dài khiến mắt anh đỏ ngầu, ngón tay anh vuốt ve người trong ảnh.
Nụ cười trên môi anh tươi hơn.
Sự mệt mỏi được thay thế bằng niềm vui, càng không cảm thấy mệt mỏi gì.
Thỉnh thoảng, anh sẽ gọi điện cho Giang Uyển và hỏi những câu hỏi không liên quan. Thực ra, anh chỉ muốn nghe giọng nói của cô. Không biết là linh cảm hay sao mà anh luôn cảm thấy, cơ hội như vậy sẽ giảm đi từng ngày.
Là có thời hạn.
Nếu ngay từ đầu anh đã biết kết quả của bọn họ là như thế này, thì đáng lẽ phải đến nhà họ Giang tìm cô từ năm cô 5 tuổi bị nhận nuôi.
Giọng của người tài xế phát ra từ ghế lái: “Cậu chủ, tới rồi.”
Hạ Khinh Chu liếc nhìn ngoài cửa sổ xe, xoa xoa lông mày, mở cửa xe đi ra ngoài.
Lại là một bữa cơm không thể tránh khỏi.
Bữa tối hôm nay là sủi cảo do dì bên cạnh cho, dặn cô cho vào nồi hấp lại, hương vị sẽ ngon hơn. Nhân là bắp cải và thịt lợn, không có gia vị gừng và tỏi băm khó chịu. Giang Uyển đi pha chế nước chấm, vừa ăn cái đầu tiên.
Có tiếng gõ cửa, có chút vội vàng.
Cô khẽ nhíu mày, đã muộn như vậy rồi, còn ai tới nữa.
Động tác nhẹ nhàng, cẩn thận đi tới cửa, đưa mắt nhìn qua lỗ mắt mèo, thấy Hạ Khinh Chu say bí tỉ còn cần người đỡ. Giang Uyển có một ấn tượng với người đang đỡ anh, là tài xế của Hạ Khinh Chu.
Giang Uyển mở cửa, còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra, Hạ Khinh Chu đã đi tới như một kẻ ngốc, rõ ràng là say đến bước đi còn không vững. Tuy nhiên, anh vẫn nhớ nghĩa vụ phải đi về phía cô.
Thế là Giang Uyển được một vòng tay ấm áp ôm vào lòng. Anh ôm cô thật chặt, như thể muốn ghim cô vào máu thịt của mình.
Giang Uyển dùng ánh mắt thăm dò nhìn tài xế, tài xế cũng tỏ ra bất lực, giang hai tay: “Từ quán rượu đi ra đã như vậy rồi, nói muốn tìm cô.”
Giang Uyển cảm ơn, nói một câu đã làm phiền rồi
Người lái xe lắc đầu: “Nó là bổn phận của tôi.”
Sau khi anh ta rời đi, Giang Uyển đỡ Hạ Khinh Chu vào nhà. Cởi cà vạt cho anh, nghĩ nghĩ, lại cởi hai cúc áo sơ mi đầu tiên của anh ra. Sau đó định vào bếp nấu canh giải rượu, như để ý thấy cô định bỏ đi, Hạ Khinh Chu nắm tay cô không cho đi.
Anh uống say giống như một đứa trẻ thích làm nũng.
“Ở bên anh một lát.”
Giang Uyển biết triệu chứng của anh, ngày hôm sau nhất định sẽ đau đầu nếu không uống canh giải rượu. Vì vậy, dỗ dành anh, nói cô chỉ đi nấu canh giải rượu thôi Nhưng mà anh lại cụp mắt xuống, dáng vẻ ấm ức như sắp khóc tới nơi: “Giang Uyển, xương lại đau rồi.”
Thành lũy xây dựng bao lâu đã có dấu hiệu sụp đổ vào lúc này, cô ngồi xuống bên cạnh anh.
“Được, em không đi.”
*Từ đoạn này đổi xưng hô về “em”.
Hạ Khinh Chu dựa vào vai cô, đặt tay lên cánh tay cô. Trông giống như một người vợ được cưng chiều. (nguyên văn bảo Hạ Khinh Chu giống tiểu kiều thê)
Giang Uyển không đẩy anh ra, mà nhẹ giọng hỏi: “Hạ Khinh Chu, anh đói bụng không?”
Anh ôm chặt cô, sợ cô bỏ đi.
Lắc đầu và nói không đói.
Giang Uyển cười nhẹ nói: “Nhưng em nghe thấy bụng của anh kêu.”
Anh không nói gì nữa.
Giang Uyển nhẹ giọng dỗ dành: “Em đi nấu cơm cho anh, sẽ không bỏ đi đâu, em hứa.”
Anh ngước mắt lên và đột ngột hỏi: “Mãi mãi không rời đi sao?”
Trong lời nói của anh có quá nhiều hàm ý, Giang Uyển cúi đầu, trán chạm trán.
“Bây giờ không đi.”
Ánh mắt Hạ Khinh Chu ảm đạm.
“Từ lâu anh đã biết, em sẽ rời xa anh.”
“Rất lâu rất lâu trước đây đã biết rồi.”
Đúng vậy, chuyện mà anh đã biết từ lâu, nhưng tại sao, lại cứ không thể buông bỏ được.
–
Hạ Khinh Chu ngủ rồi, tựa vào vai Giang Uyển mà ngủ. Cô cẩn thận đặt anh lên sô pha, sau đó trở lại phòng lấy chăn bông ra đắp cho anh.
Đi vào bếp và nấu một bát canh giải rượu.
Dỗ anh đang vừa tỉnh vừa mơ uống hết.
Sau đó mới có thể yên tâm.
Nhờ Giang Uyển chăm sóc cẩn thận, ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Khinh Chu đã không còn đau đầu. Anh dường như đã quên làm thế nào mình đến được đây.
Giang Uyển chuẩn bị bữa sáng rồi mang ra, thấy anh đã tỉnh nên đi hỏi anh có thấy khó chịu không. Anh lắc đầu ngồi trên ghế sô pha, hơi nghiêng người, khuỷu tay đặt lên đầu gối, bắp tay buông thõng tự nhiên.
Một thái độ lười biếng, thản nhiên.
Dường như đang nhớ lại. Nhưng không nhớ được gì nên chỉ có thể hỏi cô: “Hôm qua anh không làm chuyện gì quá đáng chứ?”
Làm nũng dường như không phải chuyện gì quá đáng. Giang Uyển lắc đầu cười, bưng ra mấy lát bánh mì mới nướng bơ.
“Không có.”
Nghe vậy, Hạ Khinh Chu mới thở phào nhẹ nhõm. Anh không có cảm giác thèm ăn, đơn giản ăn xong, rồi gọi tài xế và nhờ anh ta đến đón.
Vẫn còn việc phải làm.
Ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, sợ một đêm không đủ thời gian để tỉnh táo. Lái xe chắc vẫn sẽ tính là tình trạng say rượu.
Giang Uyển pha cho anh một tách trà thơm, nói là có thể giải tỏa mệt mỏi, lúc buồn ngủ có thể uống một chút.
“Rượu có thể uống ít lại thì cố gắng đừng uống.”
Hạ Khinh Chu đang mặc áo khoác, nghe thấy lời nói của cô, động tác dừng một chút. Cánh tay duỗi ra, cầm lấy ly trà cô đưa cho anh. Nắp được vặn rất chặt, thành ly bị chấn động, thậm chí có thể nhìn thấy hoa lài khô đang tỏa ra trong nước nóng.
Khóe miệng anh nhếch lên một độ cong: “Ừ, hôm nay sẽ không uống.”1
Giang Uyển hôm nay trực ca đêm, nên bây giờ cô cũng không vội đi ra ngoài, đút thức ăn cho Tiểu Quai. Phía sau không có động tĩnh gì, cô biết Hạ Khinh Chu chưa rời đi.
Cô cảm thấy ánh mắt anh đang đổ dồn về phía mình.
Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra.
Xung quanh lại chìm vào im lặng.
Anh đã đi rồi.
Tiểu Quai không ăn được nhiều, lăn vào vòng tay của Giang Uyển làm nũng.
Cọ qua cọ lại.
Giang Uyển gãi gãi cằm để nó ngoan ngoãn hơn.
Vừa lúc tranh thủ hôm nay thời tiết tốt, cô đã làm một cuộc tổng vệ sinh, dọn dẹp nhà cửa.
Cũng lần lượt thắp hương cho bà và mẹ.
Dường như không có mảnh kí ức nào về mẹ cả. Vì vậy, Giang Uyển càng phụ thuộc vào bà.
Trong khung ảnh trên tủ, có một tấm ảnh chụp chung của cô và bà, đồng thời cũng là tấm ảnh duy nhất. Cô không có bất kỳ người bạn nào, tâm sự trong lòng cũng hiếm khi nói với bọn Chu Gia Mính. Không phải cô không có trái tim, chỉ là cô không phải loại người có thể tùy ý mở lòng mà phơi bày trước mặt người khác mà không cần giữ lại chút gì.
Vì vậy, hầu hết thời gian, cô đều nói chuyện với bà của mình.
“Con đã phạm một sai lầm lớn như vậy, cứ thế bỏ đi có phải là không tốt không?”
Cô mỉm cười, tựa đầu vào khung ảnh, khẽ thì thầm: “Bà ơi, bà nghĩ trong đời này, con còn có thể gặp được người thứ hai yêu con như anh ấy không? Chắc là không thể đâu.”
Thực ra, giữa họ không có nhiều thăng trầm, không phải kiểu lý do như những mối tình trong phim yêu mà không đến được với nhau.
Cái gì hận nước thù nhà, hay luân thường đạo đức gì đó.
Những thứ đó không hề thực tế.
Tất cả chỉ là mấy điều nhỏ nhặt, như một viên sỏi ném xuống sông.
Đứng trên bờ không thấy gì khác thường, trời yên biển lặng.
Nhưng sau khi có quá nhiều đá cuội, người bước vào sẽ bị thương khó mà di chuyển.
Trước đây cô không hiểu, tại sao khi thấy anh buồn, cô lại cảm thấy buồn.
Tại sao lại đối xử với anh khác với những người khác.
Sau này, gặp nhiều người hơn, hiểu nhiều hơn, và dần dần bắt đầu biết, cảm giác này gọi là thích.
Hạ Khinh Chu thường treo chữ “thích” bên miệng. Nhưng chữ “thích” là quá nhỏ trong cuộc sống của cô.
Giang Uyển rốt cuộc vẫn sẽ phải rời đi. Không biết ngày về, không biết sống chết. Cô không thể ích kỷ yêu cầu anh đợi cô, giống như ở sân bay đợi con tàu một chiều. Nhưng mà, cô cũng không hi vọng thấy xương cốt của Hạ Khinh Chu lại đau nữa, ít nhất là khi cô vẫn còn ở bên cạnh anh.
“Mặc dù làm như vậy thật ích kỷ, nhưng chỉ còn một năm cuối cùng này thôi.”
Cô nhẹ nhàng lau khung ảnh, “Bà ơi, con muốn thật vui vẻ ở bên anh ấy.”