VÌ HOÀ BÌNH TIÊN GIỚI - Chương 16: Thiếu niên Bích Sơn (7)
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VÌ HOÀ BÌNH TIÊN GIỚI
- Chương 16: Thiếu niên Bích Sơn (7)
Từ đó về sau Phương Hoài cứ cách mười ngày nửa tháng là sẽ tới thăm một lần, một là giúp vợ chồng sư thúc truyền tin, hai là đem tình hình Dư Tiêu dạo gần đây báo cáo trở về.
Phương Hoài thấy Dư Tiêu ở trên đỉnh núi, phạm vi hoạt động hẹp, ngoại trừ tu luyện cũng chỉ có ngắm cảnh đến phát ngốc. Vì thế hắn liền thường xuyên mang đến cho y những thứ mà hắn cho là thú vị.
Hắn nhập môn cùng với Dư Tiêu không lâu, tuổi lớn hơn không nhiều, sư huynh sư tỷ của bọn họ lại nhiều lần xuất môn rèn luyện trở về. Phương Hoài liền mang một chút đồ bọn họ mang về từ bên ngoài lên đỉnh núi đưa cho Dư Tiêu để y thấy được chút gì đó mới mẻ.
Mấy thứ này phần lớn được mua từ chợ của phàm nhân, cái gì tượng đất mặt người, cửu liên hoàn, đèn kéo quân linh tinh.
Có một đợt khi Phương Hoài lên đỉnh núi, hắn thần thần bí bí mà nói với Dư Tiêu: “Ta mang theo cho ngươi mấy thứ tốt lắm.”
Dư Tiêu đối với chuyện hắn mang một thứ trẻ con thích cho y thì cũng chẳng còn lời gì để nói, nghĩ thầm phần lớn là do Phương Hoài từ lức sinh ra tới lớn lên đều sống trong nhung lụa, ngăn cách với thế nhân, chưa từng bước một bước vào thế gian, cho nên mới coi máy vật này như là vật quý hiến cho y mà không nghĩ rằng khi y cùng cha nương còn ở Ma giới, Ma tu thường dống lẫn lộn với phàm nhân, mấy cái như này y thấy rất nhiều rồi.
Nhưng Phương Hoài lại tưởng rằng Dư Tiêu tuổi còn trẻ mà lại ít lời như lão già như vậy, nói không chừng mấy thứ này có thể giúp y trở nên hoạt bát một chút thì như vậy trong tương lai y mới có thể trở thành một thanh niên tốt nội tâm ấm áp hướng quang.
Nhưng mà lúc này đây, Phương Hoài lại không móc ra từ trong túi bảo cái gì mà rối gỗ, cửu liên hoàn, châu chấu cỏ linh tinh, mà là móc ra mấy quyển sách.
(*) Cửu liên hoàn:
Dư Tiêu nhìn chăm chú hơn một chút, chỉ thấy tên mấy quyển sách: 《 Ngọc Kinh Ký 》, 《 Đăng Tiên Truyện 》, 《XX bảo điển 》……
Dư Tiêu nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”
Phương Hoài cười nói: “Đây là sách Chu sư huynh Khô Diệp phong đi rèn luyện trộm mang về, đều là phàm nhân viết, tuy rằng có chút không đúng sự thật, nhưng có rất nhiều chỗ thực sự thú vị. Ta tới đưa cho ngươi nhàn rỗi giải buồn.”
Thực ra là Chu sư huynh tặng cho Phương Hoài, hắn nghe xong hai câu liền hiểu được, cái này chả phải là tiểu thuyết X thời hiện đại mà hắn đọc sao! Chẳng qua mở đầu còn muốn viết phong cảnh làm thơ, nghiền ngẫm từng chữ một một phen. Xem ra bất kể là ở thế giới nào, luôn có tay bút nỗ lực thỏa mãn nhu cầu YY của quần chúng..
—————–
Còn nửa chương nữa