VÌ EM - LƯỢNG NHƯỢC TINH THẦN - Chương 2: ~
(6)
“Chị, cho em mượn điện thoại chơi một lát.” Tiểu Bân vừa tắm rửa xong, chân còn chưa khô, liền nhảy lên giường Tiền Oánh Oánh .
Tiền Oánh Oánh nhìn thấy những dấu chân ẩm ướt trên ga giường màu hồng, lập tức trầm mặt, giơ tay đẩy thẳng thằng bé xuống giường, “Đi xuống.”
Cậu em họ ôm chân cô không chịu thả ra: “Cho em mượn, đi, một lát thôi.”
Tiền Oánh Oánh cuối cùng vẫn đưa di động cho thằng bé, cô cũng không muốn ban đêm phải nằm trên ga giường sũng nước.
Ban đêm, từng làn gió mát mẻ thổi qua, Tiền Oánh Oánh ra khỏi phòng, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao.
Ở thành phố, cho dù đã là mười một giờ tối thì ánh đèn neon vẫn cứ sáng trưng, bên ngoài vẫn là tiếng người ồn ào náo nhiệt, trời cũng không một ánh sao.
Không như ở đây.
Cảm giác tâm tình đều chậm rãi chìm vào màn đêm tĩnh mịch yên bình.
Tiền Oánh Oánh ngồi trên bậc thang, dựa lưng vào cửa phòng.
Cô vì né tránh, mới nghĩ xin nghỉ phép, về quê chơi một lần.
Một tháng trước, Tiền Oánh Oánh vẫn còn hẹn hò với đối tượng xem mắt Trương Hạo, anh ta dáng dấp nhã nhặn, có làn da trắng bóc của con trai thành phố, đã làm nhân viên công chức được mấy năm.
Cha mẹ Tiền Oánh Oánh rất hài lòng, hi vọng hai người bọn họ có thể “làm nên chuyện”.
Nhưng Tiền Oánh Oánh không hài lòng với người kia, trừ cái vỏ bên ngoài, anh ta là một kẻ lười biếng tự phụ, tính toán chi li.
Hẹn hò sáu năm, mỗi lần gặp mặt ăn cơm, đều là cô trả tiền. Mỗi lần nói chuyện, đều là cô ngồi nghe anh ta nói xấu phàn nàn đồng nghiệp trong công ty. Cũng những lúc ăn cơm, anh ta sẽ yên lặng ngồi trên ghế, chờ cô gọi món, chờ cô lấy thìa đũa, chờ cô cắt phần steak thành từng miếng vừa miệng cho anh ta…
Cô phản cảm đàn ông như vậy, đại thiếu gia bị cha mẹ chiều chuộng thành thói.
Cô có thể đoán trước tương lai của mình nếu như thật sự kết hôn với loại người này, cô sẽ trở thành bảo mẫu kiêm máy rút tiền kiêm cái thùng rác để anh ta trút bỏ tâm tình.
Nhưng cha mẹ cô lại vừa ý anh…
Tiền Oánh Oánh thở dài một hơi.
(7)
“Triệu Tiểu Sơn, mày có bệnh sao! Mày cứ nhìn lén chị họ tao là như thế nào?”
Tiền Oánh Oánh đang ở vườn rau trước nhà, chợt nghe tiếng đứa em hét lên. Cô ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tiểu Bân đang dùng gậy gỗ xua đuổi thiếu niên tuấn tú đứng bên kia hàng rào.
Thiếu niên tránh né gậy gỗ đang không ngừng vỗ xuống người mình, lại không chịu rời đi.
Tiền Oánh Oánh mặt trầm xuống, ” Làm sao em cứ suốt ngày bắt nạt người ta như thế?”, cô bước nhanh đi qua đoạt lấy gậy gỗ trên tay cậu em họ.
“Chị! Nó nhìn lén chị, vừa buổi sáng đã lén lén lút lút nhìn trộm, khẳng định là có ý đồ xấu!” Thằng bé tức đến dậm chân, nói.
Thiếu niên đứng bên hàng rào đối diện cúi đầu, không nhúc nhích.
Tiền Oánh Oánh hai tay sờ cái má núng nính trên gương mặt tròn vo của cậu bé, vuốt vuốt: “Chị đã nói rồi, đừng lúc nào cũng nghĩ xấu cho người khác, sẽ làm người ta tổn thương.”
Cậu em họ mặt bị vò thành một đoàn, cong môi hờn dỗi, Tiền Oánh Oánh buông mặt thằng bé ra, quay đầu mỉm cười nhìn Triệu Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, tìm chị có chuyện gì không?”
Triệu Tiểu Sơn khẩn trương nhìn cô một cái, lại cắn cắn môi dưới, mới do dự vươn tay, đem vật cầm trong tay mở ra cho cô nhìn.
Trong tay thiếu nên là một con chim nhỏ làm từ cỏ, có lông vũ trên cánh, có lông tơ ở bụng, có cái mỏ nhọn và một đôi mắt dùng hạt cườm màu đen đính vào, đều giống như đúc, sinh động như thật.
Tiền Oánh Oánh kinh ngạc, cười với thiếu niên: “Rất xinh đẹp, là cho chị sao?”
Triệu Tiểu Sơn khẽ gật đầu.
“Cám ơn cậu.” Tiền Oánh Oánh vui vẻ tiếp nhận món quà nhỏ, cô khi còn bé cũng học làm con vật từ lá từ cỏ, nhưng không khéo tay, luôn luôn đem chim nhỏ làm thành quái vật.
Triệu Tiểu Sơn thấy cô vui vẻ, đôi mắt cô khi cười cong lên như vầng trăng, ngượng ngùng cúi đầu.
Cậu em họ hừ lạnh một tiếng: “Đắc ý cái gì! Thứ đồ chơi này tao cũng làm được.”
(8)
“Tiểu Bân, giúp mẹ mang bát thịt kho sang nhà bên.” Mợ bưng một bát thịt kho từ trong phòng bếp đi tới.
Cậu em họ Tiểu Bân cuộn chân ngồi trên ghế sa lon, cầm điện thoại của Tiền Oánh Oánh chơi trò chơi, chơi đến mê mẩn, căn bản không để ý mẹ cậu đang nói gì.
Mợ lại kêu một tiếng, cậu vẫn không lên tiếng. Tiền Oánh Oánh ngồi bên cạnh bèn đứng lên: “Mợ, để cháu cầm cho”
Tiền Oánh Oánh đem thịt heo bưng sang cho đại thẩm nhà bên, vừa mới chuẩn bị về, đại thẩm gọi Tiền Oánh Oánh lại.
“Đợi bác chặt đĩa thịt gà rồi cầm về luôn. Cháu ra sảnh ngồi chơi một lát nhé.”
Tiền Oánh Oánh định nói không cần, nhưng đại thẩm đã quay người vào phòng bếp.
Triệu Tiểu Sơn đang ngồi ở trên ghế nhỏ gọt khoai tây, Tiền Oánh Oánh liền đi tới bên cạnh, giúp cậu múc nước.
Ngón tay Triệu Tiểu Sơn thon dài lại linh hoạt, gọt khoai tây rất nhanh.
Nghe mợ nói, Triệu Tiểu Sơn mười phần tài giỏi, làm nông, việc nhà, tất cả đều là cậu làm hết, hơn nữa còn nấu ăn rất ngon.
Tiền Oánh Oánh luôn có hảo cảm với những người chăm chỉ cần cù, cảm thấy một đứa trẻ chăm chỉ lại càng mười phần khiến người thương yêu.
Cô từ trong túi móc ra một thỏi sô cô la, nghĩ đưa cho Triệu Tiểu Sơn, thấy tay cậu không rảnh, liền bóc nửa lớp vỏ sô cô la ra, cầm tới trước mặt cậu: “Tiểu Sơn, ăn sô cô la không?”
Triệu Tiểu Sơn khẽ giật mình, ngượng ngùng nhẹ gật đầu, sau đó cắn lấy một miếng sô cô la vào trong miệng.
Tiền Oánh Oánh sờ lên đầu cậu: “Tiểu Sơn thật ngoan, nếu như em họ hiểu chuyện bằng một nửa cậu thì tốt rồi.”
Cô ngồi xổm người xuống, đem khoai tây Triệu Tiểu Sơn đã gọt sạch sẽ bỏ vào trong chậu gỗ: “Tiểu Sơn, đem những khoai tây này rửa sạch sẽ đúng không.”
Triệu Tiểu Sơn mặt ửng hồng gật gật đầu. Sau đó, cậu đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thả lưỡi dao cùng khoai tây trong tay xuống đất, đứng lên, bước nhanh đi vào phòng.
“Tiểu Sơn?”
Triệu Tiểu Sơn rất mau đi ra, hai tay ôm một cái giỏ trúc.
Cậu đem giỏ trúc đưa cho Tiền Oánh Oánh .
Tiền Oánh Oánh nghiêng người nhìn vào, bên trong đầy động vật làm từ cỏ, có công, có con thỏ, có mèo, có chó… Mỗi một thứ đều mười phần tinh xảo, giống như đúc.
Nhìn ra người chế tác bọn chúng dùng rất nhiều công sức đi làm.
“Tiểu Sơn…. Đây là… “Tiền Oánh Oánh hơi kinh ngạc.
Triệu Tiểu Sơn đem giỏ trúc hướng đẩy đến trước mặt cô, lại ngẩng đầu nhìn.
“Đây là cho chị sao?” Tiền Oánh Oánh hỏi.
Triệu Tiểu Sơn nhẹ gật đầu, đem giỏ trúc đẩy lên trước người cô, một đôi mắt sáng ngời mong đợi nhìn cô.
Thấy Tiền Oánh Oánh tiếp nhận giỏ trúc, cậu mới buông lỏng tay ra.
“Cám ơn cậu, Tiểu Sơn.” Tiền Oánh Oánh có chút thụ sủng nhược kinh.
Cô sờ lên túi, từ bên trong móc ra mấy khối sô cô la: “Chị cũng không có gì cho cậu, đây là sô cô la chị tương đối thích, tặng cho cậu đi.”
Triệu Tiểu Sơn tiếp nhận sô cô la, hai tay nâng, phảng phất như trân bảo.
Vừa lúc lúc này đại thẩm bưng một bàn thịt gà từ trong phòng bếp đi ra, Tiền Oánh Oánh tiếp nhận thịt gà, cảm ơn một tiếng rồi trở về.
Triệu Tiểu Sơn bưng lấy sô cô la, đi cổng, thẳng đến khi thân ảnh biến mất Tiền Oánh Oánh , cậu mới dời ánh mắt, đem ánh mắt dừng lại trên mấy thỏi sô cô la còn nằm gọn trong tay.
“Tiểu Sơn, con đem đồ vật trong rổ đưa cho chị gái kia?” Đại thẩm hơi nghi hoặc, “Rõ ràng bình thường bảo bối lắm, mẹ chạm thử còn muốn tức giận, bây giờ lại bỏ ra tặng người?”
Triệu Tiểu Sơn phảng phất không nghe thấy đại thẩm nói chuyện, cậu dùng mặt cọ xát sô cô la trên tay, sau đó quay người nhanh chóng chạy về phòng.
Cậu dùng chìa khoá mở ra một cái rương nhỏ, đem sô cô la khóa ở bên trong, sau đó lại đem cái rương đặt bên cạnh đầu giường.
(9)
“Oánh oánh, sao em không chịu trả lời tin nhắn của anh?” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói có chút tức giận của đàn ông.
Tiền Oánh Oánh cầm di động, nhíu nhíu mày: “Trương Hạo, chúng ta không thích hợp, đừng gọi cho tôi nữa.”
“Chỗ nào không hợp? Cha mẹ của em cũng rất hài lòng anh.”
Tiền Oánh Oánh lên tiếng đáp: “Tôi không thích anh.”
“Anh tiền lương cao, tướng mạo tốt, em có cái gì không hài lòng? Anh đã không chê em, em còn bày đặt làm cao?” Bên kia cả giận nói.
Tiền Oánh Oánh nén bực bội, cười: “Trương Hạo, anh tự ngẫm lại bản thân mình trước rồi hẵng hỏi tôi. Mỗi lần hẹn hò, đi đâu cũng là tôi đón, tiền cơm là tôi trả, vé xem phim là tôi mua, anh muốn ăn hoành thánh, cũng muốn tôi bỏ ra một giờ để đi xếp hàng giúp anh. Trương Hạo, anh đang tìm bạn gái, hay tìm máy rút tiền, tìm bảo mẫu?”
Nam nhân cười lạnh nói: “Tôi không nghĩ cô là người tính toán chi li như thế, tôi thật sự là nhìn lầm cô.”
Dứt lời, liền cúp máy.
Tiền Oánh Oánh cầm di động, nửa ngày chưa thể hồi thần.
Cô đúng là tính toán chi li. Không phải thánh mẫu vô tư kính dâng cho bất kì ai.