VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS - Chương 46: Liễu Vi
*Tóm tắt những phần trước*
(vì mình off truyện này 1 thời gian khá lâu nên mình sẽ tóm lược lại 1 số chi tiết chính để mn theo kịp nha moa moa❤️) :
Kim Hy là một bác sĩ mát tay mệnh danh ‘bàn tay vàng’ trong giới giải phẫu, nhưng lại ‘không may’ lọt vào tầm ngắm của một đại boss khét tiếng trong hắc đạo nhưng lại mắc chứng rối loạn nhân cách – Triết Thần Vũ.
Triết Thần Vũ/Triết Thần Vỹ: để tiếp cận Kim Hy, anh đã làm giả bệnh án, giả đầu thú, thảm sát phóng hoả tại bệnh viện cô công tác để diệt đầu mối đồng thời tiêu diệt đối thủ. Anh bắt cóc bác sĩ Kim, giam lỏng cô một thời gian và xoá cả danh tính hiện tại của cô. Vốn chỉ vì tư lợi của tổ chức, nhưng Kim Hy đã cứu hắn một mạng ở cuộc hạ sát bất thành của phe đối nghịch, và từ đó Triết lão đại đã quyết định dùng ‘tấm thân lăng xả bao chiến trường’ này để theo đuổi cô.
Nghiêm Chấn Âu: một đặc cảnh, là trợ thủ đắc lực của Triết Thần Vũ, hiện đang nằm vùng ở Cục cảnh sát đô thị Y với thân phận một thanh tra mới nhậm chức. Sau này dần xuất hiện ‘phản ứng hoá học’ với cô em gái Triết Tư Nhã của bạn anh.
Từ Nặc Nhiên: ông trùm công nghệ hoá sinh Từ Nặc Nhiên là ‘Boss lớn’ của em trai Kim Hy – Hàng Sở Minh người được mệnh danh là thiên tài cao trung. Hàng Sở Minh giả cái chết của mình để đầu quân vào tập đoàn của Từ Nặc Nhiên với 1 danh tính mới.
Kim Hy đã rời khỏi nhà họ Triết, nhận lời sang làm việc tại tập đoàn Từ thị, và hiện tại cô đang trên đường đến Ma Cau cùng Từ Nặc Nhiên và Hàng Sở Minh để dự hội nghị công nghệ. Và cùng lúc đó Triết Thần Vũ cùng Nghiêm Chấn Âu cũng trên chuyến bay đến Ma Cau để tìm hiểu mối liên hệ giữa vết bớt trên ngực trái của Kim Hy và Triệu Duẫn – một bố già đã rửa tay gác kiếm vì vết thương lòng năm xưa, cùng với sự nghi ngờ về thân phận ‘con gái Triệu Duẫn’ của Liễu Vi.
——————- Vào truyện nào~
“Vương Nhậm! Chẳng phải tôi đã đưa cho anh một số tiền lớn tháng trước sao? Chỗ đó đủ để một tên vô công rỗi nghề như anh sinh hoạt trong 1 năm đấy!” Một cô gái trẻ đứng dựa vào tường, trên người là bộ đầm ngủ hai dây bằng lụa đỏ. Cô ta châm lấy một điếu thuốc mỏng đưa lên miệng. Đầu lọc gần như bị cắn nát, chứng tỏ chủ nhân vô cùng tức giận nhưng lại bất lực trước kẻ trong điện thoại.
“Vi Vi à. Làm sao tôi có thể nhẫn nhịn khi nhìn em gái sống xa hoa, còn thằng làm anh đây lại phải sống bình dân như đám dân đen khác chứ? Anh em ruột thịt, phúc cùng hưởng chẳng phải sao?” Giọng người đàn ông trong đường dây tỏ vẻ vô ưu, kệnh cỡm và có chút đe doạ. Như đang nắm thóp của cô gái này.
“Vương Nhậm. Sao anh không chết quách đi cho tôi nhờ!!! Nếu không vì chuyện năm xưa tôi đã cho anh đi đời nhà ma trước khi anh mở mồm xin tiền tôi.” Liễu Vi nghiến răng. Tên anh trai khốn nạn, phúc cùng hưởng thế hoạ cùng chia đâu?! Đi được đến bước này, giả danh là con gái thất lạc của Triệu Duẫn đều là kế hoạch của cô ta, đều là cô ta mạo hiểm.
Vương Nhậm tên chó này có nhúng tay vào gì? Nể tình gã làm người chống lưng cho cô ta khi còn trong xóm nhà cũ để không bị quấy rối. Nhưng chuyện này thật vượt quá giới hạn.
Không được. Cứ xin tiền Triệu Duẫn mãi như vậy, đi đêm sẽ có ngày gặp ma. Vả lại tên Nghiêm Chấn Âu có vẻ như đã bắt đầu nghi ngờ cô ta.
“Này em gái quý hóa. Vừa hay tôi đang ở Ma Cau, thiếu chút tiền tiêu vặt…” Gã ta quay sang một nữ nhân váy áo kim sa lấp lánh hở hang đến nóng mắt, tóc nhuộm ánh kim trông vô cùng thời thượng, “…hay là cô gửi tôi chút đỉnh đi, đại tiểu thư.”
“…Anh cần bao nhiêu tiền?”
“100 vạn.” Gã ta trả lời dứt khoát.
“Anh đang đùa tôi à?!” Liễu Vi cố gắng giữ chất giọng bình tĩnh, nhưng từng câu từ một đều xuất phát từ sự khinh bỉ tột cùng.
“Không hề.” Gã cười thoải mái, “Nếu cô không đưa, tôi không biết làm sao để bịt được cái miệng lanh lẹ của tôi đâu đấy.” Vương Nhậm vừa vòng một tay qua eo của cô gái vừa đưa miệng hôn lên làn da trên cần cổ trắng nõn của cô ta.
“Không sao. Tôi biết.” Nói rồi Liễu Vi cúp cuộc gọi với gã ta, một suy nghĩ tàn bạo lướt nhanh qua Liễu Vi, cô ta lại lướt ngón tay thon dài của mình, bấm một dòng số sau đó mấp máy môi vài lần.
Từ xưa tư văn đa bại hoại. Nếu ngày xưa trong những người nhã nhặn, văn chương thường có nhiều kẻ bại hoại, thì ngày nay kẻ càng có tri thức, sẽ càng hiểm ác một khi chọn sai chí hướng.
Liễu Vi là một minh chứng sống. Trí tuệ cô ta cũng thuộc hàng không tồi mới có thể đỗ đạt bằng y học, nhưng dù vậy trí tuệ lẫn tư chất vẫn còn thua xa vị bác sĩ Kim của đại boss Triết Thần Vũ.
Môi hồng son nở một nụ cười hiểm. Một đoá hồng gai, lại còn chứa độc, còn gì chết người hơn thế. Liễu Vi nắm lấy chiếc vòng mặt Ruby đỏ trước ngực, miết hai ngón tay qua lại trong trạng thái suy tư.
Mặt ngọc này, là do cô ta lấy trộm từ bà chủ gian trá ở tiệm cầm đồ trong khu nhà cũ cô ta từng ở. Bà ta bảo mặt ngọc này mua được từ một tên người làm vườn tại một biệt thự cách biệt trên đồi mười mấy năm trước. Khi gã ta mang đến vẫn còn chút hơi ấm, không biết từ vụ hoả hoạn, hay từ cơ thể của vị nữ chủ nhân cũ.
Bất chợt cô ta nghĩ đến Kim Hy, đôi mày liễu được tỉa tắn tỉ mỉ đấu lại vào nhau. Lần đấu giá trước không loại trừ được cô, lại còn việc Triết Thần Vũ ra mặt để bảo vệ cô. Hình ảnh xuất hiện trong đầu đến đây đã đủ khiến Liễu Vi đập vỡ chiếc gạt tàn thuỷ tinh vào tường.
Xoảng!
“Tiểu…tiểu thư!” Một nữ hầu lớn tuổi vội chạy đến gõ cửa hỏi han, “Cô không sao chứ ạ?!”
“Còn không mong vào đây dọn dẹp!” Liễu Vi tỏ vẻ gắt gỏng. Buổi hội nghị công nghệ ngày mai sẽ có rất nhiều nhân vật có tiếng tăm, tất nhiên cô ta sẽ không để Vương Nhậm có cơ hội đến phá đám. Còn Kim Hy, cái gai trong mắt, cô ta sẽ không đễ cô dễ dàng tiếp cận Triết Thần Vũ.
——————–
Kim Hy đứng trước một cửa tiệm quần áo sang trọng, trong tay là tấm card visit nhận từ chỗ Từ Nặc Nhiên. Hắn ta nhét chiếc card vào tay cô, lại còn bảo đã chuẩn bị cho cô chiếc đầm đẹp nhất, thiết kế độc nhất vô nhị của nhà thiết kế đồng thời là chủ hãng thời trang được khắc tên trên chiếc card visit cô đang giữ trên tay.
“Này còn không mau tránh ra.”
Kim Hy giật mình quay người lại, phía sau cô là một cô gái trẻ son phấn dày dặn, nước hoa ngửi ngay liền biết là Chanel No.5, chiếc ví kẹp của cô ta đúng kiểu thiết kế của Hermes, đã vậy đến chiếc kính máy cô ta đeo trên đầu cũng là hàng hiệu Balenciaga, lại thêm đôi bông tai Nina Ricci và vòng tay Pandora.
Cô gái này, là quý nữ tài phiệt chăng?
“À xin lỗi.” Kim Hy tránh sang một bên. Cô gái đó ra vẻ khó chịu rồi quay mặt sải chân bước vào trong. Trước khi đi cô ta cũng không quên để lại một câu “Nghèo kiết xác thì đừng mò đến những nơi chỉ ngửi thôi cô cũng đã tốn 1 năm tiền lương.”
Nghèo kiết xác? Thái độ cô ta là gì vậy?! Kim Hy hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Bà đây tử tế không có nghĩa là sẽ không trừng phạt những kẻ trịch thượng.
Trong cửa tiệm, Tinh Mỹ đang xuýt xoa trước một bộ váy được bày ở trung tâm, xung quanh lồng kính, lại còn có ánh đèn tím dịu nhẹ hắt lên những lớp voan tím nhẹ như lông hồng, mềm tựa lông vũ, lại còn lấp lánh kim sa với những hạt bụi kim cương thật. Đường thêu từ chỉ vàng điểm xuyết trên phần vai áo sẽ càng tôn thêm bờ vai mảnh khảnh của nữ chủ nhân chiếc váy.
“Alo, bạn thân của tôi ơi. Liễu Vi này, mình đã tìm được chiếc vây ưng ý cho buổi triển lãm sắp tới rồi!” Tinh Mỹ xuýt xoa tấm tắc khen ngợi chiếc váy trước mặt. Vừa lúc đó thấy Kim Hy bước đến, cô cũng đang xem bộ váy này.
“Này, nhân viên ở đây làm việc tắc trách vậy. Ăn mày cũng có thể vào đây sao?”
“Xin lỗi quý khách, vị này là…”
“Đừng xin lỗi tôi! Các người không xin lỗi nổi đâu. Có tin tôi gọi giám đốc của các người ra đây không?! Còn không mau đuổi cô ta ra?”
“Nè cô đừng ức hiếp người quá đáng. Tôi có lý do nên mới ở đây nhé. Bằng không tôi cũng đã bước chân ra khỏi cái cửa hàng này rồi khi biết có một người thô lỗ như cô.” Kim Hy lạnh mặt, đôi mắt phượng đanh lại quét một lượt cô gái trước mặt.
Tinh Mỹ hất cằm nhìn cô, “Nghèo kiết xác còn mặt mũi vào đây? Nếu tôi là cô tôi đã tự biết xấu hổ rồi đấy.”
“Đấy là cô. Còn tôi vẫn là tôi. Tôi không có tự hạ thấp bản thân mình như vậy. Cô tưởng tôi là đồ ngốc như ai đó sao?” Kim Hy cười nhẹ. Cô ta quả thực đồ não heo, nói vậy còn xúc phạm heo đấy.
“Chị lấy giúp tôi bộ váy này nhé.” Kim Hy chỉ vào chiếc vây trong lồng kính. Cô cũng muốn mau chóng lấy đồ rồi đi nhanh.
“Cái gì?! Đồ của nhà thiết kế XX cô lại dám ngang nhiên yêu cầu vậy sao?!” Tinh Mỹ đột nhiên túm lấy tay của Kim Hy, gằn giọng nhả từng chữ một như không thể tin vào tai mình.
Kim Hy hất tay cô gái ngang ngược đó ra, dùng nước rửa tay xịt ra hai bàn tay rồi xoa nhẹ chỗ bàn tay cô gái thô lỗ đó nắm ban nãy.
“Thật không biết điều. Tay tôi không phải ai cũng được chạm vào đâu đấy nhé.” Phải, tay cô, bàn tay vàng có thể trị được cả ca mổ khó nhất không phải ai muốn chạm là được, chúng cũng có lòng tự tôn của chúng chứ.
“Vớ vẩn! Ảo tưởng à?” Tinh Mỹ nhếch môi cười khinh, chỉ tay vào bộ đầm ra lệnh cho quản lí cửa hàng “Tôi lấy chiếc đầm này! Cô ta không được động vào nó dù bất cứ giá nào!”
“Dù bất cứ giá nào sao?” – Kim Hy nhếch môi cười, cố tình lặp lại lời Tinh Mỹ nói – “Được thôi. Quản lí này, cô gái này cứ nhất quyết như vậy tôi không còn cách nào khác. Cho tôi gửi lời xin lỗi đến Ngài ấy nhé.”
“Nhưng ngài Từ Nặc Nhiên…” – Quản lí toát mồ hôi hột cố gắng cứu vãn tình thế.
“Đừng lo, tôi sẽ nói giúp cô.”
Bên kia, Tinh Mỹ vui sướng khi thấy chiếc đầm được đóng gói lại cho cô ta. Không quên liếc nhìn sang Kim Hy, Tinh Mỹ vội lấy điện thoại chụp lại cô, sau đó gửi tin nhắn hình ảnh sang cho anh trai mình – “Anh hai yêu quí, giúp Mỹ Mỹ cấm tuyệt đối cô gái này ra vào các cửa hiệu thời trang ở Ma Cau nhé. Cô ta ăn hiếp Mỹ Mỹ đó anh hai.”
Ở phía bên kia, ngón tay thon dài đã bấm xem tin nhắn, hàng lông mày thanh tú đấu vào nhau khi thấy tin nhắn của em gái. Xem ra cô gái này đã đắc tội với em gái yêu quí của hắn rồi.
“Được thôi.” Tinh Chí Thần đáp xong, tay theo thói quen mân mê chiếc cài cổ tay áo có hạt cẩm thạch đỏ, nếu nhìn kĩ sẽ thấy phần viền có chút sờn cũ, nhưng nhờ chủ nhân giữ cẩn thận nên thời gian không làm chúng mất đi nét quý giá vốn có.
•