VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS - Chương 39: Rời bỏ Triết gia
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS
- Chương 39: Rời bỏ Triết gia
“…Anh lại bị hoán đổi à?” Kim Hy nhíu mày dò xét, “Triết Thần Vĩ, cậu cũng thôi đùa được rồi đấy. Tôi không muốn gánh hậu quả của cậu khi tên Triết Thần Vũ tỉnh lại đâu.” Cô phất tay xoay người bỏ đi liền bị hắn giữ lại.
“Thần Vĩ…tôi không đùa.” Kim Hy thở dài, “Chuyện hôm qua đã là quá đủ với tôi rồi, tôi cần nghỉ ngơi.” Cô cố kéo tay ra khỏi hắn, nhưng những ngón tay trông thanh mảnh đó lại có sức mạnh như gọng kiềm.
“Thần Vĩ, Thần Vĩ.” Hắn lặp lại vài lần với thái độ bất mãn, “Em nghĩ rằng lần nào có cử chỉ thân mật với em cũng là Thần Vĩ sao?” Triết Thần Vũ áp cả người cô vào tường, ánh mắt có chút đáng sợ.
Thôi rồi, đây là Triết Thần Vũ. Kim Hy vội tự đính chính lại, thái độ thế này vừa thô lỗ vừa độc tài lại với dáng vẻ chẳng thương hoa tiếc ngọc.
“Còn không phải sao? Lần đầu gặp tôi anh đã bắn một phát ngay đùi tôi còn gì? Qùa gặp mặt là một viên đạn từ khẩu súng lục.” Kim Hy cười gằn, “Qủa nhiên chỉ có thể là Triết Thần Vũ.”
“Em vẫn còn hận tôi chuyện đó sao? Nếu đã muốn gϊếŧ, thì tôi đã không bắn vào chân..”
BỐP!
“Lưu manh..!” Cô cắn chặt môi sau khi tặng hắn một cái tát lên má trái, “Đả thương người khác mà còn cho rằng đó là một hành động ban ân huệ ư? Nếu thế thì thà rằng cứ để tôi chết trong cái căn cứ đó còn hơn là chịu ân huệ từ một kẻ như anh.” Dứt câu cô vùng người bỏ chạy khỏi Triết Thần Vũ.
“Boss! Boss! Bác sĩ Kim bỏ trốn rồi! Có cần tụi em chạy theo bắt lại không?”
“Không!” Triết Thần Vũ vuốt lấy má trái, im lặng nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ hành lang hướng ra vườn. “Cứ để cô ấy đi.”
•
“Cô gái, cô tìm ai vậy?” Một người phụ nữ trung niên nói với ra từ trong căn nhà ở tầng trệt, đúng hơn đó mặt tiền nhà bày trí trông như một văn phòng, và phía sau nhà là một căn bếp nhỏ và một chiếc cầu thang dẫn lên tầng lửng.
“Cháu có thuê một căn hộ ở đây, người chủ hình như là cháu của bà..” Cô ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà. Đúng là nơi này rồi, căn hộ của cô. Đã gần một tháng cô không quay trở lại.
“Xin lỗi cô gái, tôi này sống một mình bấy lâu nay, không có họ hàng cháu chắt gì cả. Tôi là quản lí của tòa nhà này.” Người phụ nữ đó nhìn cô một lượt từ đầu đến cuối sau đó chép miệng, “Tôi chưa từng thấy cô bao giờ, cô có nhớ nhầm không?”
“Thưa bác, cháu là người thuê căn hộ 3A ở đây đấy.” Thông tin từ người phụ nữ đó không khỏi khiến cô kinh ngạc, “Cháu có thể dẫn bác lên nếu bác không tin!”
“Này này cô gái! Cô nhầm lẫn rồi. Căn hộ 3A được thuê bởi một gia đình hai con, ông chồng làm văn phòng còn bà vợ là nội trợ. Hai đứa con họ đang đi học mẫu giáo cả, và họ đã thuê ở đây được 5 năm rồi.”
“Cái gì?!” Cô giật mình, “Bác! Bác dẫn cháu lên xem! Cháu xin bác đó!” Tin trời giáng này cô vẫn không thể tiêu hóa được.
Nói là thế, không kịp đợi bà chủ nhà nhấc mình khỏi ghế ngồi, cô đã xông thẳng lên căn hộ 3A. Trong kí ức của cô, cách đây một tháng cô vẫn trả phải trả tiền thuê nhà cho ông bố già nát rượu của cô, rồi còn phải trả cả tiền điện, tiền nước, phí sinh hoạt,..Cô thở dốc khi chạy đến trước cánh cửa màu nâu sậm đề chữ “3A” ánh kim. Cô định xoay nắm cửa nhưng chợt nghe thấy tiếng trẻ con cười đùa phía bên kia cánh cửa.
“Nè các con đừng nghịch nữa để mẹ đi đổ rác..” Một người phụ nữ trẻ trong chiếc tạp dề ca rô bước ra ngoài, thấy cô đứng trước nhà liền vội hỏi, “Ồ xin chào! Cô chắc hẳn là gia sư phải không?”
“Hả? Gia sư..” Cô ngẩn người, mắt khẽ liếc vội căn nhà đằng sau người phụ nữ trẻ, không gian quả thật đúng là của một gia đình đã sống ở đây vài năm, “À..xin lỗi. Tôi nhầm nhà.” Ánh mắt cô trầm xuống. Cô cười trừ gật đầu chào chủ nhà rồi xoay người bỏ đi.
“Nè..cô gái..hộc hộc…” Bà chủ tòa nhà đến lúc này mới leo lên đến tầng 3 miệng thở không ra hơi, “Đấy…đó là người vợ nội trợ mà tôi nhắc đến..Giờ cô đã tin chưa?…Ôi chết tiệt cái thân già khốn khổ này!”
Kim Hy không nói lời nào đi ngang qua cả bà chủ. Cảm xúc bây giờ thật hỗn độn, cô bây giờ thậm chí cũng nghi ngờ cả danh tính của mình. Chợt nhìn lên bức tường trắng của cầu thang bên tay trái, cô phát hiện một vết ố vàng chảy dài trên tường..
“Vết ố…Phải rồi!” Cô bừng tỉnh, hai tay vô thức xoa lên vết ố. Dấu vết này là do ông bố già bợm rượu của cô gây ra. Hôm đó lão ta say xỉn đập vỡ chai bia lên tường, chất lỏng có cồn đó dính vào tường đã tạo ra một vết nhơ ố vàng.
“Hừm…Triết Thần Vũ!” Cô nhếch môi cười, trong lòng cảm thấy mối hận thù đối với hắn trước đây từng bị gạt qua bên đường bỗng như được khiêu khích trở lại. “Không những muốn gϊếŧ tôi, mà còn muốn xóa sổ tôi sao?” Cô siết chặt tay lại thành nắm đấm, cuộc đời vốn như trời yên biển lặng của cô bỗng trở thành một mớ hỗn độn đều là vì hắn.
Cứu cô ư? Thật sự hắn phải xem lại định nghĩa của từ “giải cứu” là gì đấy.
Cô vơ lấy một chiếc áo khoác trên giá treo áo của bà chủ nhà khoác vào. Việc đầu tiên cần làm bây giờ là phải kiểm tra tình hình em trai cô thế nào. Con người của Triết Thần Vũ nói là làm, hắn từng đe dọa mạng sống của em trai cô nếu cô không cho hắn thấy sự phục tùng, nhưng những ngày qua ở Triết gia cô đã nắm không ít bí mật về hắn, và cả Triết gia. Nếu hắn dùng em trai để đe dọa cô, cô sẽ dùng những bí mật đó để “trị” lại hắn.
“Kim Hy?” Vừa bước đến ngã ba đường thì bất chợt có người gọi, cô quay người lại và không khỏi có chút bất ngờ với sự hiện diện của người trước mặt.
“Từ tiên sinh!”
•
Như có nói từ (mấy tháng) trước, Mao có chuẩn bị ra lò một ý tưởng mới có tên là “Đặc công vật chủ”, trong tuần này Mao sẽ update. Truyện lần này là lần thử sức của Mao về thể loại viễn tưởng, bối cảnh tương lai và hai nhân vật chính đều là đặc công và điệp viên