VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS - Chương 36: Phòng bao ám muội
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VỊ BÁC SĨ CỦA ĐẠI BOSS
- Chương 36: Phòng bao ám muội
Triết Tư Nhã nghiêng người ra trước bánh lái nheo mắt tìm kiếm xung quanh qua lớp kính xe bám hơi sương tối. Cô ấn nút để khởi động cần gạt kính quét đi tầng hơi nước mờ trước mắt.
Chiếc Audi bạc của anh vừa rẽ ngang vào một bãi đỗ xe của một Club hạng 1. Triết Tư Nhã dõi theo từng bước chân của đối phương cho đến khi cánh cửa kính ánh đèn neon của không gian bên trong Club đóng lại sau lưng anh.
Hôm nay là cuối tuần nên khách khứa tấp nập trước cửa xếp cả một hàng dài. Có một tên da ngâm to con, thân hình vạm vỡ trong bộ suit đen đứng chặn ngay trước cửa, bên hông gã giắt một khẩu súng lục và trong tay là bản danh sách các khách hạng VIP.
Triết Tư Nhã tìm một chỗ đậu xe ở phố đối diện rồi lén lút chạy ra lối cửa sau của Club.
“Chậc! Chết tiệt!!!” Cô vặn nắm cửa nhưng nó đã bị khoá chặt.
Triết Tư Nhã trút một hơi giận dữ đập vào cánh cửa sắt trước mặt. Nghiêm Chấn Âu anh từng rất ôn hoà, và tính cách vô cùng trung lập. Anh không theo bất cứ phe phái nào dù cho đó có là tổ chức bạn thân hay bạn nối khố của ba anh. Nhưng không hiểu sao 10 năm sau cô quay về anh đã là một trợ thủ đắc lực của Triết Thần Vũ.
Điều gì đã khiến anh thay đổi? Không lẽ công việc này có sức hấp dẫn của riêng nó sao? Nguy hiểm nhưng lại đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ?
Triết Tư Nhã ngó nghiêng hàng người xếp dài đằng đẵng đến mấy toà nhà rồi còn rẽ trái kéo dài thêm vài căn. “Trời ạ. Anh ấy đã vào bằng đường này sao? Làm thế nào…”
Cô mạnh dạn bước đến chỗ tên da ngâm vỗ vỗ vào vai hắn. “Này anh gì ơi..!” Cô suýt chút nữa trợn tròn mắt lên mà nín thở nhìn tên trước mặt khi gã quay lại với bộ mặt sừng sỏ hung tợn.
“Không có xin xỏ gì hết! Không phải VIP thì đừng có chọc vào.” Gã thô lỗ vung tay đuổi cô đi.
“Hừ. Sao anh dám khẳng định tôi không phải khách VIP?” Triết Tư Nhã khoanh tay cự lại gã, nhưng cái cô nhận lại được chỉ là cái nhìn khinh thường và điệu cười giễu cợt từ gã và những người xung quanh.
“Bộ vest lão Vương đây đang mặc còn đắt gấp chục lần bộ đồ ăn mày của ngươi đấy. Định vung rìu qua mắt thợ sao? Về nhà lấy áo mẹ lau sữa trên mép rồi đợi thêm chục năm nữa lão Vương đây cho ngươi đứng đây đôi co.” Gã bắt đầu điệu cười chế nhạo nhưng liền sau đó đã đổi sang khuôn mặt nịnh bợ cung phụng khi một người phụ nữ bước đến trước hàng người đang xếp dài.
Cô ta diện một chiếc váy ngắn ôm sát, mọi đường cong ngóc ngách trên cơ thể đẫy đà đó đều lồ lộ trước mắt đốt cháy mọi ánh nhìn từ đám đàn ông trong dãy hàng chờ đợi. Môi dày nóng bỏng của cô ta gợi cho đối phương cảm giác mềm mại như kẹo bông gòn, nhìn vào chỉ có thể hận vì không thể ngấu nghiến đôi môi đó.
“Tránh ra.” Cô gái đó lạnh lùng cất giọng với Triết Tư Nhã sau đó quăng cho cô một cái nhìn cao ngạo.
“Gì chứ! Trường tiểu học không dạy các người nói đầy đủ chủ vị của một câu sao?!” Triết Tư Nhã ửng đỏ mặt vì tức giận. “Phần cứng đẹp đẽ nhưng phần mềm thật xấu xí đến buồn nôn.”
“Cô…!!!” Cô gái nóng bỏng đó siết lấy chiếc ví cầm trong tay, đôi mắt đánh màu khói nhũ ánh lên tia giận dữ. “Anh Vương! Anh định để con nhỏ này ở đây quấy rối khách sao?” Cô ta tức tối quay sang tên da ngâm cao giọng khiến gã liền khúm núm liên tục gật đầu tạ lỗi.
“Ta hạ cố đến đây để xem trò đùa ba xu của các người sao?! Còn không mau đuổi đi! Sau chuyện này đừng hòng ta tha thứ…!”
“Nguyệt Dạ tiểu thư.” Một người đàn ông ăn mặc lịch thiệp bước đến chỗ cô gái tên Nguyệt Dạ đang nổi giận với tên an ninh. Anh ta khẽ nghiêng người, khuôn mặt tỏ chút nhún nhường từ tốn tiếp chuyện với cô ta thay cho tên da ngâm đang đứng hình vì quá hoảng loạn. “Xin lỗi tiểu thư vì sự cố không đáng xảy ra thế này. Tôi sẽ nhắc nhở lại nhân viên của mình.” Anh ta liếc mắt sang tên da ngâm, dù đôi mắt vẫn cong lên như cười nhưng hàn khí lại sắc bén khiến gã sởn da gà.
“Còn bây giờ tiểu thư theo tôi vào trong, tôi mời cô một chai Vodka xem như bồi tội.” Anh ta xoè tay hướng cô gái tên Nguyệt Dạ vào trong Club. Nguyệt Dạ thấy vậy mỉm cười hài lòng, nhưng lại không chịu vào trong mà khoanh tay trước ngực hất cằm sang Triết Tư Nhã.
“Còn không mau tiễn khách?” Nguyệt Dạ cong môi nhìn Triết Tư Nhã một lượt từ đầu đến cuối. “À khoan đã, tôi ý khác tuyệt vời hơn. Dẫn cô ta vào trong đi.” Nguyệt Dạ ngoắc tay bảo đám vệ sĩ theo sau cô ta lôi Triết Tư Nhã vào.
“Thả tôi ra!!! Các người làm gì vậy?!” Triết Tư Nhã ra sức vùng tay khỏi đám người to lớn đang giữ lấy cô.
Nguyệt Dạ nghe vậy quay người lại, nâng cằm cô lên tay tì vào hông nhìn cô một cách giảo hoạt. “Chẳng phải từ đầu cô đã muốn vào đây sao? Bây giờ tiểu thư đây đã thoả mãn cô rồi còn muốn điều gì nữa?”
“Chậc.” Triết Tư Nhã tặc lưỡi sau đó giật người dậy định chạy đi nhưng đã lập tức bị giữ lại.
“Á à. Trông đài các thế mà cũng xông xáo hẳn ra. Rất được.” Nguyệt Dạ miết lấy mặt của Triết Tư Nhã sau đó bất thình lình giật mạnh xuống khiến cô mất đà suýt nữa ngã chúi người về trước nếu như không có mấy tên vệ sĩ giữ lại.
“Muốn bồi tội cho ta sao?” Nguyệt Dạ hướng sang tên quản lí. “Cho đứa con gái này làm bồi rượu cho phòng bao của ta. Thế nào?”
“Nguyệt Dạ tiểu thư cái đó…qui tắc của chúng tôi..”. Tên quản lí cười khổ, nhưng khi bắt gặp thấy ánh mắt sắc lạnh của Nguyệt Dạ anh ta liền đổi ý gật gật đầu. “Tôi chỉ biết hôm nay một cô gái bồi rượu ở phòng Royal nghỉ đột xuất và tình cờ cô gái này đồng ý chạy thay ca cho người vừa nghỉ.”
“Rất tốt.” Nguyệt Dạ cong môi cười hiểm. “Mau chuẩn bị cho cô ta.”
“Buông tôi ra!!! Quản lí! Anh không sợ bị kiểm điểm sao?! Nếu chuyện này tới tai ông chủ thì tiền đồ của anh sẽ ra sao? Anh không muốn mình bị mất việc chứ?” Triết Tư Nhã hướng tên quản lí cầu cứu, nhưng đáp lại lời của cô chỉ là cái nhìn dửng dưng.
“Cô gái. Chỉ cần làm trái lời Nguyệt Dạ tiểu thư là tôi đã không còn chỗ đứng rồi. Vì vậy…tôi xin lỗi.” Tên quản lí xoay người rời đi.
Triết Tư Nhã hoảng hốt vùng chạy nhưng một lần nữa lại bị giữ lại. Cô liếc mắt nhìn tên vệ sĩ đằng sau bỗng nghĩ lại bản thân thật hấp tấp lại ngu xuẩn. Vốn dĩ chỉ định thăm dò Nghiêm Chấn Âu một chút đùa vui thôi ai ngờ lại dính vào một mớ cẩu huyết như vậy.
Khi nãy vội quá lại không mang điện thoại khi rời khỏi nhà, bây giờ gặp nạn lại không có để mà dùng.
“Hay là…Mình có thể “mượn” điện thoại của mấy tên ở phòng bao. Bọn chúng say rượu cả rồi thì còn làm gì để ý tư trang cá nhân nữa chứ.” Triết Tư Nhã dằn lòng tự nhủ. “Bình tĩnh nào Tư Nhã. Mày chỉ cần chuốc say rượu một tên trong đó rồi trộm lấy điện thoại của hắn thôi.”
“Vào đi!” Tên vệ sĩ đẩy cô vào một căn phòng nhỏ, trên giá đã treo sẵn bộ đồng phục của người bồi rượu.
Triết Tư Nhã nhăn mặt loạng choạng đứng vững, cô quay ngắt ra sau định mắng lại gã thô lỗ đó thì cửa phòng đã đóng sầm lại trước mặt.
“Nguyệt Dạ tiểu thư. Mọi thứ đã được chuẩn bị.”
“Tốt.” Nguyệt Dạ kéo chiếc váy ngực trần xuống thêm vài centimet khiến khe ngực sâu hút của cô ta trở nên lồ lộ. “Đêm nay có khách quý. Ta không thể để người ấy đợi lâu được.”
Nguyệt Dạ đẩy cửa phòng bao có đề chữ “Royal” viết theo phông kiểu cách uốn lượn, mùi rượu lập tức ập đến bao lấy người vừa bước vào, không gian rộng mở nhưng lại khá tối đèn với màu tường đỏ rượu gợi lên một mùi vị khá ám muội.
Một tên đàn ông to con, vai nở đang đỡ lấy một ly rượu từ một cô bồi rượu sau đó vô sỉ cười gian, mắt không an phận mà nhìn xuống phần chân trần vì chiếc váy quá ngắn.
Thấy Nguyệt Dạ bước vào, gã nâng lên ly rượu về phía cô ta huýt sáo. “Nguyệt Dạ. Hôm nay em thật sự đang đốt cháy đôi mắt anh rồi.”
“Chu Tổng ngài say rồi. Chẳng phải ngài còn cô vợ nhỏ ở nhà sao mà còn thốt lên những lời đó?” Nguyệt Dạ khúc khích cười nhưng vẫn nhận lấy lời khen đó.
“Chậc chậc. Đó là chuyện ở nhà, còn ở đây là khác. Sao lại để việc nhà xen vào việc làm ăn chứ?” Lão Chu cười hà hà rồi nốc cả ly rượu.
“Này cậu trai trẻ đẹp trai. Cậu vẫn chưa uống ly nào đấy. Nào! Tôi kính cậu một ly rượu xem như để bắt đầu chuyện làm ăn của hai bên.” Lão Chu nâng lên ly rượu đã được rót đầy lên hướng đến một thân ảnh tuấn mỹ ngồi đối diện, bên cạnh anh Nguyệt Dạ đã ngồi xuống tự lúc nào.
Nguyệt Dạ cố tình ngồi sát vào để đôi chân trần của cô ta đụng chạm “vô tình” vào chân người ngồi cạnh, cất giọng nhỏ nhẹ nâng đến một ly rượu.
“Nghiêm Chấn Âu. Chúng ta bắt đầu chứ?”
•
Hiii mọi người. Cũng được vài tuần rồi Mao mới ra chap mới. Nếu mọi người đọc đến dòng này thì Mao chỉ muốn nói rằng…Cảm ơn mọi người vì vẫn còn theo dõi truyện nhéee!! 💛💛
P/S: Mao không drop đâu chỉ là vì vào học kì rồi nên thời gian ra có hơi bị kéo dài xíu xiuu.