Vệ Sĩ Tạm Thời - Chương 106: 106
Lần này Phương Sơ Dương đi là cả mấy ngày, trong lúc đó thì không có tin tức gì.
Địch Thần có chút lo lắng, không hiểu ở Ngũ Đồng thì có chuyện gì quan trọng đến độ cần phải điều Phương Sơ Dương què một cánh tay đi. Nhưng cũng không thể tuỳ tiện gọi điện thoại qua hỏi, chỉ có thể nói bóng nói gió hỏi Tiểu Trần tới điều tra chuyện sát thủ.
“Vốn em muốn đi với đội phó, nhưng đội trưởng không cho.” Trần Chiếu Huy cũng không rõ ràng nhiệm vụ là gì, chỉ là muốn đi với đội phó.
Địch Thần cẩn thận nhìn mặt của Trần Thành Thật: “Tiểu Trần, cậu nói thật với anh, có phải Phương Sơ Dương nhà tụi anh bị trong đội xa lánh không?”
Tiểu Trần sợ tới lắp bắp: “Xa lánh? Ai dám xa lánh đội phó chứ, anh Thần, sao anh lại nghĩ vậy?”
Địch Thần bổ trái táo đã gọt xong thành hai phần, một nửa đưa cho Cao Vũ Sanh, nửa còn lại thì cho Tiểu Trần: “Cái tính tình chó gặm của nó ấy, không bị xa lánh mới là kỳ.”
Câu này Tiểu Trần cũng không dám nhận.
“À, hôm đó cậu đụng trúng quản lý Triệu ở cổng, sao lại đánh anh ta?” Địch Thần dùng cùi chỏ đẩy Trần Chiếu Huy đang im lặng ăn táo một cái.
Động tác ăn táo của Tiểu Trần dừng một chút, cũng không ngẩng đầu, chỉ rũ đầu nói: “Anh ta làm chuyện không nên làm.”
Địch Thần hơi nhướng mày: “Cái gì mà không nên làm, anh ta xực chỗ nào của cậu à?”
Người thành thật không hiểu được ý của Thần 3D, mặt ngơ ngác ngẩng đầu: “Sao?”
Cao Vũ Sanh mím môi cười, dùng ngón tay chọt chọt Địch Thần đang nói bậy trêu bạn nhỏ. Địch Thần bị chọt trúng chỗ thịt ngứa, không chịu được uốn éo người, nắm đầu ngón tay đang tác quái kia lại.
Đợi Tiểu Trần đi rồi, Địch Thần cầm quả táo đã gọt vỏ gặm hai cái, suy nghĩ điều gì đó.
Cao Vũ Sanh hỏi anh: “Anh hỏi cảnh sát Trần là do không tin lời của Triệu Tử An nói à?”
Địch Thần ném ruột đi, lau tay, ôm Cao Vũ Sanh xuống giường: “Anh vốn chẳng nghĩ gì, tự nhiên nay thấy Tiểu Trần thì chợt nhớ tới, cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.”
Cao Vũ Sanh được đặt xuống đất, vịn vào thiết bị phục hồi chức năng từ từ di chuyển: “Anh đang nghĩ, người như Triệu Tử An sẽ không nên bị đánh, nhất là không nên bị Tiểu Trần đánh, đúng chứ?”
Không ai giơ tay đánh được người đang cười, Triệu Tử An kia, trời sinh có một đôi mắt cười. Hơn nữa còn giỏi ăn nói, rất biết làm người, tốt lành như thế sao lại chọc tới Tiểu Trần. Nếu như Tiểu Trần có cái tính nóng nảy như Phương Sơ Dương thì dễ giải thích, nhưng thằng nhóc này lại là một người thành thật, sẽ không vì chuyện đơn giản mà nổi nóng.
“Không sai!” Còn chưa lên tiếng, đối phương đã biết mình muốn nói gì, loại cảm giác này rất kỳ diệu, khiến cho Địch Thần vui vẻ không hiểu sao, nhịn không được bóp mặt hắn, “Sao Thiên Tứ nhà chúng ta lại thông minh vậy chứ?”
Hai tay Cao Vũ Sanh đều đang vịn vào xà kép phục hồi chức năng, không thể nào ngăn cản được, đành để anh tuỳ ý bóp: “Em chỉ khá hiểu ca ca mà thôi.”
“Chậc, sao cái miệng nhỏ nhắn này lại ngọt thế chứ, có phải muốn để cho ca ca nếm thử không.” Địch Thần tiến tới.
Cao Vũ Sanh nhịn không được cười ra tiếng. Câu chim chuột quê mùa này nói tới hắn cũng chịu không nổi, giống như được lên xe sơn ca Vân Nam (1) vậy.
(1) Sơn ca Vân Nam: sơn ca là ca hát dân gian. Sơn ca của Vân Nam thường có chủ đề nói về tình yêu đôi lứa, dùng từ khá là “thoáng” (Zhihu).
“Quê mùa thì làm sao, tài xế xúc đất (2) cũng là tài xế.” Địch Thần nghiêm túc nói, muốn tiến tới hôn người ta một cái, bị Cao Vũ Sanh cười không dừng được từ chối, hai người cứ thế chim chuột nhau chỗ xà kép.
(2) Đất có nghĩa là quê mùa, nghĩa khác là đất bình thường.
“Tít tít!” Ngoài cửa vang lên tiếng xe hơi bấm còi, Địch Thần đi tới mở cửa, bác tài Địch Mông Mông lái xe Maserati đi vào.
“Ây dô, tài xế Địch về rồi đó à, lần này kiếm được bao nhiêu tiền thế?” Địch Thần cười hì hì hỏi.
“Con giúp chị y tá đi đưa nước, giúp chú bác sĩ đưa một tấm phim, kiếm lời được một bịch sô-cô-la.” Địch Mông Mông móc một bịch sô-cô-la nhỏ từ trong túi ra, đưa cho cậu.
Địch Thần nhận lấy: “Giỏi giỏi, sau này chúng ta cứ thế dựa vào con nuôi nhé.”
“Tích tích tích ——” Điện thoại nội tuyến vang lên, trong phòng này sắp xếp khá là cao cấp, điện thoại nội tuyến có điện thoại cầm tay không dây, có thể cầm theo. Địch Thần nhướng cằm với cháu trai, ý bảo bé đi tới lấy lại đây.
Gần đây Tiểu Địch tiên sinh rất thích làm việc, không nói hai lời liền đi, cầm điện thoại không dây tới tiền trao cháo múc. Địch Thần cầm lấy, đưa sô-cô-la trong tay làm phần thưởng cho chân chạy vặt, mình thì xoay người đi tới chỗ xà kép để coi Cao Vũ Sanh.
Là người ở chỗ tiếp tân gọi tới: “Tiên sinh, có một vị nữ sĩ tên Cao Văn Tranh đến thăm.”
“Cao nữ sĩ gì, không biết.” Địch Thần tiện tay cúp.
Mới vừa cúp xong, điện thoại của Cao Vũ Sanh bên kia liền vang lên, không nghi ngờ chút nào là Cao Văn Tranh gọi tới.
“Kệ cô ta đi, giờ mà cũng dám đến đây, tính liều mạng thẳng mặt với em sao?” Địch Thần không nhịn được nói.
Cao Vũ Sanh ngừng một hồi, vẫn là nhận.
Mới bấm nghe, còn chưa kịp nói gì, Cao Văn Tranh bên kia đã nói như bắn pháo liên thanh: “Vũ Sanh, để cho tôi đi vào, tôi có chuyện cực kỳ quan trọng phải nói với cậu. Chuyện này liên quan đến sống chết của chúng ta, cậu phải nghe tôi nói.”
Cao Vũ Sanh nói cô đưa điện thoại cho bàn lễ tân: “Chỉ cho một mình chị ấy vào.”
Cao Văn Tranh nhìn qua còn hốc hác hơn một tháng trước, chỉ là lưng vẫn rất thẳng. Trời lạnh nên cô ta không mặc váy ngắn màu xanh lá cây nữa, mà là đổi mặc một áo bành tô màu đen ở ngoài, bên trong thì mặc váy xanh như chim công, mũ sa màu đen biến thành nhung lạc đà.
Gậy chống cũng được đổi thành một kiểu khác, là đặc chế bằng kim loại, từ đầu tới đuôi là một màu đen sáng bóng, còn nhọn hơn gót giày cao gót của phụ nữ. Nhìn không giống đồ trang sức, càng giống một loại vũ khí hơn.
“Sát thủ trốn khỏi trại tạm giam rồi, cậu biết chưa?” Cao Văn Tranh quét mắt nhìn xung quanh một vòng, ưu nhã ngồi xuống sô pha. Cằm ngậm rất khít, sợ tiết lộ ra tâm tình của mình.
Cuối cùng thì cũng không thể bưng bít được chuyện nghi phạm chạy trốn khỏi trại tạm giam. Truy nã cả thành phố đã mấy ngày nhưng chẳng có tiến triển gì, cảnh sát đành phải đưa ra thông báo, treo thưởng cho người dân có thể bắt được phần tử phạm tội nguy hiểm chạy trốn khỏi trại tạm gian. Cao Vũ Sanh và Địch Thần đã sớm biết chuyện này, cũng chẳng ngạc nhiên mấy. Còn Cao Văn Tranh thì khi nghe được tin đã hoảng sợ trong nháy mắt.
Cao Vũ Sanh không nhanh không chậm lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua: “Vậy à.”
“Cậu không lo lắng sao? Bản lĩnh của hắn ta cao tới độ có thể chạy ra khỏi trại tạm giam, chắc chắn sẽ tới tìm cậu.” Cao Văn Tranh siết chặt tay cầm của gậy chống.
“Đồng bọn của hắn ta đã tới tìm tôi.” Cao Vũ Sanh rũ mắt.
Cao Văn Tranh chợt ngẩng đầu: “Bọn họ lại tới tìm cậu? Làm sao lại tìm cậu nữa, còn tính giết cậu sao?”
Địch Thần ngạc nhiên nói: “Sát thủ muốn làm gì, chắc hẳn Cao tiểu thư phải rõ ràng nhất chứ.”
“Tôi không biết!” Sắc mặt Cao Văn Tranh trắng bệch, “Vậy, cậu không có chuyện gì chứ?”
Cao Vũ Sanh nâng mắt, bình tĩnh nhìn cô ta: “Tôi có vệ sĩ giỏi nhất, có thể có chuyện gì được. Nghe nói chị đang làm vệ sĩ à, đã tìm được người vừa ý chưa?”
Nhắc tới chuyện này, Cao Văn Tranh không nói được gì. Cô ra giá cao mướn một vài vệ sĩ, bảo vệ mình hai mươi tư tiếng đồng hồ, theo lý thuyết thì hẳn sẽ không có chuyện gì. Nhưng ngay ngày hôm qua, khí ga trong nhà cô bỗng nhiên bị rò rỉ, nếu không phải con chó nghe được mùi lạ và nửa đêm cô tỉnh dậy hút thuốc thì nhà đã nổ rồi.
“Tôi tính ở đây vài ngày, ngay cách vách cậu.” Đầu ngón tay của Cao Văn Tranh trắng bệch.
Cao Vũ Sanh nhíu mày, một chút cũng không muốn làm hàng xóm với cô chị hai này: “Chỗ này là bệnh viện.”
“Đương nhiên là tôi biết, nhưng cảnh sát nói số người trong đồn có hạn, chỉ có thể bảo vệ mỗi khu vực này.” Rõ ràng Cao Văn Tranh đã nói chuyện với cảnh sát.
Địch Thần cười xuỳ một tiếng: “Cao tiểu thư, tuy rằng tôi thật sự rất lợi hại, là vệ sĩ kim bài, chưa từng thất thủ lần nào. Nhưng mà tôi cũng chỉ có thể bảo vệ một người, cô có ở sát vách thì cũng chẳng dùng được gì đâu.”
Nói xong, cũng không đợi Cao Văn Tranh đáp lại, cúi đầu kề tai nói nhỏ với Cao Vũ Sanh, nhưng mà âm lượng nho nhỏ này nói tới Địch Mông Mông đang lau xe đằng sau sô pha cũng có thể nghe được: “Chỉ nghe nói qua ké WiFi, ké cơm, chưa bao giờ nghe tới ké vệ sĩ.”
Mặt Cao Văn Tranh đỏ lên trong nháy mắt, cô đúng là có ý tính ké vệ sĩ. Đám người dùng giá cao để mướn kia chẳng dùng được gì, nhưng mà vệ sĩ này của Cao Vũ Sanh, đã mấy lần có thể cứu được mạng hắn từ dưới lưỡi dao của sát thủ, cũng không để cho hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Bớt dán vàng lên mặt mình đi, tôi có mướn bốn vệ sĩ, không cần dùng tới anh đâu. Đừng nghĩ là bản lĩnh của mình giỏi thì ngon, bản lĩnh của đối phương cũng cao lắm, cẩn thận ngày nào đó dịch truyền từ đường glucose lại biến thành paraquat (3).”
(3) Paraquat: là một loại hoá chất độc có trong thuốc diệt cỏ.
Địch Thần nghe nói như thế, vui vẻ: “Cao tiểu thư khoan hẵng lo, ghen tức sẽ khiến cho mặt mình xấu đi đó. Không chiếm được tôi cũng đừng có rủa nhau thế chứ. Thế này đi, để tôi bày cho cô cách này, bảo đảm sát thủ sẽ không làm hại được tới cô.”
“Cách gì?” Sau khi Cao Văn Tranh nghe được nửa câu, tạm thời không tính toán việc Địch Thần nói mặt cô xấu, hồi hộp nghiêng người qua nghe.
Địch Thần nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Cô đi tự thú đi, thừa nhận là cô mướn người giết em trai mình, sát thủ đó là đàn ông, hắn không vào được phòng giam cho phụ nữ đâu.”
“Phụt ——” Cao Vũ Sanh mới vừa uống một hớp trà, bỗng nhiên bị sặc.
/Hết chương 106/
Cực Phẩm: Quà lễ Va-lung-tung năm nay. Mình đang beta “Dior tiên sinh”, truyện này thì khi nào hoàn sẽ beta luôn một lần. Mình lại có nhiều bài tập rồi. Tiến độ đăng truyện sẽ chậm lại.
<!–
Ủng hộ theo dõi kênh Fanpage để thảo luận, giao lưu, cập nhật truyện… <3 Các đạo hữu bấm vô link kênh : Top Truyện Tranh Chấm Net
–>
Bạn đang đọc truyện trên toptruyentranh.net , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!