VÀO NHÀ MỸ NỮ TỔNG TÀI - Chương 49
Rốt cuộc chuông cửa cũng vang lên, nàng lúng túng mở cửa. Người đàn ông đứng bên ngoài vóc dáng rất cao, quần áo chỉnh tề, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng phong thái vẫn phi phàm như trước, có thể tưởng tượng được tuổi trẻ của ông anh tuấn tiêu sái đến mức nào.
“Tiểu Quân.” Lăng Thiệu Thành kích động, đi tới ôm chặt Hạ Quân Thần, tay chân nàng luống cuống làm rớt dù qua một bên. Không hề nghi ngờ, cô bé này rất giống mẹ nàng.
Ở trong vòng tay của ba, lại cảm thấy an tâm đến vậy. Đôi khi hạnh phúc rất đơn giản, có người thân mình yêu thương ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc đó là một loại ấm áp không gì thay thế được. Khóe mắt bất tri bất giác trở nên ướŧ áŧ, Hạ Quân Thần nhẹ hít hít mũi, động tác rất nhỏ này lại bị Lăng Thiệu Thành phát hiện, nâng đôi tay, ôn hòa hiền hậu lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói, “Chúng ta vào trước đã.”
“Con gái, ba thật có lỗi với hai mẹ con, khiến bà phải chờ đợi ba cả đời.” Một người đàn ông, giờ phút này hốc mắt cũng hơi phiếm hồng, Lăng Thiệu Thành ngước đầu lên, cố gắng nuốt nước mắt trở về, dừng một chút nói, “Thân thể con có sao không?”
Hạ Quân Thần lắc lắc đầu, cố gắng tươi cười, nhưng lại bị bi thương thay thế, trong lòng chua xót, “Con không sao, mẹ cũng chưa từng trách ngài, một câu cũng không có.” Nước mắt nhịn không được lại rớt xuống, từ khi gặp bà ngoại, nàng vô số lần tưởng tượng tình huống này.
“Gọi ba một tiếng ba, được không?”
“Ba…”
Giờ phút này trong lòng Hạ Quân Thần trăm cảm xúc ngổn ngang, vui vẻ vì gặp được ba, lại rất lo lắng cho Lăng Khiêm Hi bị nhốt ở nhà.
“Con gái ngoan…” Lăng Thiệu Thành nhìn gương mặt tiều tụy của Hạ Quân Thần, cảm giác áy náy dâng lên, bao lấy bàn tay nàng trong tay mình, ôn nhu nói, “Con muốn ở bên cạnh Khiêm Khiêm đúng không?” Hạ Quân Thần gật gật đầu, người ba trước mắt vô cùng hiền lành, mẹ đã không yêu sai người. Chỉ trách ông trời tạo nên tình huống trớ trêu như vậy, tổn thương đã không thể vãn hồi nữa.
“Bây giờ ba đưa con đi gặp Khiêm Khiêm.” Thấy Hạ Quân Thần lộ vẻ khó xử, Lăng Thiệu Thành trấn an nàng, “Đi với ba, không sao đâu, bác Thiệu Hoằng sẽ không làm khó con.”
Hạ Quân Thần yên lặng ngồi trong xe Lăng Thiệu Thành, chuyện này quá đột ngột khiến nàng chưa kịp thích ứng, người ba ở bên cạnh hơn 20 năm không hề chung huyết thống, lại bỗng dưng xuất hiện một người ba hiền lành, Khiêm Khiêm là chị họ nàng, Lăng Thiệu Hoằng là bác nàng.
=====
“Anh, chị.” Bầu trời đã bừng sáng, bên trong biệt thự Lăng gia đèn đuốc vẫn còn bật, Lăng Thiệu Thành đẩy cửa đi vào, hướng về Lăng Thiệu Hoằng đang hút thuốc cúi chào, lại quay qua chào Chương Hiểu Kì.
Chương Hiểu Kì kinh ngạc, nhìn Hạ Quân Thần bên cạnh Lăng Thiệu Thành, nghi hoặc hỏi, “Thiệu Thành, đây là sao?”
Lăng Thiệu Thành hướng nàng hơi hơi gật đầu, đi đến trước mặt Lăng Thiệu Hoằng vỗ vỗ vai ông, “Anh hai, hút nhiều thuốc không tốt, chú ý sức khỏe.” sau đó ngồi vào bên cạnh, thản nhiên nói, “Tiểu Quân là con gái của em.”
Lăng Thiệu Hoằng áp chế thắc mắc trong lòng, bất đắc dĩ giương mắt nhìn Hạ Quân Thần, “Con bé thật sự là con gái em?” Xem ra vấn đề phụ nữ xung quanh bọn họ thật giống nhau. Nhưng thế này chẳng phải càng loạn, hai đứa con gái bên nhau chưa nói, lại là chị em họ, chuyện này phải nói thế nào?
“Thiệu Thành, em đưa con bé tới đây là có ý gì?” Lăng Thiệu Hoằng dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà.
“Anh, Khiêm Khiêm đã lớn rồi, bình thường hai người nói gì mà cô bé không nghe lời? Nhưng về chuyện thích một người làm sao anh có thể bảo con gái nghe theo mình được.”
“Em nghĩ rằng có thể thuyết phục được anh sao?”
Lăng Thiệu Hoằng cười khổ một tiếng, “Đi vào trong nói chuyện.” Lăng Thiệu Thàng gật gật đầu theo ông vào trong phòng.
“Giam lỏng con gái cả đời? Đây chính là biện pháp của anh?” Lăng Thiệu Hoằng vẫn khư khư cố chấp như lúc còn trẻ, “Anh hai, em trai anh trước giờ không cầu anh chuyện gì, hiện tại hạ thấp thể diện đến xin anh, con chúng ta đã thích thì đừng ngăn cản nữa, được không?” Ông đã thiếu con gái quá nhiều, hiện tại chỉ muốn tìm mọi cách bù đắp cho nàng. Từ cú điện thoại của Lăng Khiêm Hi, chạy tới nhìn thấy Hạ Quân Thần, ông tin rằng cả hai không phải nhất thời rung động.
“Em…” Lăng Thiệu Hoằng không biết nói cái gì. Mạng này của ông là do Lăng Thiệu Thành cứu về, năm đó phụ thân phân chia tài sản cậu ta chỉ được một phần rất ít của Lăng thị, cũng chưa từng có một câu oán giận nào, Lăng Thiệu Hoằng cảm thấy mình nợ em trai rất nhiều, những năm qua cậu ta vẫn không nhờ vả mình chuyện gì, bây giờ lại tới đây nhờ mình, không, phải nói là khép nép mở miệng cầu xin.
Thấy Lăng Thiệu Hoằng không đồng ý cũng không từ chối, Lăng Thiệu Thành tiếp tục nói, “Anh, con cái lớn, chúng có suy nghĩ của riêng mình, anh quản được con bé bây giờ, cũng không thể quản cả đời, đừng để tụi nhỏ phải nuối tiếc. Chuyện của mấy đứa nhỏ chúng ta cứ mặc kệ chúng đi.” Yêu nhau lại không thể gần nhau thật sự rất thống khổ. “Đời người ngắn ngủi, vô thường, không ai biết trước khi nào bản thân ngã xuống, cho nên, chúng ta nên quý trọng người ở trước mắt.” Những lời này nói với Lăng Thiệu Hoằng lại giống như đang tự lầm bầm lầu bầu, “Anh quên Băng Băng rồi sao?”
Băng Băng? Đã qua nhiều năm, nghe được tên này trong lòng Lăng Thiệu Hoằng vẫn không ngừng gợn sóng, người phụ nữ ông rất yêu nhưng lại để vuột mất, sau khi xuất ngoại không còn liên lạc. Ông và Lăng Thiệu Thành lớn lên rất khác nhau, ông vì tiền tài, quyền lực có thể hi sinh mọi thứ, cho nên tuổi trẻ ông vô cùng thành công. Nhưng hiện tại lại thầm nhận ra vì đuổi theo danh lợi, chính mình bỏ lỡ cả cuộc đời tươi đẹp.
“Tiểu thư, cô không thể đi ra.” Cửa phòng bị mở ra, vệ sĩ đề cao cảnh giác, đưa tay ngăn cản. Lăng Khiêm Hi đi ra khỏi đây một bước, bát cơm bọn họ cũng không giữ được.
Lăng Khiêm Hi cao ngạo lườm mắt nhìn bọn họ, “Tôi đi xuống phòng khách dưới lầu, mấy người có thể theo sau.” Vừa rồi Lăng Thiệu Thành đến có gọi điện cho cô, cô đoán bây giờ đã đến lúc, tuy rằng Lăng Thiệu Hoằng bị thuyết phục, thế nhưng vì mặt mũi cô vẫn phải đi diễn một phen.
“Ba.” Giọng nói khô khốc.
Lăng Thiệu Hoằng thấy con gái lạnh lùng đứng trước mặt lại tiều tụy, vì sao mắt con bé lúc này lại mơ hồ hiện lên một tia ai oán? Cánh tay bị ông đánh cũng xuất hiện mấy vết bầm.
Trong lòng Lăng Thiệu Hoằng mềm nhũn, “Đi xuống đây.”
Lăng Khiêm Hi đi đến chỗ ông, đầu gối khụy xuống, quỳ trước mặt Lăng Thiệu Hoằng, “Ba, nghe con nói một chút được hay không? Năm năm qua mỗi ngày mỗi đêm con điều tự tra tấn chính mình, một khắc cũng không dám dừng lại. Cho đến khi Tiểu Quân xuất hiện, cuộc sống của con mới bắt đầu thay đổi, không cần chịu đựng từng ngày trôi qua, không cần khiến bản thân bận rộn, tình cảm không còn lung tung lộn xộn không điểm đến. Có một số việc không thể chọn lựa, yêu chính là yêu. Duyên phận rất mỏng manh, lần này lại mất đi, con không còn cách nào chấp nhận được, ngài hi vọng sẽ nhìn thấy con gái trở thành một khối thân thể vô cảm sao? Ngài sinh con ra, cả đời là ba, bệnh tật già yếu con gái luôn ở bên giường hầu hạ, nhưng xin ba đừng hủy hoại cuộc sống của con, được không?”
Lăng Thiệu Hoằng bị hành động này của Lăng Khiêm Hi dọa sợ, con gái luôn lạnh lùng ít nói nhưng trong lòng lại hiếu thuận đến vậy, lời này nói đúng trọng tâm, từng câu từng chữ gõ vào trong lòng ông. Có lẽ mình đã quá mức nghiêm khắc với Khiêm Khiêm. Âm thầm cân nhắc một lát, con bé cũng không phạm phải tội ác tày trời, loại đau khổ vì mất đi người yêu ông cũng từng nếm thử qua. Tính tình Lăng Khiêm Hi thật giống em trai ông, coi trọng tình cảm hơn hết thảy, một khi đã yêu thì cái gì cũng không cần. Ông không cho rằng lúc trước xuống tay đánh đôi uyên ương này là sai lầm, lại nghĩ không biết nếu mình đồng ý có quá hoang đường không, trong khoảng thời gian ngắn đầu óc ông trở nên trống rỗng.
“Bà xã, em xem…” Lăng Thiệu Hoằng nhìn về phía Chương Hiểu Kì, muốn biết ý kiến của bà. Chương Hiểu Kì thức trắng đêm cân nhắc thật lâu, trong lòng sớm không còn phản đối, hướng ông gật gật đầu.
Lăng Thiệu Hoằng đưa tay đỡ Lăng Khiêm Hi dậy ý bảo cô ngồi vào bên cạnh, thở dốc một chút, chỉ nói vài chữ, “Không nên công khai.”
“Ba, cám ơn ngài!” Nhất thời cạn lời, cô không biết nói gì mới được. Mấy năm qua quan hệ cha con xa cách, bây giờ hai người mắt to trừng mắt nhỏ có chút xấu hổ. Lăng Thiệu Thành thấy thế, vội vàng đi tới hòa giải, kéo tay Hạ Quân Thần qua ngồi xuống bên cạnh Lăng Thiệu Hoằng, “Còn không chào bác con?”
“Bác…” Hạ Quân Thần sợ hãi kêu.
Lăng Thiệu Hoằng khẽ thở dài, nâng tay xoa xoa đỉnh đầu nàng, “Bác lại đánh con bị thương…” Theo quán tính nàng lắc lắc đầu, ánh mắt Hạ Quân Thần nhìn thẳng vào mắt Lăng Khiêm Hi, khẽ cười với cô.
Nụ cười kia sáng lạn, rực rỡ như hoa xuân, những nhụy hoa nhẹ nhàng nở rộ, phác thảo lên một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.