VÀO NHÀ MỸ NỮ TỔNG TÀI - Chương 43
Mục sư hỏi, “Triệu Thạc tiên sinh, con có đồng ý lấy Trịnh Ngọc Phương làm vợ không? Dù sau này nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, đau buồn hay hạnh phúc, con vẫn không rời đi, cả đời yêu thương cô ấy?”
Ở giữa hàng ghế khách mời, Lăng Khiêm Hi nắm tay Hạ Quân Thần, khóe môi mỉm cười, nhẹ nhàng nói, “Con đồng ý.”
“Trịnh Ngọc Phương tiểu thư, con có đồng ý lấy Triệu Thạc làm chồng không? Dù sau này nghèo khổ hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, đau buồn hay hạnh phúc, con vẫn không rời đi, cả đời yêu thương cậu ấy?”
Hạ Quân Thần thâm tình chăm chú nhìn Lăng Khiêm Hi, gật gật đầu, “Con đồng ý.”
“Lấy danh nghĩa của chúa, ta tuyên bố hai con đã chính thức trở thành vợ chồng, hai con có thể trao nhẫn.”
Ngồi xéo ở phía sau hai người, sắc mặt Hàn Quang Húc u ám, trong lòng một tầng sương mù xuất hiện, khó trách Lăng Khiêm Hi kịch liệt phản đối hắn và Hạ Quân Thần ở bên nhau. Xem ra lễ cưới này hắn đến không uổng công.
Buổi lễ kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi. Hàn Quang Húc lạnh lùng cười, lấy di động ra, “Tiểu Chung, theo dõi Lăng Khiêm Hi cho tôi, chụp lại nhất cử nhất động của cô ta.”
“Vâng, thiếu gia yên tâm, em đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.” Chung Thiên Hữu cúp điện thoại, lập tức lấy máy ảnh, ngồi lên xe.
“Khiêm Khiêm, sao chị đưa em tới đây?”
Bugatti dừng trước một cửa hàng trang sức, Lăng Khiêm Hi tắt máy xe, cầm nón tennis* để bên cạnh đội lên đầu Hạ Quân Thần, “Không phải em nói đồng ý cưới chị sao? Nên đi mua nhẫn!” Đã từng đau đớn vì bị vứt bỏ, cũng trải qua thời gian đùa giỡn tình cảm, hiện tại cô chỉ muốn bình yên, muốn cho người trước mặt một gia đình. Không sợ hôn lễ của hai người không thể long trọng như hôm nay, không thể mời nhiều người thân và bạn bè như vậy, cô thầm nghĩ hứa hẹn cho nàng một tương lai, nắm thật chặt tay nhau, đạp lên biến cố, mặc kệ năm tháng trải qua một đời.
*Nón nửa đầu ấy
“Nhưng mấy ngày trước vừa mới tặng em dây chuyền!” Theo quán tính Hạ Quân Thần đưa tay sờ sờ trái tim trên cổ, rung động nhẹ nhàng len vào trong tim nàng.
“Chị thích, em quản chị sao?” Lăng Khiêm Hi cưng chiều nhéo nhéo mặt Hạ Quân Thần, “Quả dưa ngốc, xuống xe thôi!”
Ngồi trong chiếc Geely Panda bên cạnh, Chung Thiên Hữu cầm máy ảnh chụp lại hành động của hai người. “Thế nhưng lại là đồng tính, thật quá đáng tiếc!” Chung Thiên Hữu nhìn máy ảnh lầm bầm lầu bầu, hình ảnh hai người con gái phiên nhược kinh hồng*, xinh đẹp tuyệt trần, khó trách Hàn Quang Húc nhất định theo đuổi cho bằng được.
*Đại khái là dáng vẻ nhẹ nhàng, uyển chuyển, tựa như cánh hoa hồng bay bổng làm kinh động lòng người.
“Em thích cái nào?” Lăng Khiêm Hi nắm tay Hạ Quân Thần, đi tới đi lui trong cửa hàng nửa giờ vẫn không mua được gì.
“Khiêm Khiêm…”
Hạ Quân Thần đứng lại, Lăng Khiêm Hi cúi đầu nhìn về phía cô bé, hỏi, “Sao vậy?”
“Em muốn tự tay thiết kế một cặp nhẫn được không?” Hạ Quân Thần rất thích vẽ, thỉnh thoảng nàng chỉ cầm bút tùy tiện vẽ trên giấy một chút, nét vẽ sinh động rất có thần, dường như là năng khiếu trời ban. Nàng muốn thiết kế cặp nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới, làm chứng cho tình yêu của cả hai.
“Được chứ, quả dưa ngốc.” Lăng Khiêm Hi nở ra nụ cười xinh đẹp, “Em muốn gì cũng được.”
“Ha ha, Khiêm Khiêm tốt nhất…” Hạ Quân Thần ôm lấy cánh tay Lăng Khiêm Hi, nhẹ đung đưa làm nũng.
=====
“Thiếu gia, đây là những thứ anh cần.” Hơn mười tấm ảnh đặt trên bàn trước mặt Hàn Quang Húc, tất cả là hình chụp Lăng Khiêm Hi và Hạ Quân Thần vô cùng thân mật.
Con ngươi băng lãnh của Hàn Quang Húc mờ mịt, nhìn chằm chằm Lăng Khiêm Hi trong tấm ảnh, “Ha ha, tôi sẽ cho cô xem hậu quả của việc cô uy hiếp tôi!” Hắn thả lỏng cơ mặt đang cứng đờ, đối Chung Thiên Hữu nói, “Cậu đi trước đi.”
“Vâng.” Chung Thiên Hữu đứng dậy rời đi, “Thiếu phu nhân.” Hạ Diệc Tầm đang đứng trước cửa tìm chìa khóa, ánh mắt lạnh như băng liếc nhìn người trước mặt, tư thái cao ngạo như thế khiến Chung Thiên Hữu cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài. Hàn Quang Húc phải cưới phụ nữ như vậy, đúng là nên cầu thật nhiều phúc cho bản thân.
“Đại gia Hàn Quang Húc anh, lại ve vãn hồ ly tinh nào ở bên ngoài! Uổng công mẹ anh sinh ra anh. Tôi cắn chết anh!” Hạ Diệc Tầm nhào tới muốn cắn đầu vai Hàn Quang Húc, bị hắn né qua một bên, nhàn nhạt trừng cô, “Tự lo thân đi.” Lách người đi vào phòng sách, tiếng đóng cửa vừa vang lên muốn điếc tai.
Hạ Diệc Tầm đùng đùng tức giận đấm mấy cái lên sô pha, khóe mắt thoáng thấy ảnh chụp rải rác trên bàn. Trong lòng chấn động, nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần, “Đây không phải là con khốn đó sao?” Cô có cho người đi theo dõi Hàn Quang Húc, Hàn Quang Húc làm gì cô đều biết, khổ nỗi không cách nào ngăn cản. Hiện tại thật tốt, tất cả ảnh chụp đã vào tay cô, cô nhìn chằm chằm một người khác trong tấm hình, chau mày, “Rất quen mặt… đây là…” Hạ Diệc Tầm nhanh chóng lật từng tấm ảnh, đột nhiên cười lạnh nói, “Lăng Khiêm Hi! Ha ha —– Lăng Khiêm Hi, tao sẽ hủy hoại thanh danh của mày.” Ba Hạ Diệc Tầm từng là đối tác của Lăng Khiêm Hi, bị Lăng Khiêm Hi dùng thủ đoạn lôi kéo toàn bộ nhân viên và khách hàng về phía cô, ông Hạ nổi giận bệnh huyết áp phát tác phải nhập viện, Hạ gia và Lăng gia không đội trời chung, bây giờ hai người bọn họ bị chụp như thế này. Quả thật là cơ hội tuyệt vời, một mũi tên trúng hai con nhạn.
=====
“Tổng biên tập, có thư, một đứa bé đưa đến, nói là gửi cho ngài.” Tiểu Trương đem một phong bì vừa dày vừa nặng đưa tới bàn làm việc của tổng biên tập.
“Ừ, tôi sẽ xem, cậu đi làm việc tiếp đi.” An Nhược Vĩ nhận lấy phong thư, sau khi mở ra thấy một chồng ảnh chụp, người ở bên trong —– “Khiêm Hi? Đây là sao?”
An Nhược Vĩ cầm lên di động để bên cạnh, lục tìm một dãy số trong danh bạ.
Lăng Khiêm Hi đang chuẩn bị vào họp, di động đột ngột vang lên, là một người rất lâu không liên lạc, “Chú An?”
“Khiêm Hi, gần đây cháu có xích mích với ai không? Có thư nặc danh gửi cho chú, bên trong là hình của cháu và một cô bé.” An Nhược Vĩ không giấu diếm, báo lại toàn bộ tình hình hiện tại. Lăng Khiêm Hi trầm tư, xích mích ai? Nhất định là Hàn Quang Húc!
Trên mặt phủ một tầng băng, Lăng Khiêm Hi nói, “Chú An, cám ơn chú, cháu biết rồi.” Gác điện thoại lại bấm một dãy số gọi Hàn Quang Húc, hẹn hắn sau khi tan tầm gặp nhau ở một nhà hàng.
Cô không sợ bị tung tin, mấy tấm hình thì nói lên được cái gì? Nhà báo hiện nay nhìn hình đoán chữ, tin tức bị phóng đại so với thực tế rất nhiều, thật thật giả giả độc giả cũng không phân biệt được. Huống chi muốn đăng tin này, những tòa soạn kia nên cân nhắc kĩ càng, vì lợi nhuận mà đắc tội tập đoàn Lăng thị sẽ có hậu quả thế nào? Tin tức kiểu này đối Lăng Khiêm Hi chỉ gây nên xôn xao dư luận một chút, không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Lăng thị. Lăng Khiêm Hi trong lòng cười lạnh, Hàn Quang Húc, Hàn Quang Húc, đây chính là thủ đoạn của cậu? Hạ lưu thấp hèn! Xem ra lúc trước cô đã đánh giá hắn quá cao.
Hôm nay Dư Uyển Nhu và Dương Phàm đều có hẹn, để lại một mình Hạ Quân Thần lẻ loi, từ phòng thay đồ chậm chạp đi ra, nhìn xuống đồng hồ, chắc là Lăng Khiêm Hi đang ở bãi đỗ xe đợi nàng! Ơ? Trong Bugatti hình như không có người? Tại sao lại trống trơn?
Vài thằng côn đồ đi theo sau Hạ Diệc Tầm, vụt đến gần thân ảnh nhỏ bé, Hạ Diệc Tầm đánh một cái lên vai người nọ. Hạ Quân Thần xoay người, mắt quét qua mấy người trước mặt.
“Hạ Quân Thần!” Khuôn mặt cao ngạo của Hạ Diệc Tầm tươi cười, điển hình cho câu tiếu lý tàng đao*.
*Nụ cười giấu dao
“Các người là ai? Muốn làm gì?” Trong lòng vô cùng cảnh giác, Hạ Quân Thần trừng người đang tiến tới.
“Làm gì? Chỉ mời cô bé đi uống tách cà phê.” Hạ Diệc Tầm bước từng bước về phía nàng.
Hạ Quân Thần đưa tay vào túi, bấm số gọi nhanh. Hội nghị buổi chiều bị trì hoãn, giữa buổi họp xảy ra chút tranh cãi, vừa ra phỏi phòng họp Lăng Khiêm Hi đang định gọi cho nàng, di động thật đúng lúc vang lên.
“Chị nghe.” Từng câu từng chữ uy hiếp ở đầu bên kia truyền vào tai cô, Lăng Khiêm Hi chau mày, lập tức bấm điện thoại, ra lệnh cho A Ken, “Đến bãi đỗ xe!”