VẠN PHÁP ĐẾ TÔN - Chương 24: Phong Vân Sơn Mạch
“Cái gì? Con muốn ra ngoài rèn luyện sao?” Nguyệt Tôn khó tin hỏi.
“Vâng! Chỉ là ra ngoài tầm ba tháng thôi!” Vương nói, lần này hắn ra ngoài ba tháng để có thể thoải mái sử dụng Hấp Khí Thông Linh Quyết, mặc dù ma hạch hắn vẫn còn rất nhiều, nhưng xài nhiều rồi cũng sẽ hết số tiền mà sư phụ cho hắn, nên quyết định ra ngoài săn giết một ít yêu thú cũng như tăng thêm năng lực chiến đấu.
“Nhưng bên ngoài thế đạo hiểm ác, con vẫn nên ở trong gia tộc tu luyện thì tốt hơn!” Nguyệt Tôn lo lắng nói, Vương mới chỉ 14 tuổi, ra ngoài rèn luyện sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
“Không sao đâu phụ thân, sớm muộn gì ta cũng phải rời ra tộc mà! Chi bằng đi sớm để trải nghiệm!”
“Thôi được rồi! Ta chỉ có một kiện Hoàng bảo tứ phẩm Hỏa Lang Thuẫn.
Khi nào nguy hiểm thì hãy dùng nó!” Hết cách, Nguyệt Tôn đành đồng ý cho Vương ra ngoài rèn luyện.
“Đa tạ phụ thân!” Vương cảm động nói, hắn biết giá của Hỏa Lang Thuẫn cũng không phải là ít.
…
Phong Vân Sơn Mạch chính là biên giới ngăn cách giữa trấn Thanh Thuỷ cùng với Phong Vân thành, dãy núi này cực kỳ dài, có khi bằng cả một nửa diện tích của Nhật Tâm Quận, nói nó là đệ nhất sơn mạch của Nhật Tâm Quận cũng không quá đáng.
Phong Vân Sơn Mạch có vô số yêu thú, càng xâm nhập vào sâu, cho dù là cường giả Chiến Linh chỉ cần sơ sẩy cũng khó mà bảo toàn tính mạng, bởi vậy lúc bình thường ngoại trừ một số đội mạo hiểm tiến vào giết yêu thú thì có rất ít người tiến vào Phong Vân Sơn Mạch.
…
Rừng cây rậm rạp yên tĩnh, ngẫu nhiên một vài con thú nhỏ từ trong rừng rậm lao ra làm kinh động đến bầy chim đang nghỉ trên các cành cây.
Không khí tĩnh mịch đó giữ không được bao lâu, liền bị một bóng người di chuyển phá vỡ, trong nháy mắt khiến cho chim thú trong rừng chạy loạn lên.
Người đó không ai khác chính là Vương.
“Hồn Tháp, giờ làm gì trước đây?” Vương hỏi, đây là lần đầu tiên hắn đi rèn luyện nên chả có kinh nghiệm gì.
– Đinh! Hệ Thống thông báo nhiệm vụ: Thu thập 10 gốc nhất giai linh thảo trở lên thuộc tính bất kì.
Tiến độ hiện tại: 0/10.
– Thời hạn: 10 ngày.
– Thành công nhận 100 điểm hệ thống.
– Thất bại giảm 1 tinh thực lực.
“Thu thập linh thảo thôi sao! Sao nhiệm vụ lần này dễ vậy?” Vương thắc mắc nói, nhiệm vụ lần này khả năng thất bại gần như rất ít a.
Nghe thì có vẻ dễ nhưng…
…..
3 canh giờ sau.
“Cái đệt mẹ! Đâu ra lắm yêu thú thế này?” Vương chạy trối chết, tay cầm đang một gốc thảo dược, phía sau hắn là năm đầu nhất giai yêu thú Lôi Ảnh Thử, đầu mạnh nhất là nhất giai trung kỳ, mỗi một đầu đều mạnh tương đương với nhân loại cấp Chiến Giả.
“Ha…Ha…Ngươi nghĩ thu thập linh thảo dễ như vậy sao, mỗi một gốc linh thảo đều có yêu thú thủ hộ, chưa kể đến các yêu thú khác cũng muốn cướp linh thảo a!” Hồn Tháp bật cười, mới quên nhắc nhở tiểu tử này thôi mà đã lao đầu đi rồi, may là chỉ gặp năm đầu nhất giai yêu thú, không thì Vương hôm nay đã nằm lại tại đây.
“Hừ! Chỉ là năm con chuột vàng mà thôi! Có gì phải sợ!”
Dứt lời, Vương lôi ra cây phóng lợn vận chuyển Giáng Long Kích đánh thẳng vào một trong bốn đầu nhất giai yêu thú sơ kì, con chuột trúng chiêu, bay ra ra tầm năm mét, phun ra một ngụm máu rồi bật dậy mắt đỏ ngàu tiếp tục lao tới, cuốn lấy.
Giọng Hồn Tháp lại vang lên: “Lôi Ảnh Thử tốc độ cực nhanh, hấp thụ lôi chiến khí để tiến giai.
Có thể dùng lôi lực được hấp thụ phóng ra để tấn công nhưng chỉ những con trưởng thành mới có thể sử dụng còn năm con này đang còn non nên dùng thân thể chiến đấu, thân thể cực kì cứng cáp tuyệt chiêu chúng hay dùng là Thiết Vĩ!”
Vương bị năm con chuột quất đuôi liên tục vào người cuối cùng không chịu được phải phun một ngụm máu.
Vương bực mình văng tục: “Mẹ nó, phiền phức quá! Đành phải liều một phen!” nói xong, Vương từ trong nhẫn lôi ra một thanh trường thương.
Vận dụng thêm cả Xích Tâm Hoả.
Một màu đỏ nâu bao bọc Vương tụ lực đạp xuống đất lùi lại tầm năm mét, hỏa hệ linh khí điên cuồng bị hút vào thanh trường thương.
Năm con Lôi Ảnh Thử đang lao tới thấy vậy thoáng hiện vẻ sợ hãi nhưng vẫn điên cuồng lao tới.
Vương hét lớn: “Hừ! Dám bức lão tử! Vậy hôm nay ta cho các ngươi say goodbye! Cửu Thức Sát Thần – Thức thứ nhất Trảm Nhân!”
Nhận thấy thứ kinh khủng kia trên trường thương trong tay Vương, đám chuột sợ hãi quay xe bỏ chạy.
“Muốn chạy! Trễ rồi!”
Xoẹt!
Chítttttt!
Tiếng xé gió vô tình vang lên tiễn năm em chuột vàng xanh cỏ.
Vương cất thanh trường thương sắc mặt trắng bệch bất quá còn tí huyết sắc.
Cửu Thức Sát Thần không hổ là Huyền giai Chiến kĩ, uy lực quá kinh khủng, chỉ một chiêu liền giết được năm con yêu thú cùng cấp.
Phải biết võ giả bình thường gần như không thể giết được yêu thú cũng cấp, tuy Vương có kinh mạch lớn hơn võ giả bình thường rất nhiều nhưng nếu như không có Cửu Thức Sát Thần thì việc hắn có thể giết chết năm đầu nhất giai yêu thú gần như là năm mơ.
Mệt mỏi là thế nhưng trong mắt Vương hiện lên một tia phấn khích, lần đầu tự tay giết yêu thú cảm giác thật thống khoái a.
Ngó vào vết thương của đầu yêu thú nhất giai trung kì, Vương sáng mắt, cuồng hỉ nói:
“Vậy mà hên như vậy, dĩ nhiên còn có ma hạch!
Ma hạch cũng không phải yêu thú nào cũng có, mới tiến vào sơn mạch mà Vương đã gặp được một đầu yêu thú có ma hạch, vẫn khí tương đối lớn.
Đem cây phóng lợn bổ phanh thi thể yêu thú, Vương giơ tay tìm, lấy ra một miếng ma hạch.
“Biết đâu bốn con yêu thú kia vẫn còn ma hạch!” Vương thầm nghĩ.
Đem cây phóng lợn bổ bốn con yêu thú còn lại, nhưng bốn đầu yêu thú còn lại cũng không có ma hạch.
“Vận dụng Hấp Khí Thôn Linh Quyết hấp thụ chiến khí của năm con yêu thú đó!” Hồn Tháp lên tiếng nhắc nhở.
“Biết rồi, biết rồi!”
Vương vừa lẩm bẩm, vừa ngồi xổm xuống, tay kết thủ ấn vận chuyển Hấp Khí Thôn Linh Quyết.
Một nguồn chiến khí khổng lồ rót vào người Vương.
Hắn tiếp tục ngồi luyện hoá nguồn chiến khí khổng lồ trong cơ thể.
Lần nữa mở mắt, Vương phun một ngụm trọc khí ra.
“Nhanh như vậy liền đạt đến Chiến Giả nhị tinh!” Vương cuồng hỉ nói, Hấp Khí Thôn Linh Quyết quả thực biến thái, võ giả bình thường từ Chiến Giả nhất tinh đến Chiến Giả nhị tinh cũng phải mất tầm hai đến ba tháng, vậy mà chỉ mới hấp thụ chiến khí của năm con nhất giai yêu thú đã giúp Vương thăng cấp.
Ngồi dậy, Vương một mồi lửa thiêu hủy sạch sẽ năm cái xác khô.
Nếu có ai biết được tung tinh của công pháp này thì rất nguy hiểm.
Đem ma hạch cất vô trữ vật giới chỉ, đột nhiên, Vương vô tình thấy hắc thiết phiến đang nằm một góc trong trữ vật giới chỉ của hắn, đây chẳng phải là đồ vật mà Hồn Tháp bảo hắn mua sao?
“Hồn Tháp, đây là cái gì vậy?” Lấy ra hắc thiến phiến, Vương giơ lên hỏi Hồn Tháp.
“Tiểu tử ngươi vận khí đúng tốt, bên trong chính là ma hạch cấp 6 đó! Tuy rằng đã bị yêu thú này trước khi chết phong ấn khiến cho võ giả khác không nhận ra, nhưng chỉ cần ngươi đạt đến Chiến Sư, liền có thể mở được phong ấn!”
“Ma hạch cấp 6?” Vương sửng sốt, ma hạch cấp 6, mỗi một viên đều giá trên trời a, mà có tiền cũng chưa chắc mua được.
“Thứ quan trọng thế này sao lại để trong trữ vật giới chỉ được chứ! Hồn Tháp, mở không gian tầng 1 của tháp cho ta cất cái!” Dừng lại một chút, Vương nói thêm.
Cất xong hắc thiết phiến, Vương lại tiếp tục đi tìm các loại linh thảo khác.
Tối đến Vương tìm một thân cây cao, ngủ trên đó để tránh yêu thú phát hiện.
Để chắc ăn Vương còn choàng cả Áo Choàng Đạo Tặc đây chính là một kiện pháp y có thể làm giả cảnh giới của người dùng không quá một đại cảnh giới.
Vừa nằm Vương vừa suy nghĩ bây giờ sư phụ để lại có mỗi hỏa hệ và lôi hệ chiến kĩ là đa số.
Mà vừa nãy khi bị đám Lôi Ảnh Thử đó tấn đuổi theo Vương hận không có chiến kĩ thân pháp để thi triển chuồn cho lẹ đỡ tốn công, chỉ cần cướp gốc linh thảo xong chuồn là xong.
Đến lúc Vương kiểm tra đồ sư phụ để lại cũng chỉ có vài cái chiến kĩ thân pháp mà lại toàn lôi thuộc tính, mà hắn lại không có lôi thuộc tính nên đành thở dài ngán ngẫm, bỗng nhiên, Vương sực nhớ hỏi:
“Hồn Tháp ngươi từng nói có thể dùng điểm hệ thống để đổi các loại như chiến kĩ, công pháp, pháp bảo, ….đúng không?” Giọng nói ngập tràn chờ mong.
“Đúng…”
Một đêm yên bình trôi qua.