VẠN NĂM - Chương 44: Chương 44
“Tại sao?”. Tử Lan có chút ngu ngốc bật hỏi.
“Không thể dùng nữa, vừa nhăn nhúm vừa không sạch làm sao có thể ngủ”. Thừa Mạc ghé vào tai nàng nói nhỏ đầy ác ý.
Tử Lan nghe vậy thì đỏ mặt, hóa ra vì tình hình chiến sự quá kịch liệt a~. Sau đó nàng cảm nhận một bàn tay không nặng không nhẹ xoa hai bên eo cho mình cùng giọng nói dịu dàng của hắn. “Đau lắm không?”. Tử Lan lắc lắc đầu sau đó thoải mái tựa vào ngực hắn. “Muốn tắm, bế ta đi tắm”. Thừa Mạc ứng một tiếng rồi nhanh nhẹn bế nàng vào tịnh phòng đằng sau.
Bên trong là một bể nước nóng được dẫn trực tiếp từ suối vào. Trong kinh thành chỉ có 3 toàn trang viên có thể dẫn nước nóng như vậy thôi, tất nhiên là ngoài tịnh phòng của Hoàng đế. “Chàng đi ra ngoài, bảo tì nữ mang quần áo của ta vào là được rồi”. Biết là nàng thẹn thùng, Thừa Mạc cười mỉm đáp ứng rồi đi ra ngoài. Lúc này Tử Lan mới có dịp nhìn lại mình. Trên người nàng dấu hôn khắp nơi nhưng tuyệt nhiên không có bị bầm chỗ nào cả, chứng tỏ mặc dù chiến đấu kịch liệt nhưng Thừa Mạc rất nhẹ nhàng đối với nàng. Nghĩ đến đây trong lòng nàng ngọt ngào. Lần này nàng không nhớ gì nhưng lần sau chắc chắn nàng phải nhìn cho thật kĩ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ cũng đến lúc dùng thiện, Tử Lan theo Thừa Mạc có chút cứng ngắc đến bên bàn cơm. Trên bàn ăn không nói chuyện là quy củ ở đây nhưng bình thường ăn cơm nàng thích nhất là nói chuyện trao đổi nên những người xung quanh nàng ai cũng chiều nàng. Tất nhiên Thừa Mạc không phải ngoại lệ
“Tối qua ta đã thông báo tình hình cho đại ca nàng”. Thừa Mạc ôn hòa nói.
“Tất cả?”. Tử Lan trợn mắt hỏi lại.
“Có gì phải giấu”. Thừa Mạc chớp mắt hỏi.
Tử Lan nghe được thì thật muốn cười, người này là muốn trả thù đại ca gây khó dễ đây mà, cũng mệt cho hắn đến lúc đó rồi còn có thể nghĩ như vậy.
«Qua 10 ngày nữa ta sẽ xem ngày phù hợp tổ chức hôn lễ». Thừa Mạc dịu dàng nói.
«Nhanh vậy sao ta chuẩn bị kịp?». Tử Lan bàng hoàng nói.
“Ta đã chuẩn bị từ 3 tháng nay, đến lúc đó nàng không phải lo gì cả, chỉ cần lên kiệu là được rồi”. Thừa Mạc thương yêu vén tóc nàng.
Tử Lan mỉm cười, không khí ngọt ngào.
“Đã điều tra chuyện tối qua chưa”. Lúc đi bộ tiêu thực nàng hỏi.
“Nàng đoán là ai?”. Thừa Mạc hứng thú hỏi.
“Hoàng hậu và Thái tử phi”. Tử Lan đáp.
“Không sai. Sao nàng biết?”. Thừa Mạc ngạc nhiên. Theo ám vệ nói lúc Thái tử vào nàng đã mất gần hết ý thức rồi mà.
“Tất nhiên là đoán, trước đó ta đã từ chối Hoàng hậu một lần, sau lại từ chối con bà ta ngay trên điện, bà ta không làm gì ta mới lạ”. Tử Lan cười cười.
“Nàng muốn xử trí họ thế nào?”. Thừa Mạc hỏi.
“Chàng nói xem?”. Tử Lan cười cười hỏi.
“Theo ta thì ta muốn cho họ nếm thử mùi vị xuân dược mà không có người giải sẽ như thế nào”. Thừa Mạc đăm chiêu nói.
“Cái quan trọng vs các nàng thực ra không phải là trượng phu”. Tử Lan đột nhiên nói lời không liên quan.
“Ý nàng là muốn động đến gia tộc của các nàng?” – Thừa Mạc ngạc nhiên hỏi, kế hoạch của nàng hãy còn quá sớm để thực hiện.
“Ta biết nỗi lo lắng của chàng. Ta có thể nhịn khẩu khí này thêm một khoảng thời gian nữa. Ta sẽ đợi thời cơ”. Tử Lan vừa nắm tay hắn vừa tựa đầu vào vai hắn.
Thừa Mạc hôn nhẹ lên tóc nàng. Hắn thì không dễ tha thứ cho họ như vậy. Chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng, hắn muốn trừng trị họ một chút.
***
Sự việc Thái tử bị đánh ngất xỉu ngoài ý muốn vô cùng yên tĩnh, Hoàng hậu dùng nhân lực của mình âm thầm điều tra xem vì sao Thái tử lại ngất xỉu ngày hôm đó và vì sao Tử Lan lại không có trong căn phòng khi bọn họ tìm đến. Nhưng kết quả lại không thu được gì. Thừa Mạc quan sát nhất cử nhất động của đám người Hoàng hậu, vô tình lại phát hiện người trong cung Hoàng hậu thường xuyên đến lãnh cung đưa đồ. Mà hiện nay trong lãnh cung chỉ có duy nhát một vị là Hiền phi nương nương, người chủ ý dùng dược với Hoàng thượng trước đó. Điều này không phải nói đến chuyện độc hại lần này chắc chắn cùng Hoàng hậu có liên quan hay sao?
Phụ thân Hoàng hậu là Công bộ thượng thư Miên Lịch, thường xuyên ở bên ngoài, giao thiệp rất rộng, bằng giao thiệp của ông ta, một chút thuốc này hoàn toàn có thể lấy ra được. Tử Lan ngồi suy tư trong viện, hai mắt híp híp. Quả thật nàng không nhìn ra được lí do khiến cho Hoàng hậu thực hiện mưu đồ này. Nếu nói đồng đảng là Dung phi, nàng hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng Hoàng hậu thân đã dưới một người trên vạn người, con trai lại là Thái tử đức cao vọng trọng, mọi thứ dường như đã tâm ý viên mãn, nếu vậy động cơ hạ độc Hoàng thượng là gì. Tử Lan đưa tài liệu trong tay cho Lam Y đứng gần đó rồi nói:
-Cho người tra cho ta về mối quan hệ của Hoàng hậu và Hiền phi.
Sau khi giao phó xong nàng lại tiếp tục miên man suy nghĩ. Mọi chuyện nàng đã tìm được chứng cớ, sự hiện diện của Ám hành ngự sử, bằng chứng phản bội của Hồ Tấn, bằng chứng tư thông với địch phản quốc của Tiền Chấn. Tuy giữ những bằng chứng này trong tay, nhưng nàng không biết nên dùng cách nào kinh thiên động địa nhất để lôi sự việc ra ánh sáng. Nàng biết, thứ thời đại này lo sợ nhất là danh tiếng, vua có thể không quan tâm đến lòng dân nhưng các vị quan thì không thể để lời đồn thổi xấu về mình lan truyền trên các phố, nếu không chả khác gì vạch lưng cho Hoàng thượng trị tội. Mặc dù “được lòng dân là được thiên hạ” nhưng liệu có mấy vị vua có thể làm được ? Thực ra dân chúng không hề quan tâm đến ai cầm quyền, cái họ muốn là an cư lạc nghiệp, ai làm được điều đó, tự nhiên sẽ là minh quân. Nếu vậy, đành phải khiến thiên hạ rung chuyển 1 lần thôi. Tử Lan vẫy vẫy Lam Y lại gần rồi thì thầm vào tai nàng ta vài câu, Lam Y sau khi nghe xong thì gật gật đầu rồi đi ra khỏi viện.
Lúc này, Phượng Tê cung là một mảnh xuân sắc. Mặc dù Tử Lan nói sẽ để chuyện này rồi từ từ tính toán với Hoàng hậu cùng Thái tử phi, nhưng Thừa Mạc lại động tay động chân một chút vào thức uống của họ. Sau khi dùng ngọ thiện, Miên Hoàng hậu đuổi tất cả cung nữ ra khỏi tẩm phòng rồi chuẩn bị nghĩ trưa. Không biết tại sao hôm nay bà lại đột nhiên thấy nóng hơn thường lệ, một cỗ hư không dâng lên làm Hoàng hậu hoảng hốt. Suy nghĩ đầu tiên hiện ra là bà trúng xuân dược. Không sai, nhưng loại xuân dược này không cho bà có thời gian kịp suy nghĩ.
“Xuân Lan”. Hoàng hậu dùng hết sức bình sinh gọi thị tỳ.
“Hoàng hậu nương nương, có chuyện gì vậy ạ?”. Xuân Lan đi vào thấy Hoàng hậu thần sắc rất lạ thì vội vàng hỏi.
“Mau tìm cho ta một thái giám am hiểu chuyện kia. Xuân dược này mạnh mẽ, không giao hoan thì không giải được, nhanh”. Hoàng hậu nói, nhưng lời thoát ra tựa như tiếng rên rỉ.
Xuân Lan thần sắc xám xịt vội bí mật đi tìm rồi dẫn một tên thái giám mặt trắng vào. Sau khi phân phó ổn thỏa, một mình nàng ta đứng ở cửa canh gác. Bên trong truyền ra vài tiếng động xấu hổ, còn có cả thanh âm nỉ non của Hoàng hậu, Xuân Lan nghe đến mặt đỏ tim đập, bình thường nàng cũng hay canh bên ngoài khi Hoàng thượng đến nhưng chưa từng nghe những tiếng động như vậy phát ra từ miệng của Hoàng hậu nương nương. Khoảng chừng một canh giờ sau mọi thứ bên trong mới lắng lại. Xuân Lan đẩy cửa bước vào thì quả thực không dám tin vào mắt mình, Hoàng hậu nương nương dường như ngất đi, xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường, thân thể không mảnh vải che thân có rất nhiều vết thâm tím, còn tên thái giám mặt trắng lại biến mất đâu không thấy, hơn nữa nàng còn thấy một dịch trắng khả nghi chảy dọc theo đùi của Hoàng hậu. Trong lòng Xuân Lan cả kinh, xem chừng Hoàng hậu đã trúng kế. Một mình nàng thu dọn hiện trường đổ vỡ bên trong, dọn dẹp sơ qua rồi đỡ Hoàng hậu nằm ngay ngắn trên giường.