VẠN NĂM - Chương 35: Chương 35 Chương 35
-Được, Võ Vương phủ lúc nào cũng đón chào tiểu thư – Võ vương gia hào sảng đáp ứng, sau đó hỏi – Tứ đệ của ta đâu ? Sao không thấy hắn ra gặp mặt.
-Xin vương gia thứ tội, Tuân Úc Vương gia hiện đang ngâm dược nên không thể ra đây được – Tử Lan đứng lên hơi hơi cuối người nói.
-Ta nghe phụ hoàng nói Hạ tiểu thư có thể chữa khỏi cho Tứ đệ ? – Võ vương gia hỏi.
-Tử Lan sẽ cố gắng hết sức không phụ sự tin tưởng của Hoàng thượng – Tử Lan khéo léo trả lời.
-Không biết hiện giờ tình trạng hắn như thế nào ? – Võ vương gia hỏi.
Tử Lan không trả lời ngay, nàng nâng li trà lên nhấp một ngụm, đồng thời sâu kín liếc nhìn Võ Vương gia, nhìn thấy trong mắt hắn là một mảnh quan tâm thật lòng, Tử Lan hơi hơi buông lỏng :
-Chưa có chuyển biến gì lớn, việc trị liệu này vốn cần phải có thời gian dài – Tử Lan cẩn thận quan sát Võ vương gia rồi nói – Trông vương gia thần sắc rất tốt, có vẻ như dư độc đã tiêu hết – Nàng nhẹ nhàng chuyển hướng câu chuyện.
-Hạ tiểu thư quả thật là thần y tái thế – Võ Vương gia thành thật nói – biết bao nhiêu ngự y cũng thúc thủ vô sách mà tiểu thư lại có thể chữa khỏi.
-Nào dám nhận là thần y gì, chẳng qua tiểu nữ may mắn gặp sư phụ giỏi thôi – Tử Lan khiêm tốn nói.
-Không biết lệnh tôn là ? – Võ vương tò mò hỏi.
-Sư phụ quy ẩn đã lâu nên cũng không muốn người thiên hạ biết đến, Tử Lan khi bái sư đã đáp ứng người không tiết lộ danh phận và nơi ở của người, mong Vương gia thông cảm – Tử Lan không nặng không nhẹ đáp.
-Bản vương hiểu – Nói rồi người đứng dậy nói – Mong tiểu thư gửi lời chào của ta đến Tứ đệ, bản vương còn công vụ trong người không tiện ở lại, đã quấy rầy tiểu thư rồi.
-Tiểu nữ cung tiễn vương gia – Tử Lan hơi nhún người chào rồi quay vào trong.
Khi vào sân trong thì thấy Thừa Mạc đang ngồi trên xe lăn nhìn về hướng chính phòng, có vẻ như là chờ nàng đã lâu. Tử Lan nhẹ giọng hỏi
-Sao ngươi lại ra đây ?
-Thấy nàng đi lâu chưa trở lại nên có hơi lo lắng – Thừa Mạc đẩy chiếc xe lăn lại gần Tử Lan, chiếc xe này là do Tử Lan chuẩn bị, khi đẩy cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
-Thiên Trì đâu mà ngươi lại tự đẩy xe thế này ? – Tử Lan chau mày nói.
-Hắn bị ta sai đi phòng bếp rồi – Nói đến đây, mặt hắn có chút đen lại khả nghi.
-Hắn đắc tội gì với ngươi rồi ? – Tử Lan cười cười hỏi, đừng nhìn người này lúc nào cũng cao quý xuất trần, ở lâu mới biết tính tình của hắn cũng cực kì trẻ con.
-Hắn nói chuyện không nên nói – Thừa Mạc ghét bỏ nói.
-Độc của ngươi đã khỏi – Tử Lan nói – Đã đến lúc ta phải về nhà rồi, đại ca ta rất lo lắng việc ta ở lại đây.
Thừa Mạc nghe thế thì lòng chùng xuống, chẳng lẽ một tháng qua nàng không hề cảm nhận được tình ý của hắn hay sao. Một tháng này hắn đã suy nghĩ kĩ, hắn sẽ không tự ti về bản thân nữa, hắn sẽ để cho nàng lựa chọn, nếu nàng chọn lựa ở bên cạnh hắn, hắn sẽ không ngần ngại trở thành cánh chim đại bàng che chở cho nàng. Thừa Mạc đến gần dùng tay nắm lấy tay nàng, sau đó hắn tỉ mẩn mô tả đôi bàn tay trắng trẻo của nàng, hắn nói nhỏ :
-Ta biết ta không phải là người hoàn thiện, trước đây ta rất lo lắng nhưng nàng đã cho ta hi vọng, ta tin một tháng nay tình cảm của ta với nàng, nàng cũng nhận ra được, ta muốn được gần gũi nàng hơn nữa, tất nhiên là với sự cho phép của nàng, ta tự hỏi liệu nàng có cảm thấy giống ta hay không.
Tử Lan không ngờ chàng lại biểu lộ trực tiếp như vậy, nàng ngạc nhiên nhìn chàng, hai má nhanh chóng nóng lên, nàng vội nói :
-Ngươi nói vậy là có ý gì ?
Thừa Mạc cười nhẹ :
-Ta nói, ta yêu nàng – Hắn đáp, ánh mắt sâu như hồ thu nhìn thẳng vào mắt nàng.
Tử Lan im lặng, tình cảm của hắn nàng không phải không biết, nàng vô thức hỏi :
-Tại sao ?
-Có những người dù ở dưới mắt ta mười mấy năm cũng không đáng để ta liếc mắt nhưng có người chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười nhẹ đã khiến ta trầm luân. Mà nàng – Thừa Mạc cầm tóc nàng lên hôn nhẹ – Là loại người thứ hai và cũng là người duy nhất.
-Duy nhất ? – Tử Lan kinh ngạc hỏi lại.
-Trái tim ta rất nhỏ bé, chỉ đủ chỗ cho một người thôi – Thừa Mạc dùng nội lực búng một chiếc là đang rơi chuẩn bị đậu trên vai Tử Lan.
-Quả thật ta muốn một đời một thế một đôi người, nhưng lời của nam nhân luôn không đáng tin nhất – Tử Lan đạm mạc nói.
-Ta luôn tự hỏi rốt cuộc trong những năm đó nàng đã trải qua những gì mà lại khiến nàng thay đổi tính cách như hiện nay – Thừa Mạc thương xót nói.
-Con người ai rồi cũng sẽ lớn – Tử Lan chắp tay sau lưng nhìn về phía Tuyệt Mệnh Sơn – Ngươi nói ta thay đổi cũng được, không tốt cũng xong, ta chỉ cảm thấy sự thay đổi này là cần thiết – Tử Lan lạnh lùng nói – Thù hận ta có thể buông bỏ, nhưng cái chết của cha ta, ta muốn làm rõ, người chết tức tưởi như vậy, ta không cam tâm.
Bóng dáng cô đơn của Tử Lan làm chàng đau lòng
-Không ai bắt nàng chịu đựng điều đó một mình cả, ta…
-Thôi được rồi, ta đã hiểu những gì ngươi nói – Tử Lan ngắt lời Thừa Mạc – Nếu ngươi có thể đứng lên trong vòng 5 tháng nữa, ta sẽ chấp nhận ngươi.
Nói xong nàng quay đầu đi thẳng. Thừa Mạc mỉm cười ranh mãnh, chàng biết nàng không tị hiềm chuyện mình không đi đứng được, nhưng nàng muốn cuộc đời sau này sẽ là hai người cùng nhau nắm tay đi tới già, càng hi vọng chàng có thể tự đứng trên đôi chân của mình, lúc đó hạnh phúc chẳng phải càng viên mãn hơn hay sao. Thôi được, nếu nàng đã nói như vậy, chàng cũng nên gấp rút luyện tập để đứng lên thôi.
Chiều hôm đó Tử Lan dọn khỏi Vương phủ, trong thời gian 1 tháng vừa rồi nàng đã cho người dựng hai thanh vịn trong sân viện Thừa Mạc, 2 thanh vịn vừa tầm tay, thuận tiện cho Thừa Mạc đứng lên nương theo tập đi. Từ hôm Tử Lan về, sân viện Thừa Mạc càng có vẻ trống vắng, đặc biệt là thường xuyên thấy người Thừa Mạc có vết bầm tím.
***
-Tiểu thư Ám Dạ nhắn đã chuẩn bị tốt cho đêm 15 sắp tới – Lam Y vừa rót trà cho Tử Lan vừa nói.
Tử Lan ậm ừ, nàng nằm dài trên ghế quý phi sưởi nắng, tay cầm thoại bản đại ca mang tới, đón tách trà trong tay Lam Y nhấp 1 ngụm rồi nói :
-Chuyện ta nói các ngươi điều tra đã xong chưa ?
-Đã tra xong, thư liên lạc của Tiền Chấn và Thừa Tướng của Đông Hải quốc cũng đã lấy đến tay – Lam Y đáp.
-Tốt – Tử Lan hỏi tiếp – Chuyện bên Tuân Úc Vương làm thì thế nào ?
-Băng Đồng vừa sang đây lúc sáng, đưa cho tiểu thư 1 phong thư. – Nói rồi Lam Y lấy thư trong tay áo ra đưa cho Tử Lan.