VẠN NĂM - Chương 30: Chương 30 Chương 30
Hoàng thượng nhìn Tử Lan một lúc lâu rồi phất tay áo rời đi.
-Tử Lan, muội nói như vậy có hơi thẳng quá không? – Tử Hàn bất an hỏi.
-Hoàng thượng cũng không giận – Tử Lan cười yếu ớt nói – Đại ca, một bụng đa mưu túc trí của huynh để ở đâu?
-Liền là chuyện có quan hệ tới muội ta đều nóng vội – Tử Hàn hơi ngượng ngùng nói.
Tử Lan nghe vậy thì mũi có chút ê ẩm, nàng lại làm như không có chuyện gì nói:
-Ca ca cũng biết năng lực của muội mà.
Tử Hàn không nói gì, chỉ yêu chiều xoa đầu nàng rồi quay về lều. Tử Lan nhìn theo bóng lưng cao ngất của hắn, cảm giác có người thân luôn luôn tốt như vậy. Tử Lan lại nhìn về hướng Hoàng thượng rời đi, hậu cung chướng khí mù mịt, thời đại nào cũng vậy, nhưng đó lại là cách đế vương duy trì cân bằng quyền lực. Nàng biết Duệ đế biết tất thảy, chỉ là hắn mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi. Dợm bước về lều của Thừa Mạc, nàng không ngừng suy nghĩ, chứng cớ hiện tại nàng chưa tìm đủ, chỉ có chút xíu bằng chứng rằng Hiên Vương và Tiền Chấn có quan hệ. Mà Tiền Chấn lại có liên hệ không ít với ngoại bang, hầu hết những mặt hàng thương phẩm mà phủ hắn đang kinh doanh chủ yếu là nhập từ bên ngoài về. Nhưng những bằng chứng như vậy tất nhiên không thể thuyết phục Duệ đế, nàng biết mặt mũi mình cũng chưa lớn đến mức để Duệ đế tin hoàn toàn lời nàng nói. Đám dây leo này rắc rối, một chốc khó mà tìm ra đâu là thân thật, đâu là rễ để chặt bỏ. Nếu vậy, từ từ loại bỏ chuyện trên mặt trước. Gạt bớt đi những thứ phiền toái thì gốc rễ chúng ở đâu cũng dễ dàng truy ra hơn. Suy nghĩ thông suốt, nàng quyết định bỏ qua lần này, nếu đã không kéo được Hiên Vương và những người kia xuống nước thì thà bỏ qua luôn cho nhanh. Tử Lan bước vào lều của Thừa Mạc, thấy hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng cũng không quấy rầy, tìm một tờ giấy rồi tốc kí lên đó sau đó mang ra cho Thiên Trì:
-Ngươi dựa theo những gì ta viết trên đây đi sắc thước cho Vương gia.
-Nhưng còn Vương gia bên trong…-Thiên Trì do dự, hắn không muốn để lại Vương gia không ai canh giữ.
-Chẳng phải ta còn ở đây sao – Tử an trừng mắt nhìn hắn – Không lẽ đến bản Cung chủ đích thân chăm sóc cho Vương gia nhà ngươi, Thiên Trì hộ vệ cũng không yên tâm?
-Tại hạ đi làm ngay – Thiên Trì rất nhanh lủi đi, Cung chủ Linh U Cung hỉ nộ thất thường cả giang hồ đều biết, Tử Lan lại là đệ tử ruột của bà ta hẳn là sẽ không thua kém.
Tử Lan quay vào trong thì thấy một người một thú đang mở to mắt nhìn nàng, Tử Lan thấy vậy suýt thì bật cười. Nàng ngồi xuống cạnh giường vuốt ve Ngân Hồ. Ngân Hồ hết sức hưởng thụ cạ cạ vào tay nàng rồi gừ gừ tỏ vẻ rất thỏa mãn, tìm chỗ ấm áp trên đùi nàng rồi quyết định làm ổ ở đó.
-Võ Vương gia không sao chứ? – Thừa Mạc nhẹ nhàng hỏi.
-Đã không còn nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi điều độ, uống đúng theo thuốc ta cho là được, dăm bữa nữa tháng là ổn thôi. – Tử Lan có thể thấy hơi lạnh tỏa ra từ người của hắn, nàng hơi nhíu mày nói – Vương gia uống thêm thuốc ta đưa đi, Thiên Trì đã đi đun thuốc rồi, rất nhanh sẽ giải được Hàn độc thôi.
Thừa Mạc rất nghe lời lấy lọ thuốc trong ngực ra uống, nhất thời cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
-Nàng không định nói chuyện mình bị ám sát à?
-Còn chưa tới lúc.
Tử Lan vừa định nói tiếp thì màn lều bị kéo lên, là đại ca nàng cùng Tường tế tử, Tử Lan đã dặn dò Ám Dạ trong bóng tối canh giữ lều, nếu có người lạ sẽ không tha nên khi thấy hai người đó vào nàng cũng không ngạc nhiên lắm.
-Hạ thần đa tạ vương gia đã cứu muội muội, hạ thần không biết lậy gì đền ơn điện hạ – Tử Hàn khom người nói rõ lí do đến – Sau này nếu điện hạ cần gì, Tử Hàn nguyện ý giúp sức.
Tử Lan cười cười nhìn đại ca nang khom lưng, không dấu vết liếc về phía Tường thế tử đang đứng đó.
-Hạ đại nhân không cần đa lễ – Thừa Mạc yếu ớt nói – Chỉ là một cái nhấc tay thôi.
-Đại ca, huynh không cần cảm tạ hắn, muội đã hảo hảo cảm ơn hắn rồi – Tử Lan liếc Thừa Mạc nói.
Cảm nhận được cái liếc mắt có phần mờ ám của Tử Lan, Tử Hàn hơi nhíu mày, hắn không muốn Tử Lan dấn thân vào nhà đế vương. Tường Hách thấy vậy vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn yên tâm đi. Thừa Mạc mời hai người ngồi xuống hàn huyên, lúc này Thiên Trì cũng cẩn thận bê bát thuốc vào.
-Hạ tiểu thư, thuốc đã xong
-Không có ai phát hiện chứ? – Tử Lan đón lấy chén thuốc, làm như vô tình hỏi.
-Tại hạ đun thuốc gần thiện phòng – Thiên Trì không nhanh không chậm đáp.
Lúc hắn đi đun thuốc đã suy nghĩ kĩ, Tử Lan không dặn hắn điều gì có nghĩa là muốn hắn để người khác biết Vương gia bị thương nên hắn làm như cẩn thận che giấu nhưng lại “không cẩn thận” để người khác biết. Tử Lan nghe Thiên Trì đáp vậy thì nhướn mày cho y một ánh mắt tán dương trước khi để y ra ngoài tiếp tục canh gác. Tử Lan đặt bát thuốc xuống dùng ngân châm trong thắt lưng, trước sự kinh ngạc của mọi người, châm vào tay rồi nhỏ hai giọt máu vào bát.
-Muội làm gì vậy? – Tử Hàn ngạc nhiên kêu lên.
-Hạ tiểu thư làm vậy là có ý gì? – Thừa Mạc nhíu mày, có chút đau lòng nhìn tay nàng hỏi.
-Muốn giải hàn độc thì thuốc này không sai biệt lắm, nhưng nếu muốn giải hết vài chục loại độc trong người ngươi thì cần phải có tuyết liên ngàn năm – Tử Lan đưa bát thuốc đến trước mặt hắn nói – Uống đi, đừng quên lúc nãy ngươi hứa gì với ta.
Thừa Mạc nhìn nàng một lúc lâu rồi cầm bát thuốc uống một hơi cạn sạch.
-Chắc hẳn mọi người đều muốn biết chuyện hôm nay, để ta từ từ kể – Tử Lan hài lòng nhìn Thừa Mạc uống rồi hướng về phia Tường Hách cười cười nói – Tường thế tử, hôm nay muội bại lộ thân phận trước mặt huynh là vì tin tưởng đại ca, nếu huynh phụ tấm lòng đại ca thì đừng trách Tử Lan vô tình. – Nàng nói, ánh mắt trong thoáng chút rét lạnh.
-Ta và Tử Hàn là huynh đệ đồng sinh tử, ta luôn đứng về phía hắn – Tường Hách không nhanh không chậm nói.
-Tốt nhất là như vậy – Tử Lan trở về sắc mặt lãnh đạm bình thường nói – Chuyện này chắc Vương gia và đại ca đã biết rồi. Sau biến cố của Hạ phủ năm đó, Tử Lan được Ngân Tuyết công tử vô tình cứu rồi mang lên Tuyệt Mệnh sơn, ta ở đó may mắn được Ma Đao Tuyệt Ảnh Lam Trì và Cung chủ Linh U Cung Vô Hà Tuyết nhận làm đệ tử. – Tử Lan nhìn nét mặt không che được kinh ngạc của Tường Hách rồi nói tiếp – Sau khi ta xuống núi, thay sư nương tiếp nhận Linh U Cung, khoảng một táng trước, ta nhận được một yêu cầu muốn ám sát Võ Vương gia, mà đối phương lại là Hiên Vương gia. – Tử Lan quan sát nét mặt dù hơi chấn động nhưng không có thay đổi gì lớn của Tường Hách, yên tâm nói tiếp – Ta tương kế tựu kế để dẫn dụ người của Hiên Vương ra tay nhưng không ngờ hắn lại dùng độc dược, nên Võ Vương mới nguy hiểm đến tính mạng.
-Nói vậy, hắn cũng muốn ám sát Vương gia – Tường Hách hỏi Thừa Mạc, hắn nhớ không lầm thì lúc nãy Tử Lan có nói Thừa mạc là trúng Hàn độc cùng loại độc với Võ Vương.
Thừa Mạc không nói, ngầm xác nhận. Tử Lan nhìn hắn đấy thâm ý, hơn ai hết nàng biết những người đó nhắm vào nàng và đại ca, nhưng không ngờ hắn lại che dấu. Nàng cũng biết bây giờ chưa phải là thời cơ thích hợp để nói với Tường Hách, nàng nhìn Tử Hàn. Tử Hàn cảm nhân ánh mắt như dò hỏi của Tử Lan thì mỉm cưởi rồi hơi gật đầu, hắn tin tưởng người bạn này.