VẠN GIỚI VĨNH TIÊN - Chương 49: Q.4 - Chương 1 Thông Thiên Chi Môn
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VẠN GIỚI VĨNH TIÊN
- Chương 49: Q.4 - Chương 1 Thông Thiên Chi Môn
“Chát, chát, chát, chát!”
Bốn tiếng nổ đùng đục vang lên, đạm hoàng sắc quang trụ từ Đại Lương thành vút lên không, đá bay tán loạn, những tảng đá đầu tiên đều vút lên cả nghìn trượng, giáng lên đỉnh núi gần đó, núi vốn đã xiêu vẹo, tức thì đổ sập!
Quang trụ rung lên, đá bay tung, khói bụi mù mịt.
Trong bốn đạo quang trụ từ từ mở ra trạm lam sắc không gian thông đạo, trong thông đạo, lam quang như mặt nước dưới ánh trăng gờn gợn, Võ Diệu bảo Tôn Lập: “Vào mau!”
Tôn Lập chui vào như thỏ.
Như lao xuống nước, không gian thông đạo tỏa rộng như từng vòng sóng nước.
“Thông thiên chi môn!” Thú Mục, Xà Ẩm kêu lên, không truy sát bọn chân nhân lão tổ mà hóa thành độn quang, lao nhanh tới.
Vọng Hư và Vọng Minh thoát nạn, thấy chân nhân lão tổ do dự đứng ngoài Thông thiên chi môn, cả hai mặc kệ cắm đầu chạy khỏi Quỷ sơn, lưỡng đại hung nhân mà thoát ra thì tai ương.
Chân nhân lão tổ do dự rồi thở dài, quay người đi.
Y muốn cứu Tôn Lập, nhưng biết có chui vào cũng chỉ bồi táng. Tu hành đến mức như y đều là bậc quyết đoán, liền từ bỏ ý định.
…
“Sang trái ba bước!”
“Lùi sau một bước…”
“Nằm xuống, bò sang phải năm thước…”
Vào Thông thiên chi môn, lam quang quanh mình, Võ Diệu gào to, Tôn Lập làm theo, dù y chỉ dẫn có cổ quái đến đâu.
Gã làm theo lời Võ Diệu, lam quang trước mắt chợt tiêu tan, gã nhận ra mình đang dựa vào một vách đá thô tháp, rồi thấy Thú Mục, Xà Ẩm nối nhau lao vào nhưng không thấy gã mà lao bổ tới.
Tôn Lập lấy làm lạ, nhìn theo hướng đang đi, phía sau Thông thiên chi môn cực kỳ hùng vĩ!
Cách chỗ Tôn Lập đứng ba trăm trượng là biển xanh vô biên vô tận – nơi này hiển nhiên không phải bên dưới Đại Lương thành mà là một không gian độc lập.
Trên tầng không biển xanh có tiếng ca xa xăm quỷ dị, không linh phiêu diêu như không phải người hát. Chim biển thành đàn liên tục đổi đội hình.
Tôn Lập nhìn kỹ, toát mồ hôi lạnh: đâu phải chim biển mà là âm linh hư ảo!
Âm linh bay múa, có con chui xuống biển, có con dưới biển chui lên. Âm linh tựa hồ đều yêu mến một hòn đảo đen xì, dù đi bao xa cùng vòng về lượn quanh đó.
Trên đảo có một tòa cương thiết bảo lũy, thành cao trăm trượng, kín mít như bưng, bên ngoài khảm giáp thuẫn như cửa thành.
Thiết bảo như một khối sắt đặc.
“Ha ha ha! Băng hồn chi hải, Dạ La võ khố!”
Thú Mục và Xà Ẩm hưng phấn vô cùng, cùng lướt về phía biển. Cả hai tuy hưng phấn nhưng mười phần cẩn thận. Mắt phải Thú Mục có vô số thú đồng bay ra, mỗi con mắt hóa thành phi kiếm cỡ ngón tay – so với ban nãy, thuật pháp này càng trực tiếp, uy lực càng cao.
Quanh Xà Ẩm, vô số ác xà âm thần bay múa, khống chế một phạm vi rộng cát bay đá chạy, âm phong gào rú, nhìn là biết uy lực tuyệt luân.
Võ Diệu nói: “Bí mật về Đại Lương thành kỳ thực bọn ta đều biết, chỉ không cho ngươi hay mà thôi. Đại Lương thành có Dạ La võ khố, Binh hồn chi hải, còn cả Ám hắc thạch long mạch trọng yếu nhất, nhưng bất cứ thứ nào cũng cực kỳ nguy hiểm. Ngươi hiện nay mà vào chết chắc.”
Ban nãy không thể tránh được, ở ngoài tất bị Thú Mục và Xà Ẩm giết, Võ Diệu đành truyền cho gã pháp chú mở Thông thiên chi môn.
“Đứng im. Nơi ngươi đứng là ám môn mà người bố trí trận pháp để lại. Trận pháp ở Đại Lương thành cực kỳ rộng, người đó năm xưa trình độ hữu hạn, không thể hoàn thành trong một lần nên dể lại nơi này để tiếp tục bố trận. Bất quá diện tích chỉ có thể, ngươi động đậy là hai kẻ kia sẽ thấy ngay…”
Tôn Lập thầm nhủ, hình như cả hai không thấy mỗ xông vào.
Pháp trận ở nên Đại Lương thành khổng lồ, trận pháp của không gian độc lập này càng kinh nhân, nhưng với Võ Diệu thì tiền bối đại năng đủ khiến cả tu chân giới kính trọng lại thành “đẳng cấp hữu hạn”.
Tôn Lập thấy bình thường, chỉ thầm bĩu môi, không tranh cãi với Võ Diệu.
Biển xanh có vô số âm linh là Binh hồn chi hải trứ danh của Dạ La tộc.
“Dạ La tộc năm xưa hung mạnh, binh hồn, võ khố, linh mạch đều không thể thiếu. Binh hồn chi hải có vô số anh linh chiến hồn, chiến hồn này khi cần có thể gọi ra, chỉ cần trang bị cho vũ khí trong Dạ La võ khố chi thì sẽ thành đẳng nhất chiến sĩ, là tốt thí tốt nhất.”
La Hoàn chợt chen lời: “Kỳ thực lần này cũng là cơ duyên.”
Tôn Lập không hiểu, Võ Diệu thoáng nghĩ: “Ta quên mất, tu chân giới bây giờ đều không hiểu gì.”
Tôn Lập ho khẽ: “Tiểu tử cũng là “người tu chân giới bây giờ”, hai vị không nên vơ đũa cả nắm.”
Võ Diệu vội nó: “Đúng rồi, quên bỏ ngươi ra, ngươi không ngốc…”
Tôn Lập bật cười.
“Ngươi cùng lắm chỉ ngu thôi.”
Tôn Lập: “…”
Thú Mục, Xà Ẩm đến bờ biển, kiếm vân do vô số tiểu kiếm tổ thành của Thú Mục đỡ y lên, định lao trên mặt biển. Vô số ác xà âm thần quanh Xà Ẩm dấy lên ô hắc sát phong, cuốn y vào.
“Oành!”
Lam sắc hỏa diễm nổ tung trước mặt cả hai, hất lùi lại, song hung đánh cho chân nhân lão tổ cúp đuôi thì giờ cũng cúp đuôi trước lam sắc hỏa diễm.
Kiếm vân của Thú Mục loạn xạ, bắn đi tứ tán, không khống được nữa.
Ác xà âm thần quanh Xà Ẩm bị lửa đốt bốc khói, uốn éo giãy giụa, thống khổ vô cùng.
Cả hai chật vật văng lại, lăn mười mấy vòng mới ngừng.
Sau lam diễm, bong bóng đen bay lên, tiếng ca quỷ dị vang vọng, có điều lần này là khúc anh linh chiến ca!
Bong bóng nổ tung, là anh linh chiến hồn!
Anh linh chiến hồn cao năm trượng, thân người đuôi rắn, có sáu tay. Dù không được trang bị binh khí trong Dạ La võ khố nhưng cầm vũ khí bằng trân châu, vỏ sò, hải thạch.
Vũ khí trông đơn giản nhưng khi xưa Dạ La tộc có thể xưng bá thiên hạ, anh linh chiến hồn chiếm công đầu, vũ khí này đến giờ vẫn đáng sợ.
Thú Mục và Xà Ẩm xông lên, lập tức bị anh linh chiến hồn phản kích, song phương chiến đấu hung hiểm nhưng hấp dẫn, mỗi anh linh chiến hồn bị đánh nát đều rải lam sắc thủy hoa ngập trời. Thật ra song hung lép vế, chiến trường ở bờ biển, lam sắc thủy hoa rời xuống đá liền biến thành băng lam sắc châu tử.
Thứ này không khác gì nước biển, song hung không để ý, họ cần quyền khống chế Binh hồn chi hải hoặc ít nhất cũng là Dạ La võ khố, nếu có thể khống chế Ám hắc thạch long mạch thì càng tốt!
Đối diện anh linh chiến hồn mới hiểu Dạ La tộc năm xưa mạnh cỡ nào.
Song hung là nhân vật mà chân nhân lão tổ của Tố Bão sơn cũng sợ hãi, đến đây lại sa vào khổ chiến. Anh linh chiến hồn đổ ra liên miên, nát chiến hồn này thì lại có cả chục xông lên.
Cả hai vừa đánh vừa lùi, một lúc sau đã đến cạnh Tôn Lập.
Vị trí gã đứng, không chỉ song hung không thấy mà cả anh linh chiến hồn cũng không phát hiện.
Song phương chiến đấu cực kỳ thảm liệt, anh linh chiến hồn chỉ biết chiến đấu, mục đích tồn tại duy nhất là đánh bại địch nhân, dù trận vong cũng không tiếc.
Đại Lương thành không biết bị hoang phế bao nhiêu năm, anh linh chiến lâu rồi không chiến đấu, bản năng chiến đấu bị dồn nén đến sắp nổ tung, sau cùng cũng có hai kẻ vào khiến đôi mắt màu lam chỉ đạo chiến hồn cũng đỏ máu, liên tục xông lên.
Song hung nguy ngập, nhìn nhau đoạn tấn công liên tục mở đường, nhanh chóng lui khỏi Thông thiên chi môn.
Anh linh chiến hồn đổ đến cạnh Thông thiên chi môn thì bị chặn lại, không thể thoát ra.
Vô số anh linh chiến hồn gào hét quanh Thông thiên chi môn.
Tôn Lập tuy biết mình không bị phát hiện nhưng ở gần ngần ấy quái vật đáng sợ thì lưng cũng đẫm mồ hôi.
Anh linh chiến hồn không cam lòng, không tìm được địch nhân cũng đành thôi. Anh linh chiến ca đến từ sâu thẳm Binh hồn chi hải tắt dần rồi đổi thành tiếng ca ôn nhu uyển chuyển.
Anh linh chiến hồn đi quanh bờ biển nửa canh giờ, rồi quay về, đại quân đáng sợ đó khuất vào biển xanh biêng biếc.
“Tiểu tử, ngươi may thật, hai tên ngốc đó không biết gì, mau nhặt lên nhưng viên châu dưới đất…”
Tôn Lập do dự một chốc, nghiến răng lướt ra.
Đến năm chục anh linh chiến hồn bị song hung giết, mặt đất rải rác lam sắc châu tử như giọt nước.
“Bỏ qua hết, tìm những viên có tinh mang ở trong.”
Võ Diệu chỉ dẫn, Tôn Lập tìm ngay, nhanh chóng một viên châu có tinh mang. Lam sắc châu tử như giọt nước có một điểm kim sắc tinh mang, mỹ lệ vô cùng!
Trong chừng ba mươi viên ngọc sẽ có một viên chứa tinh mang băng châu, Tôn Lập tìm được hai mươi mốt hạt tinh mang băng châu.
Hiển nhiên song hung không biết giá trị của tinh mang băng châu, không thì ban nãy cả hai liên thủ tác chiến, cha sa vào tuyệt lộ, sẽ dễ dàng lấy được băng châu, đời nào để lại cho Tôn Lập.
Võ Diệu thấy Tôn Lập không chỉ lấy tinh mang băng châu, cả băng châu thường cũng không bỏ qua thì bực tức lắc đầu: “Tham lam quá, những thứ đó vô dụng…”
Tôn Lập không ngừng tay: “Về tiền bạc thì hai vị nói gì, mỗ kiên quyết không nghe. Rõ ràng nhưng thứ là rác rưởi với các vị cũng là đồ cao cấp, mỗ xuất thân tiểu sơn thôn, hạt thóc cũng quý, các vị không cần là việc của các vị, mỗ không cần thì có khi bị cha mẹ đánh chết vì hoang phí…”
Nói về việc này Võ Diệu lại ấm ức: “Không phải ta không nhận ra mà chúng không hiểu gì!”
La Hoàn cười mát: “Hắc! Được, ngươi tin thì lấy mấy thứ hạng bét đó ra xem có tác dụng gì.”
Tôn Lập thu gom xong, định lùi đi, chợt nhận ra nguy cơ bao trùm.