VẠN GIỚI VĨNH TIÊN - Chương 48: Q.3 - Chương 17 Lại Đến Đại Lương Thành
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VẠN GIỚI VĨNH TIÊN
- Chương 48: Q.3 - Chương 17 Lại Đến Đại Lương Thành
La Hoàn hỏi: “Ngươi định luyện chế phù khí?”
“Không sai, trảo Hỏa khôi là nguyên liệu tốt để chế tác phù khí, tuy chỉ là cấp thấp nhất nhưng Binh hỏa phù và Hỏa khôi có thể điệp gia, sẽ cho ai đó niềm vui bất ngờ!”
La Hoàn hiểu ra: “Được, ta truyền cho.”
Binh hỏa phù phức tạp hơn nhiều Linh lộ phù, của La Hoàn thì phù khí rác rưởi của tu chân giới không thể so, dù được đơn giản hóa cũng vẫn uy lực vô cùng.
Việc học vẫn như trước, La Hoàn giảng giải rồi cho gã “mượn” cảm giác. Tôn Lập lại thử mấy lần trên giấy vàng mới miễn cưỡng xong một tấm Binh hỏa phù, còn cách xa mức chế tác phù khí.
Cả đêm luyện tập, Tôn Lập chỉ miễn cưỡng chế xong một tấm Binh hỏa phù tạm sử dụng được.
Thời gian không kịp, La Hoàn đành dạy nhanh rồi cho gã mượn cảm giác, chỉ làm một tấn Binh hỏa phù.
Phù khí là linh phù và pháp khí kết hợp lại, thật ra là một môn rất thâm ảo, Tôn Lập hiện tại chế tác phù khí là loại đơn giản nhất: khắc linh phù lên binh khí.
Y dùng Hỏa khôi lợi trảo để chứa linh phù.
Binh hỏa phù và Hỏa khôi lợi trảo có thuộc tính tương hợp, phát huy uy lực hơn hẳn.
Làm xong phù khí, trời đã sáng, Tôn Lập thu thập qua loa rồi đến Huyền Vũ đại điện.
Ngoài điện, Vọng Hư chân nhân và Vọng Minh đạo nhân đã đợi sẵn, vì chân nhân lão tổ xuất động, cả hai phải đến sớm.
Tôn Lập đứng sau lưng.
Cả bãi đá chỉ có ba người, đệ tử canh gác cũng được cử đi, xem ra chuyến này chỉ có bốn người bọn họ.
– Có lẽ chân nhân lão tổ sẽ đưa theo Chung Lâm.
Không đợi lâu, chân nhân lão tổ từ trong sương núi đi ra, mặc thanh bố trường bào, ăn vận mười phần tùy ý.
Tựa hồ chân nhân lão tổ không muốn nhiều người biết họ đi, gật đầu: “Xuất phát.”
Vọng Minh đạo nhân hiểu ý, khẽ vỗ tay, lấy pháp bảo ra.
Pháp bảo đó rất đặc biệt, là con thuyền điêu khắc trên lá trúc, to lên nhanh chóng trong linh quang rồi đáp xuống.
“Sư thúc, mời!”
Vọng Minh cúi người, chân nhân lão tổ lên thuyền trước rồi đến lượt Vọng Hư, Vọng Minh, Tôn Lập lên sau cùng.
Lên thuyền, Tôn Lập phát hiện pháp bảo này quả do lá trúc tổ thành, nhưng rất vững chãi, bất giác lấy làm lạ.
Trước mặt chân nhân lão tổ, Vọng Minh không dám giở trò, điều khiển pháp quyết cho phi chu rời Tố Bão sơn. Tuần sơn đệ tử đều biết là “Thiên trúc phi chu” của Vọng Minh sư thúc nên không dám chặn, mở sơn môn cấm chế ra.
Vọng Minh tu vi khá cao, đã đạt Hiền nhân cảnh đệ ngũ trọng, hơn xa Vọng Kiếp. Thiên trúc phi chu là phi độn pháp khí, vì thế tốc độ cực nhanh. Vọng Minh đến trước mặt chân nhân lão tổ, cúi người bẩm cáo: “Sư thúc, chừng nửa ngày là đến Đại Lương thành.”
Chân nhân lão tổ gật đầu: “Được, chuyên tâm điều khiển pháp bảo.”
Vọng Minh lui xuống.
Chân nhân lão tổ xếp bằng trên khoang, vẫy tay với Tôn Lập: “Tôn Lập đến đây.”
Tôn Lập bước lên hành lễ: “Lão tổ.”
Lão tổ móc ra một giới chỉ từ ngực áo: “Món đồ chơi này gần đây ta luyện thành, dù cảnh giới nào cũng chỉ cần dồn linh nguyên vào là được, có thể hình thành một đạo linh quang hộ tráo, chặn đòn toàn lực của Hiền nhân cảnh cường giả.”
Pháp bảo kiểu này khó tìm, hà huống là phẩm cấp gì cũng sử dụng được? Tôn Lập đón lấy: “Đa tạ lão tổ!”
Chân nhân lão tổ khẽ mỉm cười, nhắm mắt không nói gì, Tôn Lập ngoan ngoãn lui sang bên.
Sắc mặt Vọng Hư và Vọng Minh khó coi hẳn, lão tổ ban thưởng pháp khí phòng ngự trước mặt cả hai, cố ý minh nói là chống được đòn của Hiền nhân cảnh cường giả, hàm ý cảnh cáo quá rõ. Cả hai nhìn nhau, ý định thừa cơ trừ Tôn Lập càng kiên định.
…
Quả nhiên sau nửa ngày, Quỷ sơn đã ở trước mặt. Vọng Minh không chần chừ, điều khiển pháp khí tiến vào Quỷ sơn, không hề e ngại gì.
Buổi chiều là tới Đại Lương thành ngoại.
Đại Lương thành vẫn là phế khư, không khác gì lần trước Tôn Lập đến, chỉ là màn sương đen dày hơn.
Tôn Lập không hiểu vì sao họ còn quay lại, Vọng Minh dùng Thiên trúc phi chu đưa họ lượn vòng trên Đại Lương thành phế khư, quan sát rõ tình hình, Võ Diệu khinh miệt: “Hừ, hóa ra là Dạ La tộc.”
Trong Thiên trúc phi chu, chân nhân lão tổ biến sắc: “Quả nhiên là Dạ La tộc!”
Đã xác nhận, Vọng Minh để Thiên trúc phi chu đáp xuống phế khư, bốn người đi ra.
“Sư thúc, có thấy manh mối gì không?”
Chân nhân lão tổ lắc đầu: “Quá lâu rồi, lại trải qua nhiều lần thay đổi… Thế này đi, chúng ta chia ra tìm xem có chỗ nào khả nghi. Tôn Lập theo ta.”
“Vâng.”
Vọng Hư và Vọng Minh nhìn nhau, tách ra tìm.
Tìm đến trưa, bốn người không phát hiện chỗ nào khả nghi. Trời tối dần, sương đen trong Quỷ sơn dày đặc, thoáng có tiếng sấm, chân nhân lão tổ gọi bọn Vọng Hư về, tìm một tảng đá lớn, phát ngọc diệp bao lấy tất cả.
“Hôm nay nghỉ đã, mai tìm tiếp.”
…
Đến nửa đêm, trong sương đen cuồn cuộn chợt lóe một tia sét, sấm động ầm ầm, thoáng sau mưa trút xuống.
Quỷ sơn cơ hồ không có cây cối, hình thành một cơn lũ quét đáng sợ từ tứ bốn phương tám hướng tụ vào sơn cốc Đại Lương thành tọa lạc.
Tiếng nước ầm ầm nuốt chửng bọn Tôn Lập.
Nhưng bốn người bất động, dù núi lở mỗi lúc một lớn, ngọc diệp linh quang vẫn che chở được.
Núi lở mấy trượng, ngọc diệp linh quang vẫn ở đáy nước.
Mưa gió sấm sét không ngớt, thinh không như bị xé một góc, mây đen sà xuống thấp, phảng phất thế giới đến ngày tàn.
Trên đỉnh núi cạnh sơn cốc có hai người.
Mây đen như ngay trên đỉnh đầu, sấm sét liên miên bất tuyệt đến gần hai người thì tránh đi đầy quỷ dị.
Cả hai đều là trung niên, cao thấp béo gầy như nhau, chỉ là người bên trái có đôi thú đồng đáng sợ, trong bóng đêm rực hoàng quang lạnh lẽo. Người bên phải mi thanh mục tú, nhưng tay, cổ, mặt ở ngoài y phục đều bị văn độc xà quỷ dị bao kín! Trông còn đáng sợ hơn thú đồng nhân.
“Nơi này là Uy viễn yếu tái của Dạ La tộc?” Xà thân nhân tùy ý hỏi.
Thú đồng nhân mắt lóe linh quang, dù trong bóng đêm thì y vẫn nhìn rõ được: “Chắc không sai, ta tìm mười mấy năm rồi, nơi này có khả năng nhất.”
Xà thân nhân tỏ vẻ mong chờ: “Uy viễn yếu tái, ha ha, nghe nói ở thời đỉnh cao từng tập trung ba phần chiến lực của Dạ La tộc.”
“Lời đồn này không biết thật giả thế nào, nhưng trước khi Uy viễn yếu tái hoang phế từng có một phần mười chiến lực của cả Dạ La tộc.”
Xà thân nhân hiếu kỳ: “Nơi này năm xưa đề phòng ai? Dạ La tộc tựa hồ không cần nơi phòng ngự cỡ này.”
Thú đồng nhân không công nhân: “Nếu là vô địch sao lại đột nhiên diệt vong? Bất quá không liên quan đến chúng ta, chỉ cần mở được Thông thiên chi môn, dù trong đó là Dạ La võ khố, Binh hồn chi hải, hay Hắc ám thạch long mạch cung cấp năng lượng cho cả Uy viễn yếu tái cũng là của chúng ta!”
Nói về ba người này nét tham lam trong mắt thú đồng nhân sáng lên, cả xà thân nhân đang uể oải cũng hưng phấn.
Nhìn xuống sơn cốc đang bị núi lở, nhưng trong một góc, dưới làn nước đục còn linh quang lắc lư.
“Người chính đạo?”
“Đợi xem đã, nếu ngày mai chúng không đi thì diệt luôn.”
…
Sau đêm mưa to núi lở, bạo phát mấy dòng bùn đất mênh mông, may mà sơn cốc có Đại Lương thành rất rộng, dòng bùn đất chỉ vùi mất một phần nhỏ phế khư.
Dù thế, Vọng Hư và Vọng Minh cũng nhíu mày, vốn tưởng tìm ra manh mối rất khó, lần này càng không có hi vọng.
Tìm thêm nửa ngày vẫn công cốc, Vọng Hư và Vọng Minh phiền não, chân nhân lão tổ thản nhiên: “Thôi vậy, chúng ta vô duyên với bảo tàng, theo ta về, lần tới chuẩn bị kỹ thì lại tới.”
Vọng Hư và Vọng Minh ngạc nhiên: “Sư thúc…”
Đến với dã tâm rờ rỡ nhưng không tìm được gì đã phải đi, Vọng Hư và Vọng Minh sao cam tâm?
Lần sau quay lại, nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng tất khiến bọn Vọng Khê nghi ngờ, muốn cắt đuôi không dễ.
Nhưng chân nhân lão tổ không cho họ cãi, linh quang cuốn lên: “Bản tọa đã quyết định, không lắm lời!”
Linh quang đằng không nhưng mới bay lên thì trên đỉnh núi lóe hoàng quang quỷ dị như mưa rào vào chân nhân lão tổ.
Trong mỗi đạo hoàng quang đều có một thú nhãn như hạt đậu! Con ngươi màu vàng, cực kỳ đáng sợ.
Thú đồng mở ra, mỗi thú đồng phun ra thú cốt tiểu kiếm cỡ ngón tay.
Chân nhân lão tổ quát to, lòng tay ngửa ra, thái cực bát quái kính nhỏ xíu xuất hiện trong lòng tay, bắn ra bạch quang, như thuẫn bài khổng lồ.
“Bốp, bốp, bốp…”
Vô số thú cốt tiểu kiếm giáng vào bạch quang khiến màn sáng rung lên, chân nhân lão tổ tê tay quát: “Tôn giá cũng là cao nhân, hà tất giấu đầu giấu đuôi ám toán bản tọa!”
Trên đỉnh núi vang tiếng cười: “Ngươi không chạy ta cũng không xuất thủ. Không ngờ một Chân nhân cảnh đệ tam trọng mà nhận ra hành tung của bọn ta, nơi tồi tàn như Đại Tùy mà có nhân tài như thế thật quá lạ lùng.”
Bọn Tôn Lập hiểu lão tổ vì sao bảo đi ngay, hóa ra biết có cường địch mai phục!
Tuy gã lùi nhanh nhưng người ta không ngốc, chặn lại.
Võ Diệu thở dài: “Tiểu tử, ngươi đúng là xui xẻo, ta và đồ ẻo lả nghĩ cách đưa ngươi thoát kiếp nạn, nhưng xem ra kiếp số khó tránh…”
Tôn Lập cả kinh: “Kiếp nạn gì?”
Võ Diệu chưa đáp thì trên đỉnh núi, thú đồng nhân ngạo nghễ đứng, mắt phải rực quang mang, vô cùng vô tận thú hình thành mây đên chụp xuống chân nhân lão tổ.
Thú nhãn trong mây đen mở ra, phun ra vô số kim hoàng sắc hỏa diễm!
Xà thân nhân cũng hiện thân, tựa hồ đang vận công pháp làm nóng người, vằn độc xà trên mình như sống lại, bay múa tưng bừng!
“Đều là Chân nhân cảnh cường giả!” Vọng Hư giật mình.
Chân nhân lão tổ biến sắc: “Không ngờ, lưỡng vị hộ pháp Thú Mục, Xà Ẩm của Thiên Hạ hội trong ma đạo tam đại thế lực cũng thâm nhập Đại Tùy!”
“Thiên Hạ hội!” Vọng Hư và Vọng Minh nhợt nhạt mặt mày, chỉ danh tiếng của ma đạo tam đại thế lực đủ khiến cả hai mất vía, nói gì sau lưng Thiên Hạ hội là một trong thập đại ma đầu: Ám Vực ma chủ!
Thú Mục, Xà Ẩm đều là Chân nhân cảnh cường giả, Thú Mục đã đạt Chân nhân cảnh đệ lục trọng, Xà Ẩm là đệ thất trọng, thiếu một chút là đạt Chí nhân cảnh!
Hai người này xuất hiện, cơ hồ khiến Vọng Hư và Vọng Minh tuyệt vọng.
Kim hoàng sắc ma hỏa trong thú đồng bốc cháy, chân nhân lão tổ không dám chậm chễ, gầm vang vận linh nguyên lên mức cao nhất, sau lưng dấy lên vầng trăng, hai tay lật lại, pháp quyết cổ kính không ngừng bay ra, nguyệt thanh sắc ngọc phủ phảng phất xé hư không phun ra thanh quang, va vào ma hỏa vô cùng vô tận.
“Ầm!”
Quang mang tỏa khắp, tiếng nổ động trời, núi non quanh đó lắc lư, những đỉnh núi đã nứt sập xuống.
Chân nhân lão tổ học lên lùi liền mấy chục trượng, linh quang bao bọc bọn Tôn Lập bị phá vỡ, Tôn Lập rớt phịch xuống.
“Ha ha ha!” Xà Ẩm cười vang, hai tay rực hắc khí, vô số ác xà yêu linh cuồn cuộn. Y đẩy hắc khí , thoáng sau đã ập tới chân nhân lão tổ.
Chân nhân lão tổ chật vật, vầng trăng sau lưng dốc sức đấu với hắc khí rồi tan, hắc khí bạo phát, ác xà yêu linh tung hoành, chân nhân lão tổ gầm vang nhưng không thoát được.
Thú Mục nháy con mắt trái vốn chưa từng máy động, thú đồng biến thành trùng đồng!
Vô biên vô tận hắc sắc cổ trùng từ mắt trái y bay ra! Hung uy này dù Vọng Hư và Vọng Minh không dám chống cự mà chạy ngay.
Trong óc Tôn Lập, Võ Diệu quát: “Đọc theo ta!”
“Cái gì!”
Võ Diệu không có thời gian hồi đáp, pháp chú cổ xưa vang lên trong óc Tôn Lập, gã không nghĩ gì đọc lại ngay.
Di tích Đại Lương thành rung lên, tựa hồ có thứ gì đó tan tành, sức mạnh thương mang cổ kính lan tràn…