VẠN GIỚI VĨNH TIÊN - Chương 41: Q.3 - Chương 9 Bán Linh Dược Ở Phường Thị
- Trang chủ
- Truyện tranh
- VẠN GIỚI VĨNH TIÊN
- Chương 41: Q.3 - Chương 9 Bán Linh Dược Ở Phường Thị
“Côn Bằng thương hiệu” của Lưu Minh Kiến tại Qua Lam phường cũng là có quy mô lớn, là ông chủ nhưng y vẫn nhíu mày.
Mặt trời xuống núi, người qua lại càng lúc càng ít, Lưu Minh Kiến thở dài.
Tiểu hỏa kế là một thiếu niên Phàm nhân cảnh đệ tứ trọng, vội hỏi: “Đông gia, lại không có khách, có nên đóng cửa?”
Lưu Minh Kiến đắng lòng, Côn Bằng thương hiệu mở tại Qua Lam phường đã nửa tháng mà chưa được món sinh ý nào, chả lẽ tu chân giới không còn ai biết nhìn nhận nữa?
Y tin tưởng làm sinh ý phải chú trọng khẩu bi, cứ thành thật thì sẽ thành công!
Côn Bằng thương hiệu bị đẩy từ cao cấp phường thị xuống trung cấp phường thị, đê cấp phường thị, giờ đến lượt xuống phường thị bất nhập lưu như Qua Lam phường thị.
Đến đây, hàng hóa tốt nhưng giá khá đắt của y không bán được.
Mấy ngày trước còn có người đến hỏi nhưng nghe giá xong thì lắc đầu đi ngay, gần đây thì không có ai vào.
Lưu Minh Kiến buồn bã: lẽ nào y sai?
Y không thấy mình sai nhưng bắt đầu lay động ý tôn thờ niềm tin đó.
Cùng lúc có người đi vào, giọng rin rít: “Lão bản có đấy không?”
Lưu Minh Kiến sáng mắt, bước nhanh ra.
Y lăn lộn thương giới nhiều năm, cũng biết nhận xét. Tôn Lập ăn vận kiểu này, càng chứng tỏ là mối làm ăn lớn, sợ bị dò xét.
Chủ nhân tự ra tiếp, tiểu hỏa kế tất nhiên đi theo.
“Sư huynh, không biết tiểu điếm giúp gì được?” Lưu Minh Kiến mười phần thành khẩn. Nửa tháng không có mối nào, cứ thế này gã sắp phải thu dọn cuốn gói. Nếu Qua Lam phường thị mà cũng không sống nổi thì sẽ bị gia tộc triệt để từ bỏ, cả đời làm khổ tu chi sĩ, không còn cơ hội tung hoành thương trường.
Tôn Lập nhìn ra ngoài, Lưu Minh Kiến hiểu ý mời: “Mời các hạ vào trong.”
Lưu Minh Kiến ra hiệu, tiểu hỏa kế đóng cửa.
Côn Bằng thương hiệu, sảnh đường đằng trước là nơi chiêu đãi, hai bên bày hai giá đồ cổ, trên bức tường đối diện cửa chính có màn sáng do pháp thuật ảo hóa ra, trên đó có ghi giá vật phẩm tu sĩ thường dùng, đều tính bằng linh thạch, chỉ những vật phẩm hạng thấp mới có giá bằng vàng bạc.
Trên bức tường có hai khung cửa, Lưu Minh Kiến dẫn Tôn Lập vào cửa bên trái, trong đó là một gian phòng không rộng, chỉ bày một cái bàn vuông cùng vài cái ghế.
Tuy mọi thứ đơn giản, nhưng bố trí rất hợp lý, mười phần hoa lệ.
Lưu Minh Kiến mời Tôn Lập ngồi, định pha trà thì Tôn Lập giơ tay cản: “Lão bản bất tất phiền hà, không sớm nữa, nói việc chính luôn.”
Lưu Minh Kiến gật đầu: “Cũng đúng.”
Tôn Lập hỏi: “Gian điếm này lớn nhất Qua Lam phường thị, chắc thực lực hùng hậu…”
Lưu Minh Kiến cười khổ.
“Không biết lão bản có năng lực mua thứ này không.” Tôn Lập lấy ra một hộp ngọc dài.
Cách khích tướng thô thiển này vô dụng với Lưu Minh Kiến. Tôn Lập lấy hộp ngọc ra mà y không nhận ra khí tức.
Y nhíu mày.
Không phải khinh thị Tôn Lập, mà ngược lại, vì không cảm nhận được khí tức càng khiến y thận trọng. Lưu Minh Kiến là Hiền nhân cảnh cường giả, tại Tố Bão sơn là ngang với Vọng Minh đạo nhân, vậy mà không thấy hộp ngọc có khí tức gì, trong đó tất có điều cổ quái!
Tôn Lập đặt hộp ngọc lên bàn, co tay vào tay áo, nắm chặt Thiên đao phù.
Không thể không đề phòng.
Lưu Minh Kiến thận trọng mở hộp ngọc, hơi biến sắc: “Thất tử thủ ô? Lưỡng bách niên? Đắc tội, để tại hạ xem kỹ.” Đoạn lấy Thất tử thủ ô ra giơ lên xem.
Tôn Lập im lặng, thực tế Lưu Minh Kiến nói ra “lưỡng bách niên”, Tôn Lập đã giật mình!
“Hai trăm năm!”
Thất tử thủ ô gần như mọc đủ cả lông mày, tức thì gã hiểu: không hai trăm năm thì sao được thế? Trước kia gã quá trì độn, không nghĩ tới.
La Hoàn nhạt giọng: “Có trận pháp của bản tọa, thêm Lôi thủy cam lâm thì trồng ra lưỡng bách niên Thất tử thủ ô có gì lạ? Chỉ có thời đại này thì dược tài như thế mới là bảo bối…”
Tôn Lập hiểu ý, La Hoàn đã biết nhưng y cho là Thất tử thủ ô này đều rác rười, không có gì để nói.
Tôn Lập im lặng: không so tiêu chuẩn, kiên quyết không so tiêu chuẩn với y!
Lưu Minh Kiến nhìn kỹ suốt một tuần trà mới hớn hở trả Thất tử thủ ô phóng lại hộp ngọc: “Sư huynh quả là có cơ duyên, hiện giờ bách niên linh dược cực kỳ hiếm có, nói gì lưỡng bách niên. Sư huynh chắc cũng biết giá trị Thất tử thủ ô, Côn Bằng thương hiệu muốn mua vật này, không biết sư huynh muốn lấy linh thạch hay đổi đồ?”
Tôn Lập lấy một danh sách ra: “Tính giúp những thứ này, còn lại đổi thành linh thạch.”
Lưu Minh Kiến liếc nhìn, mấy dược thảo này thông dụng, không cần lâu năm, không đáng mấy đồng.
Nhưng nguyên liệu sau đó khiến y nhíu mày.
Thất tinh mặc ngọc hai khối, Ngọc hương kim sa hai lạng, Tử cực đoạn nê hai lạng.
Tôn Lập thắt lòng, ba thứ này đều có tên trên “Thiên hạ kỳ vật chí”, tuy chỉ là lục, thất phẩm nhưng giá không rẻ, một nhánh Thất tử thủ ô, đổi dược tài xong rồi đổi nguyên liệu, gã không dám chắc là đủ.
Gã lại không muốn dùng tới nhánh Thất tử thủ ô thứ hai vì quá bắt mắt. Gàn còn linh thạch, có thể bỏ ra bù.
Lưu Minh Kiến tỏ vẻ xin lỗi: “Sư huynh có thể đợi một chốc?”
Tôn Lập ngẩn người: “Hả?”
Lưu Minh Kiến toát mồ hôi: “Vật mày tại hạ quyết mua, huynh đài yên tâm, chỉ là khấu trừ danh sách này rồi, tại hạ sẽ phải trả huynh đài một trăm năm mươi linh thạch, nhưng… hiện tại tại hạ chỉ còn một trăm khối, để tại hạ báo với gia tộc, họ sẽ đưa linh thạch tới, sư huynh thấy được không?”
Tôn Lập giật mình: khấu trừ đi rồi còn một trăm năm mươi khối linh thạch?!
Linh thạch quý giá, Vọng Kiếp cũng chỉ mang theo hai mươi khối, lão tổ bảo chưởng giáo chân nhân bồi thường một trăm khối mà chưởng giáo chân nhân xót ruột suýt rơi lệ.
Tôn Lập dốc hết thủ đoạn cộng với may mắn mà tới giờ chỉ có một trăm hai mươi bốn khối linh thạch, nhưng một nhánh Thất tử thủ ô, đổi cả mớ nguyên liệu rồi còn thu được một trăm năm mươi khối thì gã có cảm giác vận may từ trên trời rơi xuống, có điều vận may này quá lớn!
Tôn Lập ngần ngừ, họ Lưu lại cho rằng gã chê ít.
Lưu Minh Kiến lại phạm bệnh cũ: “Sư huynh, giá này tuy không cao nhưng tuyệt đối công đạo, Côn Bằng thương hiệu làm sinh ý, luôn định giá đúng.”
Nói đoạn, kỳ thực Lưu Minh Kiến hối hận, thầm trách mình, trước đây buôn bán thế nào cũng không khiến gã cuống lên thế.
Hiện tại tu chân giới, lưỡng bách niên linh dược chỉ may mà gặp được thôi.
Nhánh Thất tử thủ ô này có giá trị đúng như Lưu Minh Kiến đưa ra nhưng buôn bán không đơn giản như thế.
Lưỡng bách niên Thất tử thủ ô chỉ cần ngày mai bày ra trong Côn Bằng thương hiệu thì thanh danh sẽ tới, người cần sẽ không ngại nghìn dặm tới đây.
Trừ ra, Côn Bằng thương hiệu cũng sẽ nổi danh: Côn Bằng thương hiệu tìm được lưỡng bách niên linh dược, sau này cần thì cứ đến.
Hiệu ứng dây chuyền kiểu này nằm ngoài tưởng tượng.
Đây là cơ hội thay đổi cho Lưu Minh Kiến sắp đến đường cùng!
Nghĩ xong, Lưu Minh Kiến cơ hồ thổ huyết, chỉ muốn tự vả mình.
Y tưởng Tôn Lập sẽ đi ngay nhưng gã nhạt giọng: “Mỗ đợi.”
Lưu Minh Kiến bất ngờ: “Sư huynh thật lòng muốn bán linh dược này cho tại hạ?”
Tôn Lập gật đầu: “Các hạ là thương nhân, tất phải kiếm tiền.”
Một câu giản đơn giản đơn nhưng khiến Lưu Minh Kiến có cảm giác hạn lâu lại gặp mưa rào! Bao năm không được ai hiểu, chợt một người lạ nói ra câu đó, lòng y ấm áp, giọng nghẹn đi: “Được, sư huynh tin tại hạ, tại hạ sẽ không khiến sư huynh thất vọng. Đợi một chút, tại hạ quay lại ngay.”
Lưu Minh Kiến đi ra, nắm chặt tay, trong lòng gào lên: “Thời của Lưu Minh Kiến này đến rồi!”
Lưu Minh Kiến cũng là bi kịch, Côn Bằng thương hiệu lớn như thế chỉ có một trăm khối linh thạch, nói ra thật mất mặt, thật ra lúc tới Qua Lam phường thị, y chỉ còn hai nghìn khối, mua hàng và bài trí cửa tiệm thì chỉ còn lại chừng đó!
Y vội về hậu viện, trong mật thất có thông tấn trận pháp, chỉ cần liên hệ với gia tộc, nhờ vào mạng lưới quan hệ ở đó thì gom năm chục khối linh thạch nào khó gì.
Gia tộc của Lưu Minh Kiến cũng có chút danh tiếng tại tu chân giới nhưng độ giàu có khiến người ta cả kinh. Lưu gia là thương nghiệp gia tộc cực hiếm có tại tu chân giới.
Tu chân giới vẫn coi thực lực làm đầu nên nên gia tộc coi trọng thương nghiệp rất hiếm. Lưu gia mở tiệm khắp Đại Tùy, tài phú kinh nhân.
Nhưng tài phú không mang lại thực lực, trừ không tìm được cao giai truyền thừa thì tư chất con cháu Lưu gia không tốt cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Lưu Minh Kiến tư chất cao nhất, tuổi trẻ đã đạt Hiền nhân cảnh là chứng minh.
Gia tộc vốn để Lưu Minh Kiến thành khổ tu chi sĩ, tranh thủ đột phá đến Chân nhân cảnh, chống lưng cho gia tộc. Nhưng y thích buôn bán, tính tình thẳng thắn nên càng không được yêu thích.
Lưu Minh Kiến gây sự, gia tộc cho y ba vạn linh thạch để lập nghiệp, nõi rõ nếu hết thì phải quay về làm khổ tu chi sĩ.