TUYỆT ĐỐI RUNG ĐỘNG - Chương 49
Chỉ hy vọng, cô đừng sợ hãi như vậy, bởi vì vẫn luôn có người bên cô.
Trong đầu Nhan Hi bây giờ đều là ba đang nằm ở phòng cấp cứu, nhất thời đã quên anh nói muốn đến, là từ đâu tới thế?
“Nhan Hi, đừng khóc quá lâu.” Giang Trì Chu như vậy dỗ cô.
“Em biết, em biết.” Giơ tay lau sạch nước mắt, đôi mắt ướt đẫm, dấu vết không kịp lau vẫn còn đó.
Nghĩ tới đến làm bạn với mẹ, lại lo lắng dáng vẻ này của mình sẽ khiến mẹ khổ sở hơn, cô trả điện thoại lại cho Tiêu Nhiễm rồi chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt.
Mắt đỏ hoe, sắc mặt hiện lên vẻ tái nhợt.
Nước trong vắt đập vào mặt hòa quyện với nước mắt, cũng không thể phân biệt được đó là nước không màu, không mùi hay nước mắt mặn.
“Khụ khụ…” không cẩn thận sặc hai tiếng, bàn tay cô chống trước bồn rửa tay, không dám đối mặt với bản thân trong gương.
Trước đây, lúc người khác thương tâm khổ sở, cô nghĩ mọi cách dỗ người khác vui vẻ.
Nhưng đến phiên mình mới phát hiện người chân chính khổ sở là rất khó dỗ.
Hiện thực tàn nhẫn có thể kéo con người ta xuống địa ngục trong chốc lát, hoặc là nỗ lực bò lên trên, nhìn thấy ánh sáng một lần nữa.
Hoặc là từ đây hãm sâu vào bóng tối vĩnh viễn.
Nhưng cô vươn tay qua kẽ hở vực sâu, không ngừng vươn tay cầu cứu, luôn có cơ hội được cứu vớt.
Hy vọng ba cũng có thể kiên cường, tất cả mọi người đang chờ mong ông bình an.
“Lau đi.” Bên tai truyền đến giọng nói chưa từng nghe qua.
Qua khóe mắt cô thoáng nhìn thấy bên cạnh có thêm một mảng trắng, là có người có lòng tốt đưa khăn giấy cho cô.
Ngẩng đầu xem, là một chàng trai không quen biết.
Cô nhận lấy lòng tốt của người lạ trong lòng nhưng cô không vươn tay lấy, xuất phát từ lễ phép nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Rút giấy vệ sinh đặt trong nhà vệ sinh, lau nhiều lần vào lòng bàn tay và mu bàn tay, cô nắm ở lòng bàn tay vò nắn rồi ném vào thùng rác.
Trong lòng nhớ thương ba mẹ, Nhan Hi không hề chậm trễ thời gian, một đường trở về.
Mà sau khi cô rời đi, người đàn ông xa lạ kia cũng đi dọc theo cô qua con đường, đi vào khu vực phòng cấp cứu.
Anh ấy yên lặng nhìn, không dám tiến lên.
Người bác sĩ và đồng nghiệp vất vả cố gắng trên bàn giải phẫu hơn mười tiếng đồng hồ, mặc trên người áo blouse trắng trắng, ngoài ý muốn bị người ta đẩy ngã trong lúc giãy giụa hỗn loạn.
Mà anh ấy, ngay cả cơ hội ngăn cản cũng không có.
Chờ người nhà tìm về lý trí lần nữa, bi kịch đã phát sinh, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu ông trời mở mắt, đừng đoạt đi sinh mệnh vô tội.
Cứu người một mạng còn hơn xây bảy tháp chùa, nằm trong phòng cấp cứu là một người thầy thuốc thiện tâm.
Nhan Hi và Tiêu Nhiễm một trái một phải ở bên cạnh Triệu Thu Tĩnh, đều sợ cảm xúc của mình lây nhiễm người khác, bất luận là người lớn hay là con trẻ, tất cả đều kiềm chế lẫn nhau, không cho bản thân yếu thế.
Bệnh viện từng phái người tới thăm hỏi, nhưng hiện tại họ không có tâm trạng để giải quyết, cũng không ai có thể dành tâm sức đi truy cứu trách nhiệm.
Mọi người đều đang đợi, chờ tin tức tốt truyền ra.
“Trời ơi……” Bàn tay ấn trên trán, Triệu Thu Tĩnh sầu lo cúi đầu, khuỷu tay chống ở đầu gối, duy trì tư thế này, nặng nề nhắm mắt lại.
Không bao lâu, hai vợ chồng nhà họ Giang tìm tới bệnh viện an ủi.
Lúc nhìn thấy hai vợ chồng, Triệu Thu Tĩnh vô cùng kinh ngạc, “A Nhàn, mọi người thế nào?”
“Là Chu Chu gọi điện thoại cho em.” Tống Nhàn vội vàng giải thích, lại nắm lấy tay Triệu Thu Tĩnh cho bà an ủi, “Xảy ra chuyện lớn như vậy, chị sớm nên gọi cho bọn em.”
Có bạn tốt quen thuộc ở đây, Triệu Thu Tĩnh thêm mấy phần tự tin.
Ở trước mặt con trẻ, bà phải tỏ ra mạnh mẽ, không thể hoàn toàn lơi lỏng. Mà Tống Nhàn là bạn cùng lứa tuổi, lại đều là thân phận làm vợ người ta, hai người mẹ gặp mặt càng có thể nói ra tiếng lòng.
Ba Giang lý trí, thông qua bệnh viện tìm được người nhà gây rối, cuộc đàm phán đang được tiến hành.
Kiểu hành vi này khiến ba người nhà họ Nhan cảm thấy ấm áp, bà con xa không bằng láng giềng gần, hiện giờ mới thực sự cảm nhận được.
Ban đêm, trên hành lang yên tĩnh vang lên một tiếng bước chân dồn dập, âm thanh tiến đến gần.
Thiếu niên thở hồng hộc chạy đến nơi, sắc mặt ửng hồng, môi và cổ họng khô hốc.
Có thể thấy được khi đến, anh đã chạy vội đến đây.
“Nhan Hi!” Bên ngoài phòng giải phẫu cần phải giữ im lặng, anh vội vàng tới, hạ giọng gọi tiếng cuối cùng bằng giọng nói khô khốc.
Người nọ phía trước theo tiếng ngẩng đầu, một bóng người nhanh chóng lóe lên trước mắt, dáng người nhỏ xinh sà vào lồng ngực.
“Giang Trì Chu……” Nhan Hi nén nước mắt, đôi tay run rẩy túm lấy cổ áo anh như tìm được chỗ dựa.
“Không sao, anh đây.” Anh ôm lại, ngón tay siết lấy vai cô, truyền đến sức mạnh ấm áp xoa dịu mọi nỗi lòng không yên của cô.
Tống Nhàn mới vừa vào WC với Triệu Thu Tĩnh, trở về thì phát hiện ngoài phòng cấp cứu thêm người, vẫn là con trai mình.
Nhớ lại khi nhận được cuộc gọi, bà và chồng còn đang nằm trong ổ chăn ấm áp ngủ say, chợt vừa nghe tin tức nhà họ Nhan xảy ra chuyện, cả người đều mông lung.
Sau khi chồng và con trai trao đổi xong, hai người mới tỉnh táo lại, mặc xong quần áo ra ngoài.
Bác sĩ Nhan xảy ra chuyện, an nguy khó dò, nhà họ Nhan một người lớn và hai đứa nhỏ nhất định sốt ruột hoảng loạn. Mười năm hàng xóm cũng là mười năm bạn tốt, nên dù thế nào cũng đến giúp đỡ một chút.
Bà thiếu chút nữa đã quên, con trai học đại học ở xa, làm sao biết nhà họ Nhan xảy ra chuyện?
Ban đầu nhà họ Nhan cũng chẳng quấy rầy đến hai người lớn bọn họ, vậy phỏng chừng là liên hệ giữa con trẻ, hiện giờ vừa thấy tình cảnh này bà đã hiểu.
Con trai của bà thật là……Giúp người khi gặp nạn.
Xem ra trong việc giúp đỡ nhà họ Nhan, bà với chồng phải dùng thêm chút tâm tư để tạo thêm ấn tượng tốt.
Trải qua ba giờ cấp cứu liên tục, cuối cùng cũng chờ được tin tức “tính mạng của bệnh nhân đã không đáng ngại”.
Trong cái rủi có cái may.
Bệnh nhân đã được đẩy vào phòng bệnh, Triệu Thu Tĩnh vẫn luôn bên cạnh chồng.
Những người khác cũng đều nhẹ nhàng thở ra, Nhan Hi đứng cạnh cửa, nghe thấy Giang Trì Chu nói: “Cái này em có thể yên tâm, đi ngủ một giấc trước, chờ tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ ổn.”
Nhan Hi gật đầu, không có sức giãy giụa.
“Còn có.” Sau khi an ủi, Giang Trì Chu không quên nhắc nhở, “Sau này ra ngoài nhớ rõ mang điện thoại.”
“Làm sao anh đột nhiên lại gọi điện thoại cho em?” Nhan Hi hỏi đến.
Bị cảm xúc lay động một lúc, hiện tại cuối cùng cũng dành chút sức lực để hỏi, làm sao Giang Trì Chu lại gọi điện thoại cho cô vào lúc 12 giờ, lại bởi vì không ai nghe mà gọi điện thoại tới Tiêu Nhiễm?
“……”
Anh nói nằm mơ mơ thấy, có thể tin không?
Lý do tựa như khó nói thành lời, Nhan Hi cũng không muốn truy cứu nguyên nhân anh gọi điện thoại lúc nửa đêm.
Cô chỉ biết lúc cô bất lực nhất, Giang Trì Chu đã xuất hiện.
Khoảng cách có thể chạm vào hiện thực đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
“Mặc kệ thế nào, đều rất cảm ơn anh, còn có chú Giang và dì Tống.” Nhan Hi cúi đầu, chân thành nói lời cảm ơn.
Sự việc đột ngột xảy ra lần này, may mắn có anh ở đây.
“Anh thiếu em hai tiếng cảm ơn sao? Nhanh chóng ngủ đi.” Lễ phép nói lời cảm ơn là một thói quen được phát triển trong giáo dục trưởng thành, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, từ đó đã biến mất giữa sự tương tác của họ.
Tất cả trả giá không phải vì cầu cô hai chữ “cảm ơn”, chỉ là bởi vì cam tâm tình nguyện.
Giày vò hơn nửa đêm, người mệt mỏi buồn ngủ.
Về nhà là không có khả năng, phòng bệnh không có nhiều giường nghỉ như vậy, trực tiếp tựa vào trên bàn ngủ gà ngủ gật.
Mí mắt không ngừng đánh nhau, trước khi ngủ, trong đầu Nhan Hi nhảy ra một tin tức, vừa mở mắt đã kéo tay anh, “Anh đã giải quyết xong trận tranh tài chưa?”
“Yên tâm, nếu thật sự lấy được tiền thưởng, nhất định sẽ mời em ăn cơm.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khả năng giành được giải thưởng có nghĩa là tác phẩm dự thi đã hoàn thành, ý nghĩa của cuộc đối thoại, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra.
Sáng hôm sau, anh nhận được tin nhắn Lâm Ngang gửi tới, là ảnh chụp màn hình việc gửi bài dự thi thành công.
Giang Trì Chu nghịch điện thoại, nhìn chằm chằm cô gái tựa vào trên bàn còn chưa tỉnh táo, hoàn toàn nhẹ nhàng thở ra.
Ngay từ đầu người nhà bệnh nhân gây rối chột dạ, sau đó lại một mực chắc chắn là bệnh viện đã thiếu trách nhiệm, không thể kịp thời cứu sống bệnh nhân, đều đẩy sai lầm cho bác sĩ.
“Những người này còn biết xấu hổ hay không!” Triệu Thu Tĩnh tức giận đến độ mặt đỏ lên.
Lúc gặp được vô lại, giảng đạo lý là không giảng được, ngược lại bị lời càn quấy tức giận đến mức tâm trạng không thoải mái.
Nhan Hi đứng ra bênh vực mẹ, đối phương bị con nhóc nhanh mồm dẻo miệng chặn họng nói không nên lời, sốt ruột lại siết chặt nắm tay.
Nắm tay còn chưa rơi xuống đã có người kéo Nhan Hi ra, bảo vệ ở sau lưng, lạnh lùng nhìn kẻ gây rối, “Ông đánh một cái là đã phạm vào tội cố ý gây thương tích!”
“Mày nói hươu nói vượn cái gì đấy! Tao hoàn toàn chưa làm cái gì.” Đối phương cứng cổ, trong miệng không muốn nhận thua nhưng cũng không dám động thủ nữa.
Giang Trì Chu dẫn Nhan Hi đi, lúc sau bọn họ cũng không cho phép hai bên gặp nhau đơn độc, khi nói chuyện đều có bên thứ ba ở đây.
Hậu quả của chuyện ầm ĩ này là hai nhân viên y tế bị thương và một bác sĩ chủ trị bị thương nặng chưa lành, nhanh chóng có phóng viên tiến đến phỏng vấn.
Tranh cãi trong điều trị thường xuyên xảy ra, khác nhau ở chỗ tạo thành hậu quả là to hay nhỏ.
Các cuộc thảo luận bên ngoài là phân cực.
Bệnh viện lập tức đưa ra thông cáo: Bệnh viện chúng tôi sẽ tích cực phối hợp với các bộ phận liên quan để điều tra sự việc, tôn trọng trình tự tư pháp, mạnh mẽ lên án những người gây rối trật tự chữa trị bình thường, kiên quyết bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của nhân viên y tế.
Các cán bộ của cơ sở y tế chuyên nghiệp đều khẳng định bác sĩ không vi phạm pháp luật về quản lý khám chữa bệnh trong quá trình chẩn đoán và điều trị, cũng không để xảy ra trường hợp bệnh nhân tử vong do sơ suất của bệnh viện.
Cuối cùng, phía bệnh nhân thua kiện.
Đối phương không phân xanh đỏ đen trắng đánh người là lỗi thứ nhất, sau khi đả thương người không biết hối cải là lỗi tiếp theo.
Triệu Thu Tĩnh không đồng ý lấy phương thức tiền tài để giải quyết riêng mà trực tiếp theo trình tự chính quy, đưa người vào cục cảnh sát.
Người phạm sai lầm đã chịu trừng phạt, nhưng người thừa nhận thương tổn lại chẳng thể khỏi hẳn trong lúc nhất thời.
Khi ba Nhan tỉnh lại, trước mắt mơ hồ không rõ, trải qua chẩn bệnh thì dây thần kinh thị giác bị tổn thương khi đầu bị chấn thương nặng, ảnh hưởng đến thị lực.
Lần này cuộc tranh chấp chữa bệnh do ba Nhan tai bay vạ gió, bệnh viện sắp xếp phòng bệnh một người, Nhan Hi xin nghỉ hai ngày, thay phiên với Triệu Thu Tĩnh làm bạn với người bệnh.
Mới vừa vào phòng bệnh đã thấy ba Nhan sờ soạng xuống giường, thiếu chút nữa đụng tới góc bàn, Nhan Hi nhanh chóng chạy tới giữ chặt cánh tay, “Ba ơi, sao ba lại đứng dậy.”
“Trời, ba chỉ không thấy rõ, lại không phải mù.” Ba Nhan mang tâm trạng tốt, sau khi biết được tình trạng thân thể của mình thì cũng chẳng ủ rủ không phấn chấn, mà là tích cực phối hợp trị liệu.
Một lần nữa đỡ người về trên giường ngồi, Nhan Hi lại bắt đầu nhắc mãi: “Bác sĩ nói chờ tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khôi phục, cho nên hiện tại ba chỉ cần ăn được ngủ ngon.”
Cô bắt đầu rửa sạch đồ trên bàn, phát hiện trong phòng có nhiều thêm một bó hoa tươi và hai túi hoa quả.
“Ơ, có người đã tới sao ba?” Nhan Hi thuận miệng hỏi.
Ba Nhan trả lời: “Là một cậu nhóc trẻ tuổi, tới xin lỗi.”
Tới xin lỗi?
Vậy cô đại khái biết được thân phận của đối phương.
“Người nhà họ Dịch?” Lần trước người nhà bệnh nhân gây rối là họ Dịch.
“Đúng vậy.” Ba Nhan gật đầu.
Nhan Hi không vui không nể mặt, “Ba, không phải con đã nói cho ba biết nhóm người nhà họ Dịch kia cực đoan như vậy, ba vẫn đừng gặp sẽ tốt hơn.”
Tuy rằng hiện tại chuyện đã hạ màn, nhưng cô vẫn không thể quên được cái đêm mà mẹ cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện, cả bầu trời như sắp sụp đổ.
Sau đó người nhà họ Dịch không chịu nhận sai, vẫn làm thủ tục giám định y khoa để đấu tranh đòi lại công bằng cho mình.
Trải qua những việc này, cô vô cùng bài xích với những người nhà họ Dịch đó.
Ba Nhan lại là một người có tâm tính hiền lành, sẹo lành đã quên đau, “Vậy cũng không thể vơ đũa cả nắm được, đây không phải là cơ hội để cho người ta sửa đổi sao?.”
“Sh…… ba có lòng tốt.” Thật là người hiền bị bắt nạt.
Mơ hồ trong tầm mắt, thấy con gái đang thu dọn đồ đạc, ba Nhan lại nói lần nữa, “Hi Hi, con trở về đi học đi, nơi này của ba không cần người trông coi.”
“Cái gì trông coi ạ, cái này gọi là chăm sóc.” Cô thuận miệng phản bác, động tác trên tay vẫn chưa ngừng nghỉ.
“Được được, chăm sóc.” Ba Nhan sửa đúng theo ý cô, lại nói: “Vậy ba không cần người chăm sóc.”
Nhan Hi quay đầu, khoát tay về phía ba, “Vậy hết cách, con gái ba cũng đã xin nghỉ, còn muốn thừa dịp hai ngày này để lén lười đó.”
Ba Nhan: “……”
Là con ruột không sai.
Ba Nhan cơ bản sẽ không đưa ra yêu cầu gì, nhưng Nhan Hi chăm sóc rất chu đáo.
“Ấm nước nóng này hết nước rồi, con đi ra ngoài rót nước sôi.” Nhan Hi xách theo ấm nước lắc lư, bên trong không có tiếng nước, nhất định là hết.
“Đi đi.” Ba Nhan khoát tay, ngả lưng vào chiếc gối mềm ở đầu giường.
Chờ sau khi con gái rời khỏi phòng bệnh, ông chậm rãi giơ tay tới gần đầu, biểu cảm trên mặt nhăn lại.
Chắc đó là di chứng do ngã đập đầu, nhất thời bên trong đầu óc choáng váng.
Ở trước mặt con gái, ông cố nén không biểu hiện ra khác thường.
Chờ Nhan Hi múc nước trở về, ba Nhan bắt đầu dong dài: “Lát nữa còn phải hỏi bác sĩ một chút khi nào có thể xuất viện, ở bệnh viện nhiều năm như vậy, bản thân nằm trên giường bệnh thật sự không thoải mái.”
“Ba còn nghĩ chờ khi nào nhà ông Giang rảnh, mời ra ngoài ăn bữa cơm, lần này người ta có ơn lớn giúp nhà mình.”
Nhan Hi a dua, “Con biết, sẽ không quên.”
“Vậy là tốt rồi.” Ba Nhan thở phào một hơi, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay xảy ra chuyện, nhà họ Giang quả thực phí không ít sức lực hỗ trợ, lòng một nhà ba người bọn họ đều tràn đầy cảm kích.
Biết được việc này, ba Nhan cứ luôn nhắc mãi mời khách, không biết làm sao cơ thể chưa khôi phục, không thể xuất viện.
Thời gian thoảng qua, hai tuần sau, ba Nhan về nhà tĩnh dưỡng, bệnh viện cho ông một kỳ nghỉ dài hạn nhỏ.
“Ba cũng là nhờ họa được phúc, thật nhiều năm cũng chưa từng nghỉ ngơi như vậy.” Ba Nhan cười ha hả, đều nói chuyện xấu thành chuyện tốt, lọt vào đôi mắt lạnh lùng của vợ.
“Ông còn dám nói bậy! Nếu không phải thấy ông bệnh, hôm nay lấy ván giặt đồ quỳ cho tui!” Triệu Thu Tĩnh là miệng dao găm tâm đậu hủ, dạy dỗ người một trận, ngay cả việc nặng cũng chẳng nỡ để ông làm.
Ba mẹ ở bên nhau nhiều năm vẫn ân ái như cũ.
Cô rất may mắn khi được sinh ra trong gia đình như vậy, cũng rất hâm mộ.
Nhớ rõ trước kia mẹ từng kể cho cô nghe một câu chuyện lúc còn trẻ, khi đó trong nhà giục cưới, mẹ lại kiên trì không tạm chấp nhận, gần đến 30 tuổi mới gặp được ba.
May mắn chính là bọn họ trở thành bạn đời của nhau.
“Ba tới chậm quá, để mẹ đợi thật lâu.” Khi đó còn nhỏ, còn nghĩ, nếu mẹ không chờ được ba, có phải cô cũng không tồn tại hay không?
Mẹ nói với cô: “Chờ trễ một chút thì sợ gì, khi đó đôi bên đều trưởng thành và có trách nhiệm với tương lai, mới vừa lúc đấy!”
Thực tế chứng minh cho bọn họ, thật sự là vừa lúc.
Ba Nhan nghỉ ngơi, đến gần cửa ải cuối năm.
Tan học trở về, đột nhiên thấy trong nhà nhiều thêm rất nhiều hàng Tết, trái cây, hạt dưa, rượu, mấy hộp chất thành đống gì đó, Nhan Hi nghi hoặc, “Mua nhiều đồ ăn như vậy làm gì ạ?”
Triệu Thu Tĩnh: “Cậu con công việc bận rộn, còn ở bên ngoài, nói là mùng hai mới có thể gấp gáp trở về, năm nay tụ tập ở nhà chúng ta.”
Người già hai bên nội ngoại đều không còn, ba Nhan là con một, cho nên hàng năm đi theo ăn Tết với người nhà bên vợ.
Nhà họ Triệu đông người, đoàn viên tụ hội đều phải thương lượng, không thể cố định thời gian.
Học sinh 12 bọn họ được nghỉ đông bảy ngày, dứt khoát để Tiêu Nhiễm ở tại nhà họ Nhan, không cần tới tới lui lui đi lại, giảm bớt phiền toái. Năm nay cậu lại phải về nhà muộn, tiệc sum họp đẩy đến mùng hai.
Nhan Hi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thuận tay lấy hạt dưa trở về phòng.
Lần trước sau chuyện ở bệnh viện kia, ba Nhan và ba Giang cả ngày xưng anh gọi em, quan hệ của hai bà chủ nhà cũng tốt, hai nhà lui tới càng thêm chặt chẽ, hiện giờ ngay cả đêm giao thừa cũng định hẹn nhau ăn cơm.
Nhan Hi biết một chút bí mật nhỏ của nhà họ Giang nên khi nghe được này tin tức còn hơi kinh ngạc, lén hỏi Giang Trì Chu, “Năm nay ông không đến nhà họ Ôn hả?”
“Không đi.” Đối phương đưa ra đáp án khẳng định.
Vậy thật tốt quá.
Trong lòng Nhan Hi nghĩ, năm nay bọn họ có thể chân chính trải qua đêm giao thừa.
Thương lượng và đặt khách sạn trước mấy ngày, hôm giao thừa, buổi sáng ngủ đến tự nhiên tỉnh, ăn cơm cũng đã gần mười hai giờ.
Nhan Hi chậm chạp đi tới đi lui trong phòng ngủ, chọn một đống quần áo rồi ném lên trên giường.
“Chị, chị đang…… dọn sạch tủ quần áo à?” Tiêu Nhiễm cầm bài thi lại đây, định nhờ cô chỉ một bài, lại thấy quần áo trên giường chất thành núi.
Nhan Hi xấu hổ quay đầu, cố nặn ra một nụ cười rồi giải thích: “Không phải, năm mới cảnh mới, không phải nên mặc đẹp một chút sao.”
Tiêu Nhiễm: “……”
Nên nói như thế nào đây, chưng diện là một chuyện tốt.
Thấy bài thi trong tay cô ấy, Nhan Hi nhướng mày, hai người tùy ý đứng ở cửa trao đổi vài câu.
“Em xem điểm này……”
“À à, em đã hiểu.”
Tiêu Nhiễm cũng không phải hoàn toàn không biết, chỉ có đôi khi không thể sắp xếp được suy nghĩ rõ ràng khi cô ấy gặp khó khăn trong bài tập, người khác hơi chỉ điểm một chút, cô ấy có thể hiểu rõ vấn đề.
Tiêu Nhiễm si mê học tập trở lại phòng mình, Nhan Hi xoay người vào phòng, xách theo một chiếc áo khoác màu hồng ngọt ngào và chiếc áo khoác màu cam tươi sáng ấm áp khoa tay múa chân ở trước gương.
Rốt cuộc chọn cái nào mới đẹp đây?
Tiêu Nhiễm – người đang đi ngang qua cửa một lần nữa, bỗng nhiên lên tiếng, đưa ra kiến nghị, “Màu cam thích hợp với chị.”
“Cảm ơn cưng!” Nhan Hi cất giọng cảm ơn, như vậy chọn màu cam.
Chọn xong quần áo, tầm mắt rơi vào đống quần áo chất đống thành ngọn núi nhỏ một lần nữa, Nhan Hi hít ngược một hơi khí lạnh, “Thật là làm bậy……”
Không chỉ áo khoác, còn có áo lông, legging rải rác… hiện tại phải treo lên từng cái một, sắp xếp một lần nữa.
Trời ơi…… Vừa nãy cô làm cái chuyện hoang đường gì thế!
Chờ gấp xong, phần treo lại được phủ vào trong tấm chống bụi, thời gian lại qua đi nửa tiếng.
Sau khi thu dọn xong, mới có thể dựa vào trên ghế nghỉ ngơi.
Qua một lát, cầm lấy cây chì kẻ lông mày ra khoa tay múa chân ở gương trang điểm, lại lấy cây tỉa lông mày ra và tỉa vài lần.
Giữ bút chì kẻ lông mày để phác thảo dáng lông mày tự nhiên phù hợp với bản thân, cuối cùng thoa một lớp mỏng son môi màu đỏ tươi.
Hoàn mỹ!
Sau khi quen thuộc với Vệ Giảo Giảo, cô mua không ít đồ dùng cho con gái được đề cử, chỉ đơn giản là mua một bộ đồ trang điểm, ngẫu nhiên có rảnh ở nhà luyện tập, đi theo hướng dẫn học trang điểm, can đảm thử.
Nhưng hiện tại thì sao, ở trước mặt phụ huynh, cô không định trang điểm cả mặt.
Vài thứ kia, chờ sau khi thi đại học mới có thể thích gì thì làm mân mê nghiên cứu.
Chờ cô trang điểm xong, đứng trước gương soi toàn thân, mỗi một hướng đều soi, cuối cùng tiến đến trước gương, theo thói quen định sờ vào nốt ruồi duyên nơi cánh mũi.
Tiêu Nhiễm nhìn thấy cô cũng khen, “Chị, hôm nay chị đẹp quá.”
“Chị ngày nào mà không đẹp?” Nhan Hi sờ cằm, nói bằng giọng nhẹ nhàng.
Tiêu Nhiễm che miệng, bật cười.
Cũng không phải chê cười Nhan Hi tự luyến, mà chân chính là một niềm vui thực sự từ trái tim.
Cô ấy hâm mộ sự tự tin của Nhan Hi, tính cách tỏa nắng như vậy.
Hẹn nhau 7 giờ tối, sợ trên đường kẹt xe, bọn họ định sáu giờ sẽ qua đó.
Sau đó ba Nhan nhận được điện thoại.
Hai vợ chồng nhà họ Nhan ban ngày đến nơi khác, hiện tại trực tiếp chạy đến khách sạn.
Ba Nhan kêu vợ con và cháu gái, định hành động trước, “Chú Giang và dì Tống con đều tới rồi.”
“Giang Trì Chu đâu ba?” Nhan Hi thuận miệng hỏi.
Ba Nhan nhớ lại nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, chần chờ mở miệng: “Hình như là đi tìm bạn cùng bạn gái.”
Nhan Hi chớp mắt, máy móc lặp lại trọng điểm: “Bạn, gái?”