TUYỆT ĐỐI RUNG ĐỘNG - Chương 27
Cô ấy trơ mắt nhìn chằm chằm, môi hơi hé ra, cổ họng lại không phát ra chút âm thanh nào.
Cô ấy đã quen với việc giấu mọi chuyện ở trong lòng, không nói cho bất kỳ kẻ nào, cũng không muốn bị người khác biết, bởi vì cô ấy sợ hãi những người đó sẽ bộc lộ ánh mắt khác thường.
Hiện giờ, tâm sự của cô ấy bị người ta phơi bày ra ngoài ánh sáng, như là bị đánh một cái tát khiến cô ấy hổ thẹn không chịu nổi.
“Tôi không biết bức ảnh này có vấn đề gì.” Nỗi lòng của Tiêu Nhiễm như tê dại mở mắt ra, thậm chí không dám nhìn vào giao diện của album.
Thời gian chờ đợi quá lâu, màn hình điện thoại cũng tối đen, Tiêu Nhiễm nhẹ nhàng thở ra nhưng Tiết Vân San không định buông tha cho cô ấy, “Không phải cậu muốn tôi nói rõ ra sao?”
Cô ta có ý đồ riêng nhìn về phía học sinh giỏi ngồi bên cạnh, học sinh giỏi vẫn chuyên chú với học tập như cũ, mắt điếc tai ngơ với ám ngữ của hai người.
Tiêu Nhiễm siết chặt ngón tay, đột nhiên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.
Cây lá sum xuê che khuất tầm nhìn, chung quanh không có ai rảnh rỗi, cách xa chút đã không nghe thấy tiếng nói chuyện.
“Cậu cũng thích Giang Trì Chu, đúng không?” Tiết Vân San theo đuổi không bỏ, một hai phải ép cô ấy thẳng thắn.
Cánh môi cắn ra màu máu, Tiêu Nhiễm vẫn không lên tiếng như cũ bởi vì không cần nói thì cô ấy cũng biết. Bất luận bây giờ nói cái gì thì người kia cũng chỉ biết nhận định một đáp án.
“Cậu không thừa nhận cũng được, dù sao mình đã phát hiện ra bí mật của cậu.” Vung ra nắm đấm tựa như đánh vào bông, Tiết Vân San hơi không vui.
Biết Tiêu Nhiễm có tính tình không nói lời nào này, cô ta tự mình nói ra điều kiện, “Chỉ cần sau này cậu nghe tôi, tôi sẽ không công bố ảnh chụp ra ngoài.”
“Cậu muốn làm gì?” Tiêu Nhiễm lui một bước ra sau, cách cô ta xa hơn.
Nắm chặt điện thoại, Tiết Vân San đuổi sát về phía trước rồi đưa ra yêu cầu của bản thân, “Cậu là em họ của Nhan Hi, cũng không thân thiết với cậu ta, không bằng sau này ở trường, cậu ở chung với tôi.”
Con gái lứa tuổi này ở trong trường kiểu gì cũng kéo thêm một hai người bạn cùng nhau ăn cơm, đi WC, nếu như lạc đàn thì sẽ luôn có cảm giác bị người ta dùng ánh mắt khác thường đối đãi.
Tiết Vân San chính là kiểu người này, sống trong ánh mắt của người khác, làm chuyện gì cũng phải suy xét như vậy có thể khiến mình mất mặt hay không? Có thể không để cho người khác cảm thấy mình không ưu tú như thế hay không?
Đợi không được đáp án của Tiêu Nhiễm, Tiết Vân San buồn bực mất tập trung nhíu mày, ỷ vào ảnh chụp đã cho rằng có thể nắm được thóp của đối phương, “Cậu có nghe hay không?”
Nhìn thấu tâm tư của Tiết Vân San, Tiêu Nhiễm bỗng nhiên cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy lại cho rằng Tiết Vân San và mình cùng cảnh ngộ nên thông cảm cho nhau.
Không biết vì sao Tiết Vân San lại chắc chắn cô ấy và Nhan Hi không thân thiết, chỉ bởi vì ngày thường không nói lời nào? Không vui vẻ cãi nhau ầm ĩ?
Giờ phút này, Tiêu Nhiễm im lặng một hồi lâu, trong lòng đã có đáp án, “Chị của tôi không thích cậu, tôi sẽ không theo chơi chung với cậu.”
“Ồ, giả vờ chị em tình thâm gì chứ, Nhan Hi thích Giang Trì Chu, không phải cậu cũng thích chàng trai chị cậu thích sao?” Dùng Nhan Hi coi như cái cớ, Tiết Vân San tuyệt đối không tin!
Thích cùng một người, Tiêu Nhiễm sẽ không tranh với Nhan Hi sao?
Tầm mắt lướt qua những hình bóng mơ hồ trước mặt, Tiêu Nhiễm xoay đầu sang một bên, “Tùy cậu nói như thế nào.”
Sự im lặng lặp đi lặp lại và từ chối liên tục khiến Tiết Vân San thẹn quá thành giận, “Cậu không đồng ý cũng được, bây giờ tôi đi gọi mọi người qua xem bức ảnh này, để cho bọn họ đều biết cậu thích Giang Trì Chu.”
“Đây là tự cậu bịa đặt.” Tiêu Nhiễm một mực chắc chắn.
“Tôi có ảnh chụp làm chứng!” Tiết Vân San giơ điện thoại lên cao, mở khóa để cô ấy nhìn kỹ rõ ràng.
Quay lưng về một phía, Tiêu Nhiễm cố gắng lắng lại tiếng hít thở hỗn loạn, móng tay dùng sức bấm vào lòng bàn tay và nói với bản thân đừng mềm yếu, “Nếu cậu phát tán tấm ảnh này ra ngoài, tôi sẽ nói với bọn họ là cậu cố ý gây sự bởi vì thích Giang Trì Chu.”
“Dù sao chỉ là một bức ảnh, hoàn toàn có khả năng là ảnh chụp nhanh.” Tiêu Nhiễm hít sâu một hơi, quay người lại đối mặt với cô ta, tầm mắt chuyển qua trên ảnh chụp cũng không hề chớp mắt, “Cậu nói xem, bọn họ tin tôi hay là tin cậu?”
Từ đầu tới đuôi chỉ có Tiết Vân San ngay trước mặt mọi người biểu hiện đặc biệt với Giang Trì Chu, mà Tiêu Nhiễm, thậm chí chẳng nói qua một câu nào với Giang Trì Chu.
Hai bên bên nào cũng cho là mình phải, Tiết Vân San nhất định sẽ thua.
“Đến lúc đó, mọi người đều sẽ biết cậu vẫn luôn ngụy trang.” Cô ấy dùng giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại nhất giáng cho Tiết Vân San một đòn trí mạng.
“Tiêu Nhiễm cậu!” Tiết Vân San rống lên một tiếng, vội vàng che miệng, sợ người khác phát hiện bản thân thất thố.
“Cậu và Nhan Hi thật không hổ là chị em họ, mặt ngoài trông nho nhã yếu đuối, hoá ra nhanh mồm dẻo miệng như vậy, tôi sẽ chờ ngày cậu và Nhan Hi xé rách mặt!” Sau khi buông lời tàn nhẫn, Tiết Vân San tức muốn hộc máu tránh ra, không muốn nói một chữ nào với Tiêu Nhiễm.
Tiêu Nhiễm vẫn luôn ráng chống đỡ hai chân đột nhiên như nhũn ra, ngồi quỳ trên cỏ, giơ tay sờ lấy phần gáy, mồ hôi trên tay lại cảm giác được lạnh lẽo.
Đây có lẽ là sự kiên cường nhất từ nhỏ đến lớn của cô ấy.
Là vì, bảo vệ bản thân, cùng với……
Cô ấy muốn bảo vệ người kia.
Đôi tay không còn sức chống xuống đất, Tiêu Nhiễm nhắm mắt lại thở phào một hơi. Lời tiên đoán đầy ác ý của Tiết Vân San cứ vang vọng trong đầu, nhưng cô ấy biết, mọi thứ đó đều sẽ không xảy ra.
Sao có thể tranh với Nhan Hi chứ?
Khép lại hai chân, cánh tay ôm đầu gối, Tiêu Nhiễm lẳng lặng vùi mặt vào.
Đến bây giờ, cô ấy còn nhớ rõ một câu chuyện Tống Phi Dương từng kể cho cô ấy nghe.
*
Tháng 11 năm ngoái, cô ấy cho rằng Giang Trì Chu thích giúp đỡ mọi người cho nên mặt dày mày dạn nhờ vả anh đi với cô ấy lãnh tiền lương làm bán thời gian.
Nhưng Giang Trì Chu cũng không đi mà tìm một người khác giúp đỡ cô ấy: Tống Phi Dương.
Tống Phi Dương đối xử với mọi người nhiệt tình, có đề tài nói không hết trên đường, cho dù cô ấy hiếm khi có thể trả lời nó.
Cô ấy đẩy xe đạp đi, Tống Phi Dương cười nói về những điều từ trời nam đất bắc cho tới sự vật bên cạnh: “Vẫn là xe đạp của bọn em tốt, có thể ngồi hai người.”
“Không phải của đàn anh Tống cũng vậy sao?” Cô ấy chưa từng quan sát xe đạp của Tống Phi Dương nên tất nhiên không rõ ràng lắm của Tống Phi Dương chỉ có một chỗ ngồi.
“Con trai bọn anh ấy mà, theo đuổi không giống với con gái bọn em, một chỗ ngồi rất lạnh lùng!” Đây là góc độ thưởng thức của con trai.
“Nhưng em thấy xe đạp của Giang Trì Chu là hai yên mà.” Hiếm khi cô ấy có thể tiếp được đề tài, Tiêu Nhiễm nhớ tới chiếc xe đạp của Giang Trì Chu, là loại xe hai chỗ ngồi.
“Này, ban đầu cậu ấy cũng chỉ có một yên, sau đó mới đổi.” Tống Phi Dương vuốt đầu.
“Vì sao ạ?” Tiêu Nhiễm hơi nghi hoặc.
Tống Phi Dương nói trắng ra cho cô ấy, “Bởi vì Nhan Hi chứ sao.”
“Có liên quan đến chị gái em?” Tiêu Nhiễm khó hiểu hỏi.
Lúc ấy chỉ là tò mò nên lên tiếng theo, không ngờ Tống Phi Dương bùm bùm nói một đống.
“Trước kia xe đạp của anh Giang cũng không có ghế sau, lúc ấy mấy đứa con trai bọn anh cùng đi mua, tất cả đều không có.”
“Có một lần đi ra ngoài chơi, lốp xe của Nhan Hi xảy ra vấn đề, mọi người bèn thương lượng chở ẻm. Nhưng xe bọn anh đều không có ghế sau nên Nhan Hi ngồi vào xe đạp của một cậu bạn khác.”
“Kết quả em đoán xem thế nào?”
“Lúc ấy anh Giang dọc theo đường đi cũng chẳng nói chuyện, một luồng sức mạnh cưỡi xe xông về phía trước. Bọn anh đều cho rằng cậu ấy đi trước, kết quả ở đoạn đường phía trước nhìn thấy cậu ấy đang đợi người.”
“Bọn anh ngày thường quen thói nói giỡn nên trêu chọc cậu ấy vài câu, nói cái gì thì anh đã quên nhưng anh nhớ rõ lúc ấy anh Giang rất khó chịu, cứ thế kéo Nhan Hi từ trên xe đạp của người khác xuống, hai người đón xe trở về.”
“Ngày hôm sau bọn anh phát hiện cậu ấy đã đổi xe đạp.”
Từ đó về sau, Giang Trì Chu chưa từng mua xe có một yên, cho dù cậu ấy cảm thấy như vậy rất ngầu.
“Mọi người đều không chút nào để ý, chỉ có anh phát hiện ông anh này.” Nói đến đây, Tống Phi Dương còn có tí đắc ý, “Anh đã sớm nhìn ra anh Giang thích Nhan Hi.”
Việc vặt bình thường này là một trong rất rất nhiều ký ức của họ, 1%, một phần ngàn, cũng hoặc là…… Một phần mười nghìn.
*
Một chỗ khác chụp ảnh cũng không thuận lợi cho lắm, bởi vì Nhan Hi thường thất thần, không ở trạng thái.
Thẩm Tiếu Ngôn thật sự không nhìn nổi nữa, trực tiếp kéo cô xuống từ trên tảng đá lớn, “Cậu đến làm người mẫu cho tớ hay là tới ngẩn người?”
“Ngại quá, chờ tớ đổi tư thế.” Vuốt thẳng sợi tóc bên má, Nhan Hi chuẩn bị tạo dáng một lần nữa.
“Được rồi được rồi, chuyện nhiếp ảnh này cũng rất chú ý đến linh cảm có được không, tớ cũng không thể bày cái đầu gỗ không có linh hồn ở đàng kia.” Thẩm Tiếu Ngôn cất chiếc DSLR mới mua và không có ý định tiếp tục.
“Cậu nói ai đầu gỗ đấy?” Nhan Hi nhíu mày lại.
“Thì nói cậu đó, làm sao vậy? Còn không thừa nhận?” Thẩm Tiếu Ngôn treo máy ảnh DSLR lên trên cổ.
“Tớ thông minh!” Nhan Hi khịt mũi.
“Ái chà chà, để tớ xem xem thông minh cỡ nào, không phải nhận một cuộc điện thoại thôi sao, khiến cưng chua thành như vậy, cậu đi mở phường giấm được rồi.”
Lời này không nghiêng không lệch giẫm đến đuôi Nhan Hi, làm bộ giương nắm đấm uy hiếp, “Ai chua hả? Ai ghen? Tớ cảnh cáo cậu không được tung tin đồn nhảm!”
“Phản ứng càng mãnh liệt, người trong cuộc càng chột dạ hơn.” Thẩm Tiếu Ngôn bĩu môi.
“Lời này của cậu không có căn cứ khoa học.” Nhan Hi phản bác.
Không phục bị nghi ngờ Thẩm Tiếu Ngôn trừng thẳng mắt, “Ý của cậu là tớ bịa ra lung tung?”
“Ừm hừ.” Nhan Hi khoanh hai tay, chính là không thừa nhận.
Điều này khiến Thẩm Tiếu Ngôn tức giận, vươn tay sờ điện thoại trong túi, “Được rồi, lời này tớ không có chứng cứ, nhưng mấy hôm trước tớ nhìn thấy một bài post, nó viết như vầy…… Chờ, tớ tìm ra cho cậu, tự mình đọc cho cậu nghe.”
Nhan Hi ngoắc ngoắc ngón tay, hoàn toàn không thèm để ý.
Mở khóa điện thoại, động tác của Thẩm Tiếu Ngôn thuần thục click mở một APP nào đó, nhấp vào bài đăng trên trang chủ từ bookmark rồi ngước mắt lên ngắm Nhan Hi một cái, vuốt cổ họng cho nhuận giọng, bắt đầu đọc tiêu đề bài đăng chính:
【 Người bạn khác phái từ nhỏ đã cãi nhau ầm ĩ lớn lên cùng nhau đột nhiên hôn đối phương, chuyện gì đã xảy ra thế này? 】
“Cái, cái gì……” biểu cảm của Nhan Hi trở nên hoảng sợ, theo Thẩm Tiếu Ngôn đọc ra những dòng đó, cả trái tim đều nảy lên.
Thấy dáng vẻ chột dạ của cô, Thẩm Tiếu Ngôn giơ ngón trỏ trượt lên trượt xuống, tiếp tục thì thầm: “Tớ thấy thời gian của bài đăng này hình như là tết Nguyên Tiêu năm nay.”
“Ôi chao! Thật trùng hợp, ID của chủ thớt đăng bài lại tên là Hi Miêu ~”
Một bàn tay nhanh chóng đưa ra giật lấy chiếc điện thoại rồi giấu sau lưng, Nhan Hi khẩn trương nuốt xuống nước miếng, biểu cảm trở nên vô cùng mất tự nhiên, “Sao cậu lại biết cái này.”
“Duyên phận thôi.” Thẩm Tiếu Ngôn nhún vai vẫy tay, vành môi cong thành một hình cung, “Thì trong lúc vô tình tớ lướt đến, click mở ra xem, trên cơ bản đã xác định.”
Bài đăng vào Tết Nguyên Tiêu hiện tại đã qua một đoạn thời gian rất lâu, đã chìm xuống, không ngờ Thẩm Tiếu Ngôn đã sớm phát hiện, nghẹn lâu như vậy mới nói.
“Ngay từ đầu tớ cũng cho rằng EQ của cậu thật sự thấp, Giang Trì Chu làm đến nước này cũng không nghi ngờ anh ấy có tâm tư khác với cậu.” Thẩm Tiếu Ngôn chỉ vào môi, trong mắt hiện lên một chút ranh mãnh, “Hoá ra, cậu cũng biết nha.”