TƯỚNG QUÂN! TÊN TA LÀ PHU NHÂN - Chương 11: Ám Muội!
- Trang chủ
- Truyện tranh
- TƯỚNG QUÂN! TÊN TA LÀ PHU NHÂN
- Chương 11: Ám Muội!
Năm giây tự ngưng thở của An Hy bắt đầu, cô còn nghe thấy rõ tiếng tim mình đập không thiếu nhịp nào, một cái gì đó xâm nhập vào mọi dây thần kinh của cô, rồi lắp bắp nói.
“Ngươi là bay lên từ dưới đó lên sao?.”An Hy giờ mới biết cái cảm giác đang tràn đầy cơ thể là gì? là một cảm giác vi diệu tột cùng, không thể tin ngoài đời cô có thể chứng kiến một cảnh đắt giá như vậy.
“ Vẻ mặt đấy của cô là gì đó?.” Lãnh Mặc nhíu mày nhìn An Hy đang rơi vào trạng thái phấn khích quá mức.
“Lúc nãy ta chưa nhìn kĩ, ngươi làm lại đi.” An Hy dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Lãnh Mặc.
“ Ta chỉ làm một lần thôi.” Lãnh Mặc hừ lạnh rồi nhìn An Hy.
“Sao ngươi quá đáng thế?” An Hy có chút hụt hẫng, cô rất muốn được nhìn lại, lúc nãy cảm giác như mơ vậy.
“Thế cô bị liệt rồi ngồi xuống đó đi ta sẽ dạy cô.” Lãnh Mặc cười khẩy một cái, đưa mắt nhìn bồn tắm nhàn nhạt nói với An Hy.
Vẻ mặt của An Hy đó khiến Lãnh Mặc không hiểu sao nhìn thấy đang ghét vô cùng, Lãnh Mặc thắt dây áo chắc chắn, ánh mắt ánh lên vài tia bất lực, vơ đại cái áo ném về phía cô.
“Mặc vào.”An Hy lớ ngớ không hiểu gì, nhìn ngược nhìn xuôi quần áo của mình, mới nhận ra lúc nãy do Lãnh Mặc cứ thế lấy tay hất nước nên áo ngoài đã ngấm nước.
An Hy bây giờ mới cười ngại ngùng với anh, lấy tay tháo dây ở lưng, cởi lớp áo ngoài.
“ Cô định quyến rũ ta hả? Ta không phải người dễ dãi bị mê hoặc đâu, ra sau bức bình phong.” Lãnh Mặc không hiểu sao cô có thể đứng đó cởi áo ngay trước mặt mình, hắn chẳng biết rốt cuộc liêm sỉ của cô rơi đâu mất rồi.
“ Mỗi áo lĩnh bên ngoài thôi mà, ngươi quay mặt đi là được mà.” An Hy nói lí nhí trong miệng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Thở dài một tiếng chẳng muốn bận tâm, Lãnh Mặc đẩy từ từ xe đi ra ngoài, cả cơ thể cứ thấy bứt rứt, cảm giác như có một lò lửa đặt trong lòng, tay nắm chặt bánh xe cứng ngắc đến nỗi chiếc xe di chuyển khá khó khăn.
“Đợi ta, ngươi đừng đi trước thế ta sợ ma.” An Hy vừa thay đồ vừa nói với ra.
An Hy vội vã túm lấy cái áo nâng cao lên chạy ra ngoài, vừa mới ló đầu ra một mũi tên từ đâu bay tới An Hy lúc đang vung tay áo lên để chỉnh, mũi tên trượt vào khoảng không xuyên qua tay áo, trúng cửa sổ đằng sau.
An Hy cảm thấy mình vừa dùng hết may mắn cả đời, dùng lực kéo kéo tay áo khỏi mũi tên ra, khuôn mặt tay nhợt, cơ thể toàn thân run sợ.
“Sao ngươi lại né, suýt chút nữa là trúng ta rồi.” Sau khi lấy lại bình tĩnh An Hy hét lên giận dữ nhìn Lãnh Mặc.
“Im miệng.
Không chết được đâu!” Lãnh Mặc cúi ra sau nhìn rồi nói An Hy.
Cảm giác bực tức lan tỏa, ngày ngày cứ đối diện với mấy truyện sống chết không bị bệnh tim sớm thì cũng không muộn để chết.
An Hy cảm thấy vô cùng đen đủi khi bị lạc đến đây.
Tên bắn từ ở ngoài cứ chen chúc nhau lao vào, Lãnh Mặc nhanh như cắt lấy cây kiếm, rút mạnh ra, tiếng lưỡi kiếm va đập với bao kiếm nghe thật chói tai, chém không sót một mũi tên nào.
Thanh âm của mũi tên cuối cùng như muốn xé rách cả không gian cứ thế lao đến mục tiêu là Lãnh Mặc.
An Hy còn đang bối rối chưa kịp hoàn hồn, tim gan còn đang như muốn gào thét đòi ra ngoài vì cảnh tượng lúc nãy thì Lãnh Mặc đã kéo cô ngã vào lòng mình, ôm lấy cô, nhìn xung quanh căn phòng mờ mịt hơi nước xem còn nguy hiểm không.
Tai khẽ động đậy, Lãnh Mặc xoay người, phi con dao về phía sau.
Tiếng dao sắc nhọn vô tình nghe tiếng “phập” một cái như thể đã trúng vào da thịt con người, bước chân dồn dã ở không gian xung quanh đó cũng dần biến mất.
An Hy đập đầu vào ngực Lãnh Mặc, một cảm giác ấm áp, hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ xông vào cô, cả cơ thể cô xuất hiện một cảm giác vô cùng thoải mái, dễ chịu với mùi hương này.
An Hy bất giác nở nụ cười không còn liêm sỉ nào.
“Muốn giết ta sao? Lũ các ngươi quá tự tin rồi.” Lãnh Mặc hừ lạnh thanh âm kiêu ngạo lẩm bẩm như thì thầm vào tai An Hy.
An Hy dứt khỏi mớ suy nghĩ mơ hồ, đứng xuống, đứng xuống định chạy ra ngoài nhưng phòng tắm nước rơi vãi vô cùng trơn.
Tay An Hy chới với nắm được vạt áo của Lãnh Mặc, cứ thế ngã đúng quán tính kéo theo cả Lãnh Mặc.
Chiếc bồn tắm dường như bị giật mình cứ thế vỡ tan thành từng mảnh, nước chảy lênh láng, An Hy ôm trọn Lãnh Mặc trên cơ thể mình, vừa đau lại vừa nặng, vừa ẩm ướt, gió từ lỗ thủng ngoài cửa sổ cứ thế lùa vào, hơi nước quẩn quanh tấm rèm đỏ phất phơ đung đưa.
Cảnh như mộng người như mơ, vô cùng ám muội vô cùng thẹn thùng.
Lãnh Mặc đẩy tay cố gắng dựa vào phía sau, y phục đã thấm một chút máu khuôn mặt có chút nhíu mày nhìn xuống.
An Hy lắc lắc đầu, vẻ mặt lo lắng đến gần.
“Vết thương bị hở sao?.”Không cần đợi câu trả lời của Lãnh Mặc An Hy đã cầm áo vạch ra xem chỗ tay Lãnh Mặc bị thương.
“ May quá ta còn tưởng vết thương rộng miệng hơn phải khâu, sao vết thương ở cánh tay ngươi lâu phục hồi thế nhỉ, có gì không đúng ý.” An Hy thở phào một tiếng.
Lãnh Mặc cầm lấy hai tay của An Hy trừng mắt với cô, từ nãy tới giờ cô dụng chạm cơ thể hắn hơi nhiều rồi mà còn vô cùng tự tiện.
Lãnh Mặc bỗng thay đổi thái độ không bực mình nữa mà chuyển ánh mắt sang nhìn An Hy từ trên xuống dưới, nở một nụ cười ma mị, từ từ lấy tay lướt qua cổ cô, từ từ mân mê cô áo cổ áo cô, vốn định xách cổ lên ném sang một bên thì thình lình.
“Thiếu tướng quân người có làm sao không?.”Tiếng Tần Lang vang lên rồi chạy vào, Như Mây cũng chạy vào thì đứng hình nhìn cảnh tượng trước mặt mình.
An Hy vốn đang ngồi trong lòng Lãnh Mặc, giờ tay anh lại đang dừng ở cổ áo cô, tay kia lại đang nắm chặt tay cô, quần áo cả hai thì ướt sũng hơi nước nóng từ buồng tắm làm cho má An Hy ửng hồng lên nhìn qua như cô đang thẹn thùng.
Lãnh Mặc nuốt khan, lấy lại vẻ lạnh lùng.
“ Ai cho các ngươi tự tiện xông vào đây? Ra ngoài.”Tiếng Lãnh Mặc quát to đến nỗi, An Hy còn giật nẩy mình, luống cuống đúng dậy chưa kịp vắt hết, cảm thấy cơ thể vô cùng nặng nề, cứ thế dẫm đạp vào mấy mảnh gỗ dưới sàn nhà,vô tình vấp đúng chân Lãnh Mặc.
“A.”An Hy đứng dậy định chạy đi, bỗng đứng khựng lại, quay ngoắt người lại“Ngươi vừa kêu lên à, chân ngươi có cảm giác à?”“ Thấy cái gì giật nhẹ, hơi bất ngờ.” Lãnh Mặc mơ hồ trả lời An Hy.
An Hy ngồi xổm xuống, ánh mắt dò xét biểu cảm của Lãnh Mặc, Lãnh Mặc định rướn người lên xe lăn cô lại kéo xuống, An Hy láy mảnh gỗ đập vào đầu gối hắn, đập phát thứ 3 Lãnh Mặc có chút nhíu mày.
“ Này ngươi nghĩ xem nếu đi lại được, việc đầu tiên ngươi làm là gì?”Khác với vẻ mặt tươi tỉnh của An Hy, Lãnh Mặc lại chẳng bận tâm đến câu hỏi của cô chỉ cảm thấy vô cùng chán nản, nắm chặt lấy cổ tay cô, cúi xuống gằn giọng.
“ Cô ham muốn ta đến vậy à, mặt dày ở lại xem ta tắm, giờ lại muốn gì nữa, ăn tươi nuốt sống ta hả mà cứ trăm ngàn lý do không rời khỏi đây?.”“Ta chả có lý do gì hứng thú với ngươi.
huhuu.
lạnh quá, tìm ngươi nói chuyện đại sự sau.”An Hy ôm lấy bả vai chạy ra ngoài, Như Mây bên ngoài đang xách cổ Tần Lang lên, định đánh cho trận“ Rõ ràng chủ tử của huynh đang định có ý đồ xấu với tiểu thư nhà ta.”“ Điều ta tin không phải như vậy.” Tần Lang giương mắt nhìn Như Mây cãi lại.
“ Huynh phải tin như vậy, không tin cũng phải tin, tin thì càng tin như thế” Như Mây càng nói càng nắm chặt cổ áo Tần Lang hơn, cố kiễng lên mặt đối mặt với Tần Lang.
“ Như Mây, sao lại thô lỗ với Tần Lang như thế, có gì cầm kiếm đâm cho nhát có phải nhanh hơn không.” An Hy khó hiểu nhìn, gắt nói với Như Mây“ Tiểu thư là nữ nhi phải hiền thục.” Như Mây bỏ tay Khỏi cổ áo Tần Lang ra chỉnh lại cho đỡ nhăn rồi quay sang nói nhỏ với An Hy.
“ Có gì mà nhìn, đi thôi Như Mây.” An Hy gật gật đầu rồi quay sang lừ mắt với Tần Lang.
“Tiểu thư người khoác tạm cái này đi.” Tần Lang lắp bắp cởi áo choàng ra đưa cho cô.
“ Cảm ơn ngươi, ngươi là tốt nhất.” An Hy vỗ vai Tần Lang một cái.
Như Mây giật mình một cái không thể tin An Hy lật mặt nhanh như thế, phút trước phút sau đã quay ngoắt thái độ như thế.
Đêm đến sương mù dày đặc, bao phủ mọi không gian, tuyết đã ngừng rơi, nhưng vô cùng buốt giá, An Hy run lẩy bẩy, cảm giác như chân cứ díu vào nhau.
Đi qua chỗ hành lang có cây hòe, An Hy dựng hết cả tóc gáy lên, nhắm mắt bước qua thật nhanh.
Vừa vào đến phòng, An Hy định xông đến cái giường ngay lập tức.
“Tiểu thư, thay đồ đã.” Như Mây kéo cô lại, nhanh chóng lấy bộ váy lót lông bên trong cho cô.
“Ế giờ ta mới biết, 1,2,3,4 hẳn 4 vạt váy luôn, thẩm nào nước ngấm nặng thế, không có cái áo nào cổ cao hả?.”“ Cổ cao? Làm gì có loại y phục như thế tiểu thư, để em lấy cho tiểu thư cái áo cổ lông cáo vô cùng ấm áp.”An Hy bắt đầu hắt hơi liên tục, cái giá rét như xuyên thấu vào tận xương thủy, quấn mình trong chiếc chăn mà vẫn không ngừng run rẩy.
.
truyện ngôn tình
“Như Mây em đi đâu đấy?.”“Em lấy cho người một chút trà nóng.”“Không cần đâu, em đừng đi ta sợ ở một mình.”Thật ra An Hy bây giờ trong đầu An Hy tràn ngập hình ảnh mấy con ma nữ, tại lúc nãy nhìn thấy cây Hòe mà mấy tiểu thiếu kinh dị cô đọc về vùng núi cây Hòe vốn là nơi ma quỷ luôn chọn trú ngụ.
An Hy cứ đần người ra, những câu chuyện ma cứ thế chạy qua đầu cô một cách rõ ràng.
Bên kia, thì Tần Lang đứng nhìn không chớp mắt Lãnh Mặc đang pha hết ấm trà này đến ấm trà khác, cuối cùng trà hoa cúc cũng làm hài lòng Lãnh Mặc,“ Mang ấm trà này đến phòng Lã An Hy cho ta.” Lãnh Mặc nhàn nhã thưởng thức chén trà ngon gật gù rồi quay ra nói với Tần Lang.
Bên này, An Hy sau khi thấy sợ một mình thì cô đơn quá liền cao hứng kể chuyện ma cho Như Mây nghe thì bất ngờ nghe tiếng gõ cửa.
Cả 2 hoảng hồn, miệng không ngừng la hét, van xin, Tần Lang ở ngoài tưởng có chuyện gì mở cửa xông vào.
“ Hai người sao vậy? có chuyện gì hả?.” Tần Lang ngơ ngác nhìn Như Mây và An Hy.
“Tần huynh, là huynh à, dọa chết ta rồi, có chuyện gì vậy?” Như Mây vỗ vỗ ngực nói.
“ Tên kia có chuyện gì hả?.” An Hy nhíu mày hỏi.
“Thiếu tướng quân không sao, đây là trà nóng thiếu tướng quân sai thuộc hạ mang đến cho tiểu thư.” Tần Lãnh cười rồi nói, đặt ấm trà lên bàn rồi đi ra luôn.
Như Mây và An Hy ngơ ngác nhìn nhau, cùng nhau rùng mình một cái.
“Tiểu thư đang là lần đầu tiên em thấy thiếu tướng quân quan tâm đến người đó.”“ Ta cũng lần đầu thấy hắn tốt tính thế.
Hay đầu hắn có vấn đề nhỉ? không thì chẳng lẽ trong trà có độc” “ Em không biết, Thiếu tướng quân quan tâm tới người là chuyện tốt mà, nếu muốn giết ngài ấy đã giết tiểu thư từ ngày đến đây rồi?”“ Em đúng là ngây thơ quá rồi, cuộc đời này ngoài bản thân mình ra thì đừng có tin ai nữa, bởi vì….
à bỏ đi.” An Hy thoáng chút nhớ đến chuyện của bản thân mình, nhanh chóng gạt đi bởi vì nghĩ đến chỉ đau đớn lòng.
Nhân gian này đã từng có người đem hạnh phúc cả đời đặt vào tay một tên đàn ông dối trá, khốn nạn, sẵn sàng trà đạp lên lòng tin, tình yêu của người con gái yêu hắn bằng cả tâm can.
Nhân gian này cũng là người đó đem hết sự yêu thương, tin tưởng tuyệt đối vào người cùng trưởng thành, cùng nhau đi qua những dấu mốc cuộc đời thân thiết hai chữ “bạn thân” để rồi cuối cùng đổi lại được hai chữ “phản bội.
Giông bão khi đó cũng đã qua rồi, cuộc đời còn dài phía trước, mạnh mẽ bước qua mạnh mẽ đón nhận hạnh phúc mới.
Trời sáng rồi, nắng cuối cùng cũng đã xuất hiện sau bao ngày gió tuyết lạnh lẽo.
An Hy chạy đến phòng Lãnh Mặc với tâm trạng vô cùng tốt, nói mượn Tần Lang một chút.
An Hy nhìn rừng tre trước mặt, động nhẹ một cái tuyết đã rùng mình rơi xuống mù mịt.
“ Tần Lang chặt bọn nó đem về Cung Anh viện cho ta.
Đây là bạn của Lãnh Mặc sau này đó.” An Hy chỉ tay vào đám cây tre vui vẻ với Tần Lang.
Dặn dò một chút nữa thì An Hy chạy về phòng Lãnh Mặc bắt đầu tìm vị trí, khi đã ưng ý thì bắt đầu dịch chuyển đồ đạc trong căn phòng, “ Cô giở trò gì đấy? đừng có động vào đồ của ta, cô không thích dùng tay mình nữa thì đến đây ta chặt cho.” Lãnh Mặc cau có nhìn An Hy quát.
“ Để ta nói cho ngươi biết nhá, nhờ có ta mà ngươi sắp đi được rồi, giờ ngươi phải ngày ngày tập đi.” An Hy quay ra cười rồi nói vô cùng tự tin.
“ Nực cười! cô tốt nhất đừng có phá ta nữa, không thì đến cái đầu của cô không còn trên cổ đâu.” Lãnh Mặc gằn giọng.
“ Ta đã nói là ta sẽ giúp ngươi đi trên đôi chân một lần nữa rồi mà, giờ ta đang nghiêm túc đây, chẳng phải nhờ ta những ngày qua mà chân ngươi đã có phản ứng rồi à!.”“ Cũng đúng, ta sẽ tin cô lần này.” Lãnh Mặc nhìn rồi gật gù,“ Ngươi tin ta là lựa chọn sáng suốt rồi đấy, chúng ta trao đổi một chút đi.”“ Ý cô là gì?.”“ Ta chữa bệnh cho ngươi, ngươi phải đồng ý bảo vệ ta không để ta chết.” An Hy ngồi xuống trước mặt Lãnh Mặc chờ đợi câu trả lời, ở nơi mạng người rẻ mạt như thế này biết đâu mà lần, có khi chết vì một lí do rất vô lý như lần trước nô tì phụ trách việc ăn mặc của Lãnh Mặc, cô ta cũng chết vô cùng tức tưởi mà không ai đòi lại công bằng cho.
Vậy nên An Hy rất lo cho cái mạng nhỏ nhoi này.
“ Cô không gây chuyện gì không thể cứu vãn được thì chuyện này quá dễ” Lãnh Mặc đưa chén trà lên hớp một ngụm rồi nhàn nhã nói.
An Hy cười tươi nhìn Lãnh Mặc rồi gật đầu lia lịa, vô cùng thích chí..