TƯỚNG KHANH - Chương 33: 33 Lòng Dạ Đế Vương
Khí trời dần dần nóng lên, đàn cá Tiển Nghiên đài cũng lấy làm yêu thích tiết trời này, rối rít nhân khi trời còn sáng sớm ra hít thở không khí trong lành.
Bạch Bỉnh Thần ngồi ở bên hồ cho cá ăn, hắn nhìn thấy đàn cá tụ lại tranh giật đồ ăn bèn cười đến cong mắt, song lại quay đầu nhìn Quý Bồ nói: “Đợi qua một thời gian, gọi người đến cấy ghép lá sen cho bọn nó có chỗ ẩn núp, hiện tại đầu mùa hè hóng mát cũng xem như khoan khoái.”
Quý Bồ đứng ở một bên mặt đen như đáy nồi, hắn cầm một chén rượu lớn giơ tới trước mặt đối phương trầm giọng: “Không cho để thừa.”
Từ sau khi Bạch Bỉnh Thần thành công tiêu độc, gương mặt Quý Bồ đều như vậy, ngày nào cũng phải đốc thúc hắn uống thuốc cùng điều hòa khí tức.
Bao nhiêu thuốc đắng vào miệng, cũng không đắng bằng cái mặt lạnh lùng khó ở của Quý Bồ.
Bạch Bỉnh Thần khẽ cau mày uống sạch thuốc xong, cũng không dám kêu khổ, trong lòng biết hắn còn đang tức giận vội vàng lấy lòng nói: “Mấy ngày qua ngươi mang thuốc tới, ta uống sạch không chừa giọt nào.”
Trong lúc đang cười nói, Giang Diễn nhanh chóng bước tới nói: “Chủ nhân, binh bộ thượng thư đến rồi.”
Bạch Bỉnh Thần thu nụ cười lại, nhìn về phía Phạm Hồng Tín bộ dạng hoang mang đến đây không nhịn được thoáng cau mày.
Phạm Hồng Tín hơi mập mạp, lại vội vã đến đây, trên trán lúc này mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng, mấy sợi tóc cũng dinh dính kề sát đuôi lông mày.
Trên người gã còn mặc triều phục, vừa nhìn chính là sau khi lâm triều cũng không kịp hồi phủ thay y phục, mà cứ như vậy vội vội vàng vàng tới đây.
Người còn chưa kịp thấy mặt nhưng đã nghe thấy giọng nói oang oảng vang lên:”Bạch tướng, ngươi phải làm chủ cho lão thần!”
Hôm qua Bạch Bỉnh Thần tham gia đại hôn trưởng công chúa, có chút mệt mỏi cho nên mới kêu người đến thông báo hôm nay tạm nghỉ không thượng triều, ai có ngờ chỉ một ngày không vào triều liền xảy ra chuyện.
Nhìn Phạm Hồng Tín đang nhíu chặt đôi mày tâm trạng Bạch Bĩnh Thần chợt trĩu xuống, ám chỉ Giang Diễn đỡ đối phương dậy nói chuyện.
Phạm Hồng Tín xoa chút mồ hôi trên đầu xong, chờ Giang Diễn đỡ mình lên mới mềm mỏng nói.
Thì ra hôm nay trên triều đường gã và Trương Cửu Đại vì một vụ án mà xảy ra tranh chấp, Phạm Hồng Tín cố gắng thuyết phục cho rằng vụ án kia nên trình đến hình bộ điều tra, mà Trương Cửu Đại cảm thấy án này phức tạp trọng đại, lẽ ra nên giao cho tam ty.
Hai người bọn họ tranh luận ở công đường gần nửa ngày trời, Triệu Trinh chỉ ngồi ở trên cao mỉm cười chăm chú nhìn mà không đưa ra bất cứ lời lẽ nghị luận nào, đợi lúc sau khi một mình đấu không lại Trương Cửu Đại, điều này khiến cho Phạm Hồng Tín lo lắng không thôi, cho nên liền vội vã chạy tới tìm Bạch Bỉnh Thần, hi vọng hắn có thể vào cung nói vài câu phân giải tình hình khẩn cấp này.
“Vụ án này như thế nào liến khác các ngươi tiêu tốn thời gian sức lực tranh luận tại công đường?” Bạch Bỉnh Thần nhíu mày, trong lòng đã sớm sáng tỏ mấy phần, vị binh bộ thượng thư này nói vậy ắt có liên quan đến vụ án, cho nên hiện tại mới gấp đến độ muốn đem người đưa vào hình bộ rũ sạch tội của mình.
Hình bộ là bộ nằm trong Bạch Bỉnh Thần quản lý, những vụ án lớn cỡ nào cũng có thể che đậy được, mà không may ở đây chính là chỗ Trương Cửu Đại cũng nhận được tin tức, muốn nhân cơ hội này cắn Phạm Hồng Tín một vố, cho nên mới tiến cứ đếm tam ty hội thẩm.
Nếu như có sự tham gia của Ngự Sử đài cùng Đại Lý tự, hình bộ tất nhiên sẽ không thể một tay che trời một cách trắng trợn được nữa.
Huống chi, Ngự Sử đại phu Ôn Thành chính là bảng nhãn cùng khoa thi năm đó với Mai Thiều và Bạch Bỉnh Thần, nổi tiếng chính trực thanh liêm công chính, chỉ bàn trắng đen, không nói tình nghĩa.
Cũng bời vì tính cách này, trong triều ít có ai kết giao với hắn, chớ nói chi là nghĩ đến chút muốn bàn chút ân tình về vụ án hắn nắm giữ trong tay.
Còn Đại Lý Tự khanh là Quách Hoàn – vốn là con trai trưởng hộ bộ thượng thư Quách gia, là một công tử bột thường hay nói suông, hắn ta dựa vào quan chức phụ thân mình mới miễn cưỡng lấy được một chức quan nhỏ trong triều.
Nhắc tới cũng tính là trùng hợp, hắn chưa bao giờ đến đúng giờ mão xử lý chính vụ, một năm qua, những vụ án qua tay hắn không tính nhiều, nhưng cung khiến người ta không bắt bẻ được.
Cái miệng của người Quách Hoàn này nói nhiều lời nhưng chẳng tin được bao nhiêu, nhưng phụ thân của hắn lại chính là hộ bộ thượng thư Qu ách Chính Dương, cũng chính là người dưới trướng của Trương Cửu Đại.
Tam ty hội thẩm ngấm ngầm ép ưu thế hình bộ xuống vị trí thấp bé nhất, nếu không phải vậy, lão hồ ly tinh ranh như Phạm Hồng Tín cũng sẽ không hoảng hồn đến đây tìm mình.
Thấy Bạch Bỉnh Thần đoán ra mấy phần, Phạm Hồng Tín cũng không vòng vo nữa mà thẳng thắn nói ra sự việc: “”Việc này đều tại nhà bên vợ nuôi ra một đứa con bất hiếu…”
Phần lớn bên thế gia chốn Bình Đô này đều là sau khi lập được công tại triều đại, liền tự kiêu nâng cao địa vị, dựa vào người thân bám vào triều đình.
Thế nhưng nhưng thế gia bình thường có con cháu thông qua khoa cử thì sẽ có chút nổi bật hơn mọi người, ở trong triều mưu lợi được chức quan, sau đó lại đề bạt con cháu trong hà của mình bước vào triều cục, dần dà thế vị cũng ngang bằng nhau.
Đặc biệt là ở triều đại này, Bạch Bỉnh Thần đỗ trạng nguyên vào Nguyên Cần năm thứ ba muơi ba, lại có công bình định kẻ phản loạn còn làm chủ Hàn Lâm viện.
Sau khi hoàng tử đoạt vị, hắn phụ tá Triệu Trinh thành công leo lên ngôi vị hoàng đế, đồng thời cũng được Phụ Đế các chỉ định là thần tử triều đại này, biến thành người có xuất thân từ thế gia tầm trung lên đến vị trí cao nhất từng thấy trong lịch sử.
Hơn nữa dưới trướng Bạch Bỉnh Thần chính là quan viên công tích tại lại bộ, nhiệm vụ của đối phương chính là tới kỳ kiểm tra đánh giá hàng năm nhằm định ra lên chức giáng chức, sau đó liên tục đề bạt người mới từ trong khoa cử làm quan khắp nơi bảo vệ Bình Đô.
Phạm Hồng Tín căn bản có một đôi mắt tinh tường, gã ban đầu đã chọn trúng Bạch Bỉnh Thần, gia tộc bình thường đột nhiên phất lên, thành ra Triệu Trinh đăng cơ không lâu liền nhờ vả Bạch Bỉnh Thần.
Gã xuất thân dòng dõi thế gia, trong dòng họ nhất thời không tìm được ai, bèn chọn trúng Nghiêm Sóc từ một đống con cháu thế gia bình thường, sau đó bồi dưỡng đối phương leo lên chức vị quan doãn phủ Kinh Triệu, cũng cưới muội muội của mình.
Dưới quan hệ thông gia cấu kết nhau, hiện tại bọn họ mới tin tưởng thành ý của Phạm Hồng Tín.
Ai ngờ năm đó vì quyền thế suy tính thế nhưng cưới được thê tử ưng ý về nhà, Phạm Hồng Tín dốc hết sức bồi dưỡng Nghiêm Sóc nhưng thành tích của đối phương cứ bình bình, thậm chí còn gây ra không ít chuyện.
Thế nhưng gã không chịu được phu nhân mình khóc lóc, tuy Nghiêm Sóc người ngu ngốc nhưng ít ra cũng nghe lời, vì lẽ đó Phạm Hồng Tín vẫn luôn âm thầm giúp đối phương xử lý không ít chuyện.
Ai gờ lần này Nghiêm Sóc dính phải phiền toái lớn, nhi tử của gã Nghiêm Trường Tự vậy mà lại đi giết người!
Tiểu cô nương duy nhất còn sống sót của Trần gia đánh trống minh oan trước cửa phủ Kinh Triệu, nàng cứ quỳ mãi không chịu đứng lên, còn khóc lóc muốn Nghiêm Sóc đại nghĩa diệt thân(*), kinh động đến mức bà con bách tính cũng bu vây xem.
Nghiêm Sóc thấy tình hình này không biết làm sao, chỉ đành cầu xin Phạm Hồng Tín giúp đỡ.
— vì việc nước quên tình nhà
“Một nữ nhân mồ côi, thế mà ngươi không bắt được nàng?” Bạch Bỉnh Thần khinh bỉ nở nụ cười, “Không phải vậy, Phạm tượng thư e là cũng sẽ không đến van cầu bản tướng rồi.”
Chuyện vừa nổ ra, Phạm Hồng Tín ngay lập tức muốn ém lại, gã còn muốn lén lút dùng chút thủ đoạn thần không biết quỷ không hay mà diệt trừ nữ cô nhi Trần gia, ai ngờ sau lưng nàng có người bảo vệ nhất thời không ra tay được.
Huống chi thân phận của lão gia Trần gia này là….
Phạm Hồng Tín cũng không dám nói đến suy nghĩ ban nãy của mình muốn diệt trừ nữ cô nhi kia chỉ nói: “Nếu việc này không liên quan đến Bạch tướng, thì hạ quan sao mà dám quấy rầy Bạch tướng nghỉ ngơi chứ?”
Bạch Bỉnh Thần khơi gợi lên hứng thú, đáy mắt hắn hiện ra ý cười, hắn vuốt ve nhẫn ngọc nói: “Ngươi thử noi một chút xem việc này liên quan gì đến ta.”
“Trần lão gia Trần Mãn bị giết kia chính là quỷ thương Bạch tướng đang muốn tìm, người khám nghiệm tử thi có đến điều tra khám nghiệm qua, trên bàn tay phải của lão quả thật có một vết thương dài ba tấc do đao chém, hình dáng độ sâu quả thật giống với Bạch tướng miêu tả.” Phạm Hồng Tín nuốt từng ngụm nước bọt, nheo mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc Bạch Bỉnh Thần tiếp tục nói, “Quan sai lục soát Trần gia, cũng không tìm được danh sách Bạch tướng muốn, hạ quan nghĩ danh sách kia hơn nửa đang ở trong tay vị cô nương kia.”
“Chỉ cần đưa án giết người này về đến tay hình bộ, Bạch tướng tất nhiên có thể lấy được danh sách dễ như lòng bàn tay.”
Nhưng năm gần đây, độ phổ biến lưu hành “cô chẩm” tại quỷ thị ngày một nhiều, Bạch Bỉnh Thần nhiều lần muốn điều tra tung tích của thứ này, thế nhưng kết quả đều là con số không, hắn chỉ biết trong lòng bàn tay phải quỷ thương bán “cô chẩm” cho mình có một vết thương do đao chém.
Quỷ thương buôn bán đều có một quyển danh sách dùng để ghi chép, chỉ cần có thể lấy được danh sách trong tay Trần gia, không chỉ có thể biết được chủ bán “cô chẩm”, mà còn có thể đào ra chút giao dịch chưa từng phơi bày ra ánh sáng.
Ngón tay thon dài của Bạch Bỉnh Thần khẽ xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay mình, hiện tại hơi ngây người ra trầm tư suy nghĩ.
Chỉ qua một lúc sau, hắn chợt hoàn hồn nở nụ cười, bên trong lời nói ôn hòa mang đầy ý tứ mơ hồ nhắc nhở: “Phạm thượng thư không vì sốt ruột cứu người mà viện cớ lừa gạt ta đúng không?”
“Hạ thần sao dám.” Phạm Hồng Tín cúi đầu hành lễ, gã chợt thấy cổ mình lành lạnh, ra là Bạch Bỉnh Thần đứng dậy dùng nhẫn gõ gõ lên cổ gã, sau đó nhẹ nhàng nói ra câu tiếp theo “Biết là tốt rồi, hôm nay đưa hình vẽ quân sự binh lực trong tay ngươi đến đây.”
“Dạ vâng.” Phạm Hồng Tín cắn răng đồng ý.
Tấm hình vẽ quân sự binh lực này chính là bao quát tất cả nơi đóng quân của Lê quốc, cũng như quan hệ tướng lĩnh tại địa phương.
Cũng là nhờ vào tấm hình vẽ khảo sát này, cho nên thời tiên đế gã mới có thể nương nhờ lấy Bạch Bỉnh Thần.
Mấy năm gần đây gã cũng không nỡ lấy ra, vốn là định một khi sóng gió quan trường nổi lên, ngày nào đó gã chịu cảnh ngục tù, thì có tầm hình vẽ trong tay này, e là có thể đổi được một cái mạng.
Thế nhưng giờ đây Bạch Bỉnh Thần lại muốn lấy bức vẽ này nhằm đổi lấy một cơ hội ra tay giúp đỡ, dẫu cho trong lòng Phạm Hồng Tín không muốn, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng bằng lòng.
Bởi vì gã đủ để nhận thức được vòng xoáy vụ án này sẽ kéo mình xuống, hiện tại không thể cam chịu, gã chính là đến chết cũng muốn bước tiếp con đường làm quan này.
Đợi đến khi cảm giác man mát ở cổ dần biến mất, Phạm Hồng Tín mới dám ngẩng đầu lên, trông thấy thân y phục màu lam thong thả bước đi biến mất ở ngã rẽ hành lang.
Bạch Bỉnh Thần không còn bước đi chầm chậm lọm khọm như trước nữa, hiện tại hắn đeo y quan đứng thẳng người bước chân thong dong, chỉ là một bóng lưng, thế nhưng Phạm Hồng Tín không nhịn được nhớ lại dáng vẻ trạng nguyên năm xưa, hắn cũng hăng hái đi vào bên trong cung điện như vậy.
————————————-
Bên trong Cần Chính điện.
Tâm tình của Triệu Trinh hôm nay dường như rất tốt, hắn đánh cờ cùng Trương Cửu Đại suốt một hồi lâu vẫn không thấy mệt mỏi, mà gương mặt vẫn tràn đây phấn khởi, mãi đến khi Phục Thuận khom người truyền tin Bạch Bỉnh Thần cầu kiến, hắn mới thả con quân đen trong tay ra.
Triệu Trinh hàm ý sâu xa liếc mắt nhìn Trương Cửu Đại cười nói: “Mời vào đây đi.”
Nhìn thấy Bạch Bỉnh Thần bước đi bình thường, bản mặt Trương Cửu Đại đột nhiên tối sầm, đoạn mở miệng trào phúng: “Bạch tướng gần đây đổ bệnh, ngay cả lâm triều cũng không tham dự, hóa ra là mời danh y trị khỏi cái chân rồi sao!”
Triệu Trinh không chút tỏ ra bất ngờ nào, chỉ cười nhạt thân thuộc hỏi thăm: “Chân được chữa khỏi rồi?”
Thấy Triệu Trinh biết việc này, Trương Cửu Đại cũng không tiện nói nhiều, chỉ đánh giá vẻ mặt hai người.
Gã không nhìn ra được hiện tại Bạch Bỉnh Thần đang có tâm tư gì, còn thần sắc Triệu Trinh phức tạp, thoạt nhìn có lẽ liên quan đến chuyện chân Bạch Bỉnh Thần đã được chữa khỏi, thế nhưng biểu hiện đó không nhìn ra được sự vui vẻ, trái lại còn có chút tức giận.
Gã nhớ Triệu Trinh xưa nay đều vì vấn đề chân của Bạch Bỉnh Thần mà luôn tự trách mình, cho nên thái độ hiện tại này cũng khá là kỳ lạ.
Trong khi gã vẫn đang ngầm dò xét, liền nghe thấy Triệu Trinh trực tiếp mở miệng: “Bạch khanh vì án Trần gia một án mà đến đây?”
Nhắc tới vụ án này, Trương Cửu Đại đột nhiên đoán ra được ý đồ của Bạch Bỉnh Thần, chợt dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đối phương.
“Án Trần gia có nhiều điểm khả nghi, không thể tin hoàn toàn nhưng lời nói của nữ cô nhi Trần gia.
Cả nhà Trần gia chết thảm ở ngôi miếu hoang ngoại ô, nàng một nữ nhi sao chạy trốn được?”
“Bạch khanh còn chưa xem qua án trạng sao?” Triệu Trinh cười ra hiệu Trương Cửu Đại đưa án trạng cho hắn nhìn.
Bạch Bỉnh Thần nhận lấy thoáng nhìn qua một lượt, nhất thời cũng không nói được gì.
Trên đó rõ ràng viết, quan doãn phủ Kinh Triệu cũng là nhi tử Nghiêm Sóc – Nghiêm Trường Tự bất tài, chỉ ham mê tửu sắc, đã từng nếm qua tất cả hoa khôi trang điểm kiều diễm ở Bình Đô, chợt thấy Trần Khởi Vân thanh thoát tao nhã nảy sinh ý đồ xấu, táy máy tay chân vài lần bị Trần lão gia phát hiện.
Trần Mãn tự biết mình không đấu lại người này, bèn vội vã thương lượng với nhi tử Trần Binh tìm một mối hôn sự gả con mình đi.
Bởi vì xưa nay Trần gia cùng quản gia trong phủ Kinh Triệu Chu thúc có chút giao tình, lén lút lấy được lệnh bài ra khỏi thành, ngay đêm đó liền khiêng kiệu hoa nhanh chóng gả nữ nhi mình đi.
Ai có ngờ đầu những tên sa cơ lỡ vận, vì lấy lòng Nghiêm Trường Tự nghe được tin tức, bèn lén lút nói cho hắn biết.
Nghiêm Sóc tuổi gần bốn mươi, chỉ có một mụn con, thường ngày cực kỳ cưng chiều hắn, không có thứ gì hắn muốn mà gã không đáp ứng cả.
Thấy Trần Mãn cấu kết quản gia của mình, gả Trần Khởi Vân cho người khác, trong lòng liền nổi cơn thịnh nộ, sớm cho người mai phục ngoài thành, khi nhìn thấy kiệu hoa này đi về hướng nay, khi ngang qua miếu Hốt Luân vắng vẻ này bèn xông ra cướp người.
Đám người tranh chấp, cha con Trần Mãn và gia đinh bọn họ cùng Nghiêm Trường Tự và mấy tên du côn hắn mang tới đánh nhau, hai bên trong lúc đấu đá sinh lên sát ý, kết cục sau mấy lần chém lung tung khiến hai phe tổn hại không ít.
Ngay lúc Nghiêm Trường Tự rút dao đâm về phía Trần Mãn liền bị Trần Khởi Vân đập tảng đá vào đầu, hắn ngã xuống ngất đi.
Trần Khởi Vân thấy tình cảnh máu me như vậy chỉ dám trốn sau tượng phật.
Đến đến khi trời gần sáng, nhìn thấy Nghiêm Trường Tư tỉnh dậy hốt hoảng tháo chạy, lúc nàng mới dám hiện thân đi tới phủ Kinh Triệu báo án Trần gia.
Nhưng lời khai rõ ràng sáng tỏ, xác chết được đưa tới qua những lần khám nghiệm, cuối cùng đều đúng y như những lời nàng khai trong hồ sơ.
Theo như khám nghiệm mới nhất từ người kham nghiệm tử thi, vết thương trên người Trần Mãn là do một nhát bảo đao trí mạng trong miếu hoang, mà bảo đao này lúc trước Nghiêm Trường Tự đã từng đùa bỡn cướp đoạt của một người trong giang hồ, bách tính vây xem đều có thể đứng ra làm chứng.
Song, Nghiêm Trường Tự vô cùng yêu thích thanh đao này, ngày đêm ra vào cũng không rời khỏi người, giờ đây cũng không sao thể chối cãi.
Lúc Phạm Hồng Tín tới Bạch phủ cũng không nói rõ ràng, gã cứ che giấu mà lược bỏ đi không ít, mãi đến khi Bạch Bỉnh Thần thấy hồ sơ mới rõ ràng mấu chốt vấn đề, không nhịn được thầm mắng tên cáo già này một phen, thế nhưng trên mặt vẫn không lộ ra chỉ ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy bệ hạ có dự định gì không?”
“Bạch khanh nghỉ ngơi trong phủ đã lâu, tính ra cũng không biết chuyện này đã huyên náo ồn ào đến mức nào tại Bình Đô, Nghiêm Sóc căn bản là một người chẳng có công lao gì, danh tiếng trong thành cũng không lớn.
Chuyện vừa xảy ra, mọi người bắt đầu tranh luận ầm ĩ, đối phương thực sự không thích hợp nhúng tay án này.
Hơn nữa án này liên quan người nhà, vẫn là giao cho tam ty giải quyết thì thích hợp hơn.”
Bạch Bỉnh Thần nhìn bàn cờ của Triệu Trinh và Trương Cửu Đại, trên bàn cờ quân trắng và đen đan xen nhau, đã tới lúc thu quân, tính ra hai ngươi đã ở đây chơi được một lúc, đối với án Trần gia, hẳn là trong lòng bệ hạ đã có mưu tính.
Hắn không thể làm gì khác hơn là lùi một bước để tiến hai bước: “Bệ hạ nói rất có lý, đã như vậy, thần sẽ đích thân quan sát kỹ càng chuyện hình bộ bàn giao vụ án, để tam ty cùng nhau giải quyết ấy lại công đạo.”
Thấy trong câu từ Bạch Bỉnh Thần có hàm ý muốn nhúng tay điều tra vụ án này, Triệu Trinh chỉ giương mắt nhìn sang Trương Cửu đại, cười hỏi dò: “Trương khanh có muốn dự thính(*) án này không?”
— tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết
“Hai tướng cùng điều tra, khiến cho quan thần trong triều bàn tán cũng là chuyện không hay, thần tin tưởng Bạch tướng từ trước đến giờ công tư phân minh, sẽ không thiên vị.”
Xem hai người đều lui một bước, Triệu Trinh chậm rãi ăn một con cờ, Trương Cửu Đại mở to mắt nhìn nữa ngày cũng thấy mình không còn đường này, đành không thể làm gì khác hơn là bỏ qua: “Bệ hạ kỳ nghệ tài ba, lão thần thực sự không đấu lại.”
“Sao ngươi không đấu lại, chỉ do tâm tư của ngươi không đặt trên quân cờ thôi!” Thắng được ván cờ, tâm tình Triệu Trinh tốt lên, hắn bắt đầu cười ha hả sau đó ban cho Bạch Bỉnh Thần một ân: “Cũng đến đây rồi vào thăm tỷ tỷ của ngươi đi! Trẫm hiện tại hơi mệt, các ngươi đều lui xuống đi.”
Nhìn hai người cáo lui, sóng vai đi ra, Triệu Trinh vui mừng khẽ cười phất tay với Phúc Thuận: “Lúc trẫm đăng cơ liền cảm thấy việc Bạch khanh có thể đứng ở trong triều đình, chính là may mắn của trẫm.
Bây giờ thấy hai tướng sóng vai mà đi, Lê quốc hưng thịnh chính là chuyện tốt.
Ngươi xem thử hai người này, ai tài giỏi hơn ai đây?”
Phúc Thuận biết được trong lời nói bệ hạ đã có đáp án, bèn cười hì hì giả bộ hồ đồ: “Lão nô chỉ để ý việc vặt trong cung, nào dám nghị luận hai vị đại nhân?”
Triệu Trinh thu hồi tâm tình vui mừng của mình lại, sau đó cười như không cười nhìn Phúc Thuận nói: “Biết rõ chức trách của mình, ngươi nên quan sát cẩn thận trong cung, đừng để thủ hạ của ngươi làm ra mấy chuyện mất mặc, làm hỏng thanh danh của ngươi.”
Phúc Thuận sợ đến mức quỳ xuống, mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng nhanh miệng nói: “Lão nô không dám.”
Gã quỳ ở đó một hồi lâu, mãi đến tận khi Triệu Trinh chợp mắt tỉnh lại lệnh châm trà mới dám đứng dậy.
Về phía Bạch Bỉnh Thần, hắn vừa ra khỏi Cần Chính điện liền nói chuyện đôi ba câu với Trương Cửu Đại, sau đó theo nội thị dẫn đến cung hoàng hậu ở phía sau.
Trương Cửu Đại xoay người nhanh chóng rời cung, khi gã lên xe ngựa, mới quay sang tên sai vặt nói: “Đi nói cho Mai Thiều, Bạch Bỉnh Thần bàn giao cho tam ty xử lý, bảo hắn mấy ngày này nhất định phải tìm được danh sách, lần này ta nhất định phải kéo Phạm Hồng Tín xuống nước.”.