TƯỚNG KHANH - Chương 31: 31 Bình Châu Ký
Chỉ qua mấy ngày sau, triều đình nhận được tin đã bắt được tên trộm lệnh bài, Vương Chấn kịp thời bắt được lấy lệnh bài về, được Triệu Trinh ngợi khen.
Song mấy ngày nay Bạch Bỉnh Thần cũng không thượng triều, mấy vị đồng nghiệp cũng tưởng có lẽ do xuân hạ giao mùa, thân thế hắn không khỏe, theo lệ nghỉ ngơi uống chút thuốc bổ là được, cho nên cũng không tìm hiểu thêm.
Sau khi tiêu độc, dưỡng bệnh mấy ngày, rốt cuộc Bạch Bỉnh Thần cũng có thể đi lại bình thường, vừa đúng lúc cũng đến ngày đại hôn trưởng công chúa Cảnh Hòa.
Triệu Cảnh Hòa ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm để cho lão ma ma trong cung dặm phấn son điểm trang, thế nhưng nhìn sắc mặt nàng lại có vẻ chẳng mấy kiên nhẫn.
Nha hoàn thiếp thân của nàng Bội Nhi chịu trách nhiệm lấy mũ phượng nhưng đến giờ vẫn chưa trở về, lão ma ma nheo mắt nhìn nhìn sắc mặt Triệu Cảnh Hòa, ngay cả mấy câu chúc mừng cũng không dám hé nửa lời, đợi đến nửa ngày trời, Bội Nhi mới cầm mũ phượng về lại cung.
“Làm gì đi lâu vậy, công chúa cũng đang chờ ngươi đó.” Lão ma ma này là do hoàng hậu phái tới, xem như cũng có chút chỗ đứng, khi thấy Triệu Cảnh Hòa không vui, liền thẳng thắn thay nàng dạy dỗ nha hoàn.
Bội Nhi vội vàng bước lên trên, đặt mũ phượng lên bàn trang điểm, nàng nhìn thoáng qua ma ma, chợt thấy Triệu Cảnh Hòa hơi nhướng mày bèn theo ánh mắt công chúa mà lên tiếng: “Xin lỗi khiến ma ma đợi lâu, do bản cung có chuyện muốn nói với Bội Nhi.
Tiền phòng đang phát tiền mừng, hay là ma ma trước tiên qua đó hưởng chút hỉ khí, khi nào tới giờ hẵng qua đây.”
Ma ma chỉ xem như trước khi công chúa xuất giá muốn lập quy củ với nha hoàn mình, cho nên vô cùng biết điều lui ra ngoài.
Đợi khi cánh cửa đóng lại, Bội Nhi mới nói khẽ: “Cô nương Tào gia muốn cầu kiến công chúa”.
“Hiện tại sao? Tịnh Hiên đường xảy ra chuyện gì?” Triệu Cảnh Hòa nghe xong có chút ngạc nhiên.
Tịnh Hiên đường là Triệu Cảnh Hòa cùng đích nữ nhà Lại bộ thượng thư Tào Uyển Thục, cùng tôn nữ Cần An bá Lữ Nhạn xây dựng dành cho nữ nhân, nơi đây ngoại trừ dạy dỗ các nữ sinh, ba người các nàng cũng thường xuyên thay nhau lên lớp giảng dạy.
Học đường này ban đầu do Triệu Cảnh Hòa lập nên, nơi đây thu nhận những nữ nhi bình thường bên trong thành Bình Đô, không dạy cầm kỳ thi họa, mà phần lớn sẽ dạy những sách sử luận văn.
Lúc Triệu Cảnh Hòa lên tiếng nói ra ý kiến xây dựng học đường này với bệ hạ, liền bị Bạch Bỉnh Thần cực lực phản đối, cho dù bệ hạ không bác bỏ, thì thù oán giữa hai người vẫn càng lúc càng sâu đậm.
Thời điểm khi học đường chiêu sinh lớp học sinh đầu tiên, bên trong kinh thành đã xảy ra cuộc nghị luận ồn ào, thậm chí còn có người ở sau lưng thầm chế giễu đầu óc vị trưởng công chúa này có vấn đề, nàng dạy nữ nhân những thứ này, chẳng lẽ là ôm ấp vọng tưởng hoang đường muốn dạy ra một nữ trạng nguyên sao?
Ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng nữ nhi đăng ký vào không ít, phần lớn các nàng đều muốn nhân cơ hội này trèo lên tầng lớn quý tộc, nghĩ đến việc về sau bàn việc thành hôn còn có thứ để dựa, nói không chừng có thể có được một tấm chồng tốt hơn.
Chờ các cô nương vào, mới phát hiện Triệu Cảnh Hòa suốt ngày trưng gương mặt lạnh lùng khó thân, còn Tào Uyển Thục và Lữ Nhạn thì ngược lại, lúc nào cũng bình dị gần gũi cực kỳ dễ thân thiết.
Tào Uyển Thục người tựa như tên, nàng là người dịu dàng biết lễ nghĩa, từng hành vi cử chỉ đều vô cùng lễ nghi chu toàn, quả thật là một nàng tiểu thư hoàn hảo tìm không ra khuyết điểm, dựa vào cử chỉ thường ngày có thể nhận phụ thân của nàng dạy dỗ cực kỳ nghiêm khắc.
Nếu phải so sánh, thì Lữ Nhạn sáng sủa hoạt bát hơn một chút, ngày thường nữ học sinh có gì thắc mắc cũng thích tìm nàng chỉ dạy, xưa nay nàng không hề khoác lên vẻ đại tiểu thư, mà cực kỳ thân thiện gần gũi.
Ngay cả những người có tính cách lạnh lùng như Triệu Cảnh Hòa, cũng không nhịn được nở một nụ cười chân thành khi tiếp xúc với nàng, bên trong lòng cũng mỗi lúc một thân với Lữ Nhạn.
Chỉ là trời ghét hồng nhan, năm ngoái vào tiết hoa đăng, Lữ Nhạn gặp chuyện không may, Cần An cực kỳ yêu thương đứa cháu gái này, sau khi nhận được tin thậm chí tiến cung cầu xin bệ hạ, thế nhưng quân tuần doanh tìm kiếm hơn tháng trời, ngay cả chút dấu vết cũng không có, nghĩ hơn phân nữa là dữ nhiều lành ít.
Nghĩ tới bạn thân ngày xưa, con ngươi Triệu Cảnh Hòa chợt trở nên tối sầm lại.
“Cũng không phải chuyện ở đường, nhưng thần hỏi Tào cô nương, nàng cứ ấp úng không chịu nói, sau đó người nhà Tào gia đến nàng liền tránh được.” Bội Nhi cảm thấy kỳ quái cho nên mới về lại bẩm báo.
Tào Uyển Thục hiếm khi nôn nóng như vậy, mà chuyện vội vã cầu kiến ngay ngày đại hôn cũng không phải tính tình thường ngày của nàng.
Triệu Cảnh Hòa đang trầm tư tĩnh nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng giục của lão ma ma: “Công chúa, giờ lành đến, phò mã đang ở ngoài cửa, xin mời công chúa.”
Chỉ lo nói chuyện, không chú ý canh giờ, Bội Nhi bận bịu giúp nàng đội mũ phượng lớn, sau đó che khăn voan hỉ lên đầu rồi đỡ ra ngoài.
Cả đoạn đường đi náo nhiệt, tiếng pháo nổ hòa vào tràng thanh âm cười cười nói nói, bọn họ đi đến phủ tướng quân Triệu Trinh ban cho.
Khách mời trong quý phủ sớm đã có mặt đông đủ, chỉ qua một lúc, Triệu Trinh dẫn Bạch Tử Khâm cùng Triệu Cảnh Ninh đi đến, tận mắt nhìn hai người hành lễ cúi chào mới hồi cung.
Triệu Cảnh Ninh thích náo nhiệt, cho nên quyết định ở lại chung vui.
Còn chưa khai tiệc, theo quy định nam và nữ sẽ phân ra ngồi hai bên gian phòng, nhưng không biết nàng lại lung tung chạy đi đâu.
Triệu Cảnh Ninh trước đến nay đều mặc kệ mấy chuyện chia phòng nam nữ gì đó, vừa tới liền đi đến trước mặt Bạch Bỉnh Thần nói đôi ba câu, ánh mắt cũng liên tục nhìn ra phía trước.
Thanh Huyền đang đứng ở phía trước đang bị Lễ bộ thượng thư Chu Mậu quấn lấy hỏi chút chuyện ngũ hành.
Thấy Bạch Bỉnh Thần vẫn tốt tính đáp lại hết mấy vấn đề kỳ quái của mình, Triệu Cảnh Ninh cũng có chút xấu hổ bèn thôi không nhìn nữa, song nghĩ tới chuyện hoàng tỷ mình xuất giá mới đàng hoàng trịnh trọng hỏi: “Nghe hoàng huynh nói, Bạch đại nhân cũng sắp đón dâu rồi hả?”
Không nghĩ tới nàng sẽ hỏi câu này, Bạch Bỉnh Thần im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Đúng vậy.”
Sau khi hắn tiêu độc được một thời gian ngắn, Tào Bạch liền qua phủ thương lượng việc hôn nhân giữa hai nhà với Bạch Kiến Nghiệp định sẵn tháng ngày, đợi đến trời thu mát mẻ liền thành hôn.
“Tào Uyển Thục tính tình dịu dàng, rất xứng đôi với Bạch đại nhân, Bạch đại nhân có thích Tào Uyển Thục không?”
“Bình thường.” Chần chừ hồi lâu, Bạch Bỉnh Thần đáp lại hai chữ ngắn gọn.
“Trước khi hoàng tỷ thành hôn ta có bắt gặp thấy nàng khóc, ta mới đi hỏi hoàng huynh, hoàng huynh mới nói, chỉ cần không chán ghét đối phương, thì sau khi kết hôn, tháng ngày bên nhau ắt sẽ có tình cảm.” Triệu Cảnh Ninh ngẩng mặt lên như muốn tìm kiếm đáp án trên mặt hắn: “Hoàng tỷ sẽ thích Lăng tướng quân sao?”
Bạch Bỉnh Thần nhất thời không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Đa số người trên cõi đời này đều là sau khi cưới mới có tình cảm, bệ hạ nói không sai.”
“Còn hoàng tẩu thì sao?”
Nói đến tỷ tỷ, trong mắt Bạch Bỉnh Thần có chút dịu dàng: “Bệ hạ cùng tỷ tỷ không giống, năm đó bệ hạ lần đâu tiên tới quý phủ, tỷ tỷ liền thich người, hắn cũng như vậy.
Chuyện như vậy vô cùng hiếm có trên thế gian, chính là đôi bên tình nguyện, không có gì ngăn trở.”
“Nhưng hoàng huynh còn có phi tử khác.”
“Đúng vậy, bọn họ không thể làm một đôi tình nhân duy nhất kiếp này.
Chuyện chân tình trọn vẹn chính là thứ khó cầu nhất trên cõi đời này.
Vở kich diễn trên đài kia quá phù phiếm, đã lừa thế nhân cho rằng chữ tình quá đỗi bình thường.” Bạch Bỉnh Thần cảm thấy, hắn chợt liếc nhìn Mai Thiều, trong lòng chợt thấy cay đắng.
“Vậy còn ngươi? Nếu như ngươi thích một người, là chỉ cần một chút, hay là muốn cả đời?”
Bạch Bỉnh Thần nhẹ nhàng đến nói, hệt như một cọng lông tơ rơi xuống đất: “Nếu là ta, chỉ một chút thôi là đủ rồi.”
Triệu Cảnh Ninh như suy nghĩ đến chuyện gì đó một lúc, sau dường như không nghĩ ra được gì bèn bất ngờ gõ đầu mình một cái: “Hoàng tử nói muốn ban đội kịch về phủ diễn kịch cho ta xem, ta con chưa đi thông báo bảo bọn họ diễn xong về quý phủ của ta nữa.”
Thực sự là trẻ con, nghĩ gì liền nói đó, không chút muộn phiền.
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của nàng, Bạch Bỉnh Thần bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
“Đã lâu không gặp, Bạch tướng so với lần trước ta gặp đã tiều tụy đi nhiều, có cần lão đạo bói cho một quẻ không?”
Bạch Bỉnh Thần quay đầu lại, không biết từ khi nào Vô Ngã im lặng không chút tiếng động đi đến chỗ mình.
“Đạo trưởng có gì chỉ giáo?” Bạch Bỉnh Thần cười trả lời, “Nếu như muốn bán chút lá bùa, ta có e là không có phúc sử dụng rồi.”
Ngoại trừ ăn mặc một thân đạo bào, cùng cây phất trần không rời khỏi người và bộ râu ria dài này, Vô Ngã thật sự không có chút nào giống với bộ dáng người tu đạo.
Chỉ cần là quan chức điều vào Bình Đô, ai cũng không tránh khỏi việc bị lão tới cửa đoán cho một quẻ, sau đó còn cho chút lá bùa nhằm giải hạn.
Khi lão đến cầm một xấp bùa, lúc về hai tay áo đầy tiền, thoạt nhìn nặng đến mức ống tay áo cũng kéo xuống không ít.
Vô Ngã nghe xong liền cười khanh khách hào khí vung phất trần một cái phóng khoáng nói; “Thấy tháng ngày qua không xuôi chèo mát máy, tặng ngươi một quẻ.”
Nói xong đoạn kề bên tai tiếp tục: “Lão đạo du ngoạn giang hồ, đến nơi nam man thấy thôn xóm sống ẩn cư, ngay vùng đá tảng, trên có khắc ký tự thoạt nhìn khiến lão cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Thoáng nhìn qua, có lẽ trên đó khắc giải thích nguồn gốc vu tộc phụ trợ Mục Đức đế.”
Vừa nói xong, Bạch Bỉnh Thần không nhịn được cau mày.
“Lão đạo thực sự cảm thấy thú vị, tảng đá có thể đã trải qua bao trận bão táp mưa sa, cho nên ký tự đã mơ hồ không rõ.
Nghe nói bên trong Tàng Thư các có một quyển “Bình Châu ký”, cũng mong Bạch đại nhân thử xem qua để giải đáp nghi hoặc của lão đạo, cũng có thể nghi hoặc của đại nhân.”.